Chương 47

Phục vụ rất nhanh chóng đưa thực đơn lên, Du Việt Trạch đưa cho Trần Phóng để cậu tự mình gọi. Nếu là mấy quán lẩu lề đường thì mười mấy đồng sẽ mua được một bàn đồ nhúng, đồ chay thì năm hào một đĩa, món mặn thì một đồng một đĩa. Mà Trần Phóng nhìn menu ở đây, đến cải thìa cũng mười mấy đồng một đĩa, hơn nữa còn vô cùng nhỏ nữa…

Điều này khiến Trần Phóng không dám xuống tay, gọi tùy tiện vài món là lên đến tiền trăm rồi…

Trần Phóng một bên do dự, Du Việt Trạch ngồi đầu kia cũng không hối thúc cậu, ngồi dùng tay chống cằm nhìn cậu, mắt đầy ý cười.

Trần Phóng nhìn thực đơn, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu hỏi: “Cậu nhìn tớ làm gì?”

“Chúng ta đã nhiều năm không gặp, tôi đương nhiên muốn ngắm em thật cẩn thận.” Hắn không chút nào xấu hổ nói.

Cậu không nói gì, cúi đầu đánh dấu bên món ăn mình chọn, cậu nghĩ tốt nhất là thế này, không cần Du Việt Trạch mời, lúc đứng dậy thanh toán, hai người cưa đôi là được.

Bởi vậy cậu cân nhắc hầu bao của mình, chỉ gọi mấy thứ rau dưa cùng thịt bò, đây cũng là muốn đổ kha khá máu rồi.

Du Việt Trạch cầm lấy thực đơn cậu đưa, nhìu mày nhìn những dấu đỏ đếm trên đầu ngón tay được ngoắc ngoắc, hỏi: “Nhà hàng này nổi tiếng nhất là hải sản tươi, đều được chuyển trực tiếp bằng đường hàng không, em không muốn thử?”

Trần Phóng haha cười ngu hai tiếng, muốn nếm và nếm được là hai phạm trù khác nhau đấy.

Du Việt Trạch cầm bút lên, tùy ý bổ sung rồi đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.

Phục vụ đưa một cái Ipad cho Du Việt Trạch, lịch sự giải thích: “Thưa quý khách, nếu quý khách còn muốn dùng thêm món ăn thì có thể thao tác trên máy tính bảng, phía bếp có thể trực tiếp nhận, cảm ơn quý khách.”

Đây cũng là một nét đặc biệt của nhà hàng này, trong bữa ăn sẽ tuyệt đối không có nhân viên quấy rầy, để thực khách có không gian yên tĩnh dùng cơm.

Một nồi đầy hải sản tươi đưa lên, Trần Phóng nhìn các loại hải sản tươi nổi trong nước, nghĩ thầm đây mới chỉ là một nồi mà đã có nhiều nguyên liệu như thế, quả nhiên là không bình thường, nhưng mà giá cả cũng không bình thường nốt.

Trong lúc chờ lẩu sôi, hai mắt Trần Phóng cứ lom lom nhìn nồi lẩu, lòng Du Việt Trạch lại nghĩ tới những lời Thẩm Thịnh Dương nói, lòng trở nên ngũ vị tạp trần.

Do dự hồi lâu, hắn mới mở miệng nói: “Trần Phóng, quan hệ của em với Thẩm Thịnh Dương là thế nào?”

Nhắc tới Thẩm Thịnh Dương, sắc mặt Trần Phóng thoáng đơ một chút, nhiệt độ hai má không chịu được mà nóng lên mấy phần, không biết nên dùng từ gì để miêu tả mối quan hệ giữa hai người.

Nói là bạn bè tốt thì vẫn phân cao thấp, mà quan hệ giữa hai người, hình như nói bình thường cũng được, nhưng lại nổi lên một loại quan hệ đã được xác định.

Du Việt Trạch nhìn dáng vẻ do dự của cậu, nhếch miệng thành một nụ cười gằn: “Quả nhiên, không đơn giản.”

“Không phải!” Trần Phóng vội vã xua tay phủ nhận: “Hồi nhỏ Tôn ca đã thu lưu tớ, tớ rất biết ơn anh ấy…” Còn đoạn tình cảm phía sau, Trần Phóng tỉnh tỉnh mê mê, hình như không chỉ là cảm kích suông mà còn có một loại khác.

Đang lúc Du Việt Trạch truy cứu thì cầu thang máy nhỏ nhỏ bên cạnh “Ting!” một tiếng, đồ ăn đã được chuyển đến.

Trần Phóng bị những thứ hải sản tươi rói làm hấp dẫn sự chú ý, bây giờ ăn mới là quan trọng, còn chuyện khác thì để nói sau đi.

