Chương 34

Giang Hà Lưu Thủy vốn không sợ, nhưng xung quanh nhiều người như vậy, gã lại một mình một chiến tuyến, nên bây giờ phải tránh đi trước rồi lại tìm Đánh rắm sau.

“Lần này tôi tạm tha cho cô, lần sau gặp lại đừng mong thoát!” Gã hận hận nói xong liền quay người chạy mất.

Đáng thương cho cô vợ Yên Vũ Giang Nam còn đứng nguyên nơi đó.

Mà Giang Hà Lưu Thủy vừa đi thì Yên Vũ Giang Nam trở lại.

[Yên Vũ Giang Nam: Ô, chồng tôi đâu, xảy ra chuyện gì vậy?]

Trần Phóng thấy thương ả, đáp: “Đi rồi.”

[Yên Vũ Giang Nam: Đi rồi? Sao có thể, tôi vẫn ở đây thì làm sao chồng tôi ném tôi được? Anh ấy còn chưa báo thù cho tôi mà!]

Trần Phóng không muốn dây dưa với cô nàng, trực tiếp quay người đi. Hai vai chính đều đi hết, mọi người liền lục tục đi làm nhiệm vụ, để cho Yên Vũ Giang Nam một mình tức đến giậm chân.

Vốn tưởng rằng có thể dựa vào Giang Hà Lưu Thủy để đòi lại thần chức từ trên người Đánh rắm, bởi vì hiện tại đẳng cấp của Đánh rắm không cao. Giang Hà Lưu Thủy vừa là acc mãn cấp, vừa có thần chức, ả không tin gã không đánh lại một cái acc 50 cấp.

Không ngờ trong lúc rời đi, Giang Hà Lưu Thủy không lưu tình bỏ của chạy lấy người. Nhưng chẳng sao hết, ả đã tìm được cái gọi là “chứng cứ” rồi!

————

“Trần Phóng! Trần Phóng!”

Trần Phóng nghe thấy có người gọi, liền vội thả Ipad xuống, ngẩng đầu lên. Thẩm Thịnh Dương đứng trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống, mặt vô cảm xúc. Lòng Trần Phóng liền hô không ổn, nhanh chóng đứng lên: “Sếp…”

Du Việt Trạch chỉnh chỉnh trang phục, kiêu ngạo bảo: “Tôi và Thẩm Thịnh Dương bàn xong dự án hợp tác rồi. Hôm nay tôi không còn lịch trình, cứ theo những gì chúng ta đã bàn trước, tới Bình Nhạc Trấn thôi.”

“Không cần.” Anh mở miệng ngắt lời hắn: “Vừa vặn tôi cũng muốn đến đó, cứ để tôi đưa Trần Phóng đi.”

“Dạ?” Trần Phóng không hề biết anh muốn đưa cậu đi.

Không để Du Việt Trạch có cơ hội phủ quyết, Thẩm Thịnh Dương liền kéo tay cậu: “Trần Phóng dù sao cũng là nhân viên của Thịnh Dương, chúng tôi cùng nhau đi lại cũng là điều bình thường.” Đúng hơn, ý của anh là nếu để hắn và cậu đi riêng thì dễ sinh ra hiểu lầm.

Du Việt Trạch không quan tâm, đang định mở miệng thì Thẩm Thịnh Dương liền đá trái bóng sang cho Trần Phóng: “Trần Phóng, cậu muốn cùng ai đi Bình Nhạc Trấn?”

“Tôi…” Cậu suy nghĩ một chút, có lẽ Thẩm Thịnh Dương thì tốt hơn đi, nếu đi riêng với Du Việt Trạch, chẳng may cậu ta nổi cơn biếи ŧɦái, gϊếŧ chết cậu thì làm sao?

“Du tổng, vậy chúng ta gặp nhau ở Bình Nhạc Trấn.”

Thẩm Thịnh Dương nói đến không thể bị bắt lỗi, có một số chuyện không thể không nể nang, hắn cố nén lại tâm tình bực bội, gật đầu: “Đến đó tôi sẽ gọi.”

“Được.” Trần Phóng cùng anh đi ra ngoài.

Đến lúc vào thang máy, cậu mới dám hỏi: “Sếp, sao anh cũng muốn đi Bình Nhạc Trấn vậy? Sớm nay tôi hỏi, anh bảo chưa từng đi mà?”

“Là bởi vì chưa đến nên muốn thăm thú một lần, không được?” Mắt anh không nhìn cậu.

“… À không…” Trần Phóng rụt vai, ý nghĩ của vị sếp này luôn là thứ mà não bộ nhỏ bé của cậu không thể lý giải.

Ngồi trong xe, hai người đều im lặng.



“Cậu mở nhạc đi.” Thẩm Thịnh Dương đột nhiên nói.

“Vâng.” Trần Phóng cẩn thận nghiêng người, nghiên cứu bộ dàn loa trên xe, cái này có rất nhiều nút, không biết cái nào là cái nào, tuy rằng cũng có ký hiệu, cơ mà cậu đều không hiểu.