Du Việt Trạch nhìn cậu không khách khí ăn như chết đói, liền mỉm cười hài lòng, trong lòng cao hứng, xua đi chút không thích món lẩu trước mắt.



Thật ra hắn không thích ăn lẩu nhất, tất cả mọi nguyên liệu chỉ cần đổ vào một nồi nước dùng nhúng nhúng, không cần bất kỳ kỹ thuật nấu nướng gì, hơn nữa còn biết bao nhiêu người ăn chung một nồi, thì hắn phải ăn bao nhiêu ngụm nước bọt đây?

Mà lần này cùng Trần Phóng ăn lẩu, Du Việt Trạch thấy không giống, chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ và thoải mái.

Ăn lẩu rất dễ no, mà quan trọng hơn là cậu không nghĩ mình có vấn đề gì để bàn luận với hắn, toàn tâm toàn ý ăn ăn ăn, rất nhanh liền no kễnh bụng.

Nhìn thời gian trên điện thoại, đã hơn sáu giờ, phải tính cả thời gian đi về, mà tình hình giao thông giờ này vô cùng chết tiệt, chen lấn như chen kem đánh răng chắc chắn sẽ có, mà với loại giao thông như thế này, rất khó thông thoáng trong một chốc.

“Cảm ơn cậu đã mời tớ ăn cơm, nhưng một nửa để tớ trả, không nên phiền cậu.” Nói rồi, Trần Phóng lấy ví tiền ra.

Du Việt Trạch còn cầm đũa trong tay, nghe lời cậu nói liền “Cạch!” một tiếng thả chúng xuống, tiếng va chạm vào mâm vang lên lanh lảnh: “Trần Phóng, em làm vậy là xem thường tôi đúng không?”

“Hả?” Trần Phóng nhìn sắc mặt hắn, sợ hết hồn, tâm lý có chút kiêng kỵ, lập tức nhảy lên.

Du Việt Trạch nhìn cậu, qua hồi lâu mới đành thở dài, hết cách nói: “Trần Phóng, tôi nói rằng tôi thích em, không phải là đùa giỡn. Trước đây hẳn là tôi đã từng bắt nạt em, vậy bây giờ em không tin chân tâm của tôi thì hãy xem như là báo ứng dành cho tôi đi. Nhưng em phải cho tôi cơ hội để cho em hiểu được những lời và cảm giác của tôi dành cho em.”

Trần Phóng lại như đứa nhỏ hậu đậu, bị những lời nghiêm túc đến u oán của hắn làm cho không biết xử lý thế nào: “Du Việt Trạch, cậu nhìn tớ một chút…”

Trần Phóng chỉ bản thân: “Từ đầu tới chân tớ đều có thể nhìn ra giới tính là đàn ông giống cậu. Tuy tớ tương đối ngu nhưng mà cũng không thể khiến người khác hiểu lầm giới tính của mình đi. Tớ không biết tại sao cậu lại thích người cùng giới, nhưng nếu là tớ, tớ nghĩ, tớ sẽ không thích cậu được.”

“Bởi vì chúng ta đều là đàn ông sao?” Lý do như thế không thể thuyết phục được Du Việt Trạch. Chỉ cần trong lòng Trần Phóng không có ai, thì kể cả có là đàn ông thì hắn cũng sẽ chắc chắn khiến cậu có tình cảm với mình.

Không phải chỉ vì chúng ta cùng tới, mà còn vì… trong lòng tớ đã có người mình thích. Đáy lòng Trần Phóng đột nhiên vang lên một câu như vậy, ngay đến chính cậu cũng không ngờ tới, gương mặt mà cậu nghĩ tới, lại là Thẩm Thịnh Dương.

Tớ yêu Thẩm Thịnh Dương. Câu nói này khiến chính bản thân Trần Phóng giật mình, cậu sao có thể yêu Thẩm Thịnh Dương được, cả hai rõ ràng đều là đàn ông…

Du Việt Trạch nhìn gương mặt trắng bệch cùng biểu tình hốt hoảng của người kia, không nhịn được, quan tâm hỏi: “Trần Phóng, em sao vậy?”

Cạu sững sờ hồi lâu rồi lắc đầu.

“Tớ muốn đi về trước.”

“Để tôi đưa em về.”

“Không cần!” Trần Phóng sợ hết hồn, nhảy dựng lên, cũng không còn nhớ đến cái màn ai trả tiền nữa, deo balo chạy ra ngoài.

Nhưng không ngờ vừa ra đến cửa thì lại gặp phải người mình không muốn gặp.

“Trần Phóng?” Trần Tiểu Giang nhìn cậu thất hồn lạc phách, so với đường làm quan rộng mở của mình đúng là trời và đất.

“Tiểu Giang, đây là người anh quen hả?” Một mỹ nữ cao gầy kéo tay gã, không khách khí đánh giá Trần Phóng, trong mắt mang theo xem thường, đôi môi đỏ tùy ý tra hỏi.

Chiều cao của Trần Tiểu Giang nếu so trong giới đàn ông thì không tính là cao, mà mỹ nữ kia còn đi giày cao gót che lấp cả gã, lại còn dùng tư thế chim nhỏ nép vào ngực chim mẹ chui vào l*иg ngực hắn, làm bật ra một loại quỷ dị không nói thành lời.



Trần Tiểu Giang lại đầy đắc ý nhìn Trần Phóng: “Cũng không thể nói là quen biết, chỉ biết tên thôi. Đúng rồi, giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi, Yên Vũ.”

Trần Phóng cũng là rất bất đắc dĩ, nếu anh đã nói chúng ta không quen biết thì còn giới thiệu bạn gái làm gì, nghĩ là muốn khoe khoang bạn gái xinh đẹp hả? Nhưng xin lỗi tôi không hứng thú.

“Nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước.” Trần Phóng không muốn cùng gã nhiều lời.

Sau đó cậu trực tiếp đi qua hai người, điều này khiến Trần Tiểu Giang rất khó chịu. Đáng nhẽ cậu phải lộ ra ánh mắt ước ao cùng ghen tị mới đúng, như vậy thì gã mới có đủ cớ để cười nhạo cậu vô dụng.

“Anh quen cái kiểu người gì mà thiếu lịch sự như vậy?” Yên Vũ rất bất mãn, lắc lắc tay gã làm nũng.

“Anh nói không tính là quen biết mà, nó chỉ là một loại phế liệu, vĩnh viễn bị anh đạp dưới chân mà thôi!” Trần Tiểu Giang hận hận nói.

Ả làm nũng mà nép sát vào l*иg ngực gã: “Đương nhiên, chồng em là lợi hại nhất!”

Trần Tiểu Giang ôm bạn gái, vênh vang đắc ý rời đi, còn liếc nhìn bóng lưng Trần Phóng, ánh mắt hung tàn cùng ác độc.

Sau khi hai người đó đi, Du Việt Trạch mới từ trong nhà hàng đi ra, chỉ còn thấy dòng xe cộ đông đúc lưu thông, không còn nhìn thấy thân ảnh của Trần Phóng nữa.

Mà người được nhắc đến lại đang ngoan cường chen lấn trong xe bus, bởi vì muốn bớt mấy đồng đi tàu điện ngầm nên cậu chọn đi xe bus, cũng là rất hợp lý mà.

Khoảng cách gần như này có thể ngửi thấy mùi nách hôi của người bên cạnh, Trần Phóng suýt nữa thì chịu không nổi.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, cậu khó khăn móc từ trong túi quần ra, đưa lên tai: “Alo?”

“Đang ở đâu?” Giọng của Thẩm Thịnh Dương nghe có vẻ không vui.

“Em đang ở trên xe bus, sắp về đến nhà rồi!” Trần Phóng sốt ruột trả lời, xe đột nhiên phanh gấp, cậu đứng không vững, thân thể nhỏ bé bị đám người dồn ép, kêu “A!” một tiếng.

Thẩm Thịnh Dương lập tức sốt sắng hỏi: “Sao vậy?”

Cậu một tay cầm điện thoại, một tay gian nan đứng cho thẳng: “Không sao, vừa nãy em đứng không vững, nói chung anh yên tâm đi, em về nhanh thôi!”

Nhưng mà Trần Phóng vẫn là nói trước bước không qua, đặt quá nhiều kỳ vọng vào tình hình giao thông của thành phố C. Xe bus như con rùa ngốc, lề mề bò trên đường, thời gian Thẩm Thịnh Dương giao hẹn là bảy giờ đã sớm qua từ lúc nào…

Chờ Trần Phóng sống dậy bò xuống được xe bus đã là bảy giờ bốn mươi, cậu khẳng định là anh đã chờ đến không chịu được.

Nhưng không ngờ lúc xuống lại gặp được một bóng người cao gầy đứng ỏ trạm xe bus. Anh mặc một thân quần áo thường màu xám tro, mũ trùm lên đầu, gương mặt đẹp mắt ẩn trong mũ áo, hai tay đặt trong túi quần, dựa nửa người vào bảng quảng cáo.

“Tôn ca…” Trần Phóng khẽ gọi một tiếng.

Thẩm Thịnh Dương ngẩng đầu lên, khẽ liếc mắt nhìn cậu, nhẹ giọng mở miệng hỏi, hơi nước tỏa ra nhàn nhạt trong không khí: “Sao chậm vậy?”

Cậu đi lên trước, hỏi: “Anh đang chờ em sao?”