Thử bấm một nút, không có gì.

Ấn nút khác, cũng chẳng có động tĩnh.

“Cái này…” Trần Phóng khó xử nhìn anh.

Thẩm Thịnh Dương thân thiết nhìn cậu: “Không biết vì sao cậu lại được công ty chọn nữa.”, nói rồi, anh bấm vào nút phát nhạc.

“Sếp, tôi vào công ty là để làm kỹ thuật viên, không phải người bật nhạc cho anh…” Cậu yếu ớt giải thích.

Thẩm Thịnh Dương cười lạnh một tiếng: “Thiết bị điện tử đơn giản này còn không biết sử dụng, nói gì làm kỹ thuật viên?”

… Được rồi… Cậu không còn lời nào để phản biện, thu người về chỗ nhắm mắt giả vờ ngủ.

Nhạc anh bật thuộc dòng cổ điển, Trần Phóng nhớ Tiêu Minh cũng rất thích thể loại này, hàng ngày đến buổi tối, y sẽ ở trong phòng với Mạc Lăng Thậm bật lên nghe, mỗi người một cốc trà xanh, nhỏ giọng bàn luận ít chuyện.

Không cần chuyện sóng to biển lớn, không cần bất kỳ giấc mơ to lớn nào, chỉ là những mong muốn trong tương lai.

Có nhiều lúc, Mạc Lăng Thậm pha trò, còn Tiêu Minh mỉm cười lắng nghe.

Trần Phóng luôn biết thầy là người hiền lành dịu dàng, nhưng sự dịu dàng đối với Mạc Lăng Thậm lại đặc biệt hơn so với người khác.

Có một lần cậu tỉnh ngủ đi vệ sinh, lúc đi qua phòng Tiêu Minh, nhìn thấy cảnh tượng này, lúc ấy, cậu liền tin rằng, hai người ấy sẽ mãi mãi không tách ra.

Ở đây nghe tiếng nhạc vừa quen vừa lạ, Trần Phóng cứ vậy từ từ chìm vào giấc ngủ.

Lúc cậu tỉnh, là do bị một trận “Ọc ọc!” đánh thức.

Mở mắt ra thì Thẩm Thịnh Dương vừa vặn dừng xe, bảo cậu: “Xuống xe đi.”

Anh dừng xe ở trạm nghỉ trên đường cao tốc, vốn định rời khỏi con đường này thì đi ăn cả thể, nhưng lại nghe thấy Trần Phóng ngủ mà bụng đánh trống kêu đói, liền dừng xe ở đây nghỉ chân.

Mặc dù là người phía Nam, nhưng Trần Phóng là đứa nhỏ rất thích ăn mỳ. Hồi nhỏ, khi ở cạnh Sun, anh thường đưa cậu đi ăn mỳ sủi cảo các loại, khiến cậu ăn đến thành quen, lớn thì vẫn không thay đổi được.

Thẩm Thịnh Dương tựa hồ cũng quen thói ăn mỳ.

Anh đưa cậu vào một nhà hàng bán mỳ sủi cảo, hỏi: “Ăn cái này được không?”

“Dạ được!” Trần Phóng gật đầu liên tục rồi ngồi xuống.

Đồ ở trạm nghỉ quả thật đắt hơn so với bên ngoài nhiều lắm, một bát sủi cảo mà đòi mười mấy đồng, nhưng được cái vị khá ngon. Trần Phóng một bên chấm dấm chua, một bên ngẩng đầu nhìn Thẩm Thịnh Dương. Chỉ thấy anh nhíu lông mày, tựa hồ không thích.

“Sếp, sủi cảo không ngon sao?”

Anh mặc dù nhíu mày, nhưng vẫn mở miệng cắn sủi cảo, bâng quơ nói: “Tàm tạm.”



“Khi nào đến Bình Nhạc Trấn, tôi sẽ dẫn anh đi ăn quán sủi cảo nổi danh nhất! Ở đấy mới gọi là da mỏng nhân nhiều, hơn nữa giá cả còn phải chăng cực!” Bất kể thế nào, nơi đó cũng là nơi cậu đã sống mười mấy năm, kỷ niệm cuộc đời cậu đại đa số đều phát sinh từ nơi ấy, cho nên Trần Phóng vẫn có chút gì đó rất tự hào về quê hương.

Thẩm Thịnh Dương nhìn gương mặt nhỏ tỏa sáng của ai kia, không khỏi có chút buồn cười, anh làm sao lại không biết chứ.

Ăn xong sủi cảo, Thẩm Thịnh Dương lại mua một đống đồ ăn vặt ở siêu thị bên cạnh rồi mới lên đường tiếp.

Trần Phóng ngồi trên xe, không biết nên nói gì với anh, chỉ có thể cắm cúi xơi đồ ăn mới khiến không khí ngột ngạt vãn vãn một chút.

Anh liếc mắt thấy cậu bận rộn xé mở bao bì đóng gói rồi bắt đầu chóp chép chóp chép ăn, mặt không đổi sắc bảo: “Cậu thực sự biến tôi thành tài xế rồi sao?”

Trần Phóng nghe anh nói có cái gì đó không đúng lắm, chẳng lẽ là oán trách cậu ăn mảnh?!

Đành phải yếu ớt dâng một miếng khoai chiên tới bên miệng anh: “Sếp, anh ăn không?”

Thẩm Thịnh Dương vốn không thích mấy loại junk food (thực phẩm rác), lúc ăn như kiểu có mùi plastic vậy, nhưng nhìn miếng khoai tây đang được tay ai đó cầm…

Trần Phóng đợi một hồi, cho rằng Thẩm Thịnh Dương không muốn ăn, đang định tự mình chuốc lấy nhục cho khoai vào miệng thì anh đột nhiên cúi đầu xuống, cắn lấy toàn bộ miếng khoai vào miệng. Cánh môi mềm mại khẽ đυ.ng tới ngón tay khiến cậu có chút ngượng ngùng, cơ mà lập tức nghĩ, mình là đàn ông, sao phải ngượng chớ, cứ làm như bản thân là con gái vậy!

Ngồi lại vào chỗ xong, Trần Phóng rơi vào trầm lặng, bất tri bất giác ăn quà vặt, một gói lại một gói… Thẩm Thịnh Dương âm thầm cảm thán, sao đứa nhỏ này lại tham ăn đến vậy, mãi không thấy xong…

Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc xe đã đến Bình Nhạc Trấn. Nhìn sang bên đường, cây cầu cổ vẫn đứng sừng sững ở đó, nhà ngói san sát hòa hợp với khí trời và bờ sông trầm lặng.

Nơi này không khác sau mấy năm cậu rời đi, thậm chí ngay cả lúc Sun biến mất, nó vẫn chẳng chuyển đổi là bao. Trấn này như một ông già cô đơn bị quên lãng, nhưng lại tỏa ra sự an tường cùng yên tĩnh.

“Sếp, anh lái xe vào ngõ kia, sau đó quẹo trái…” Trần Phóng chỉ huy anh.

“Nhà cậu?”

“Không phải.” Cậu sờ đầu phủ nhận: “Là nhà của sư phụ tôi, nhưng hồi nhỏ tôi ở đó.”

Thẩm Thịnh Dương gật gật đầu.

Anh biết Tiêu Minh đã sớm không còn ở Bình Nhạc Trấn, chuyện năm ấy gây huyên náo rất lớn, Thẩm Thịnh Dương qua internet biết một chút tin tức, gửi tin nhắn cho Tiêu Minh, y chỉ đáp lại rằng anh không cần lo lắng bằng vài dòng chữ ngắn ngủi, từ đó không còn tin tức.

Tiêu Minh và Mạc Lăng Thậm hoàn toàn biến mất khỏi thế giới ảo. Anh vốn là lo lắng cho Trần Phóng, muốn tìm cơ hội trở về để dẫn cậu đi, nhưng lại bởi vì một số vấn đề mà không thể hoàn thành.

Hiện tại, cũng do một ít nguyên nhân, Thẩm Thịnh Dương cũng không thể nói rõ thân phận của mình với cậu.

Trần Phóng thấy hơi lạ, coi như sếp mình định hướng tốt đi, nhưng đây là lần đầu tiên anh tới Bình Nhạc Trấn, làm sao lại biết nhà Tiêu Minh ở đâu, cậu chưa kịp chỉ đường, anh đã quen cửa quen nẻo lái.

Nhà Tiêu Minh được khóa bằng một ổ khóa lớn vô cùng chắc chắn. Trần Phóng vừa xuống xe, nhìn thấy cánh cửa quen thuộc, bao nhiêu chuyện cũ lập tức ùa về bên cậu.

Thẩm Thịnh Dương nhìn gương mặt kích động của cậu, môi hơi động hai lần mới tỉnh táo phun ra: “Vào thôi!”

Trần Phóng đi tới trước cửa lớn, lấy ra chiếc chìa khóa luôn đeo bên người, đang dịnh tra vào ổ, thì lập tức phát hiện ra ổ khóa chỉ treo trên móc cừa, không khóa. Chẳng lẽ có người đang ở bên trong? Trần Phóng kích động lại càng thêm kích động!

Thẩm Thịnh Dương cũng chú ý tới điểm ấy, liền đưa tay lên nắm cửa, đẩy cửa đi vào.

Dưới ánh đèn lờ mờ, một người đàn ông mặt áo trắng đang đứng cạnh bàn kê máy tính đầy bụi, ngón tay thon dài vuốt nhẹ thân máy, ánh mắt dịu dàng, tựa hồ không phát hiện ra có người vào.

“Sư… sư phụ…” Trần Phóng suýt chút nữa cắn phải lưỡi.