Chương 68

Trần Phóng hít sâu một hơi, nói: “Bọn họ nói bác hai ngã cầu thang đều do em.”

“Em nói sao?” Thẩm Thịnh Dương cau mày.

“Nếu không phải em từ chối cho bác hai ở nhờ thì bác sẽ không vội vàng đi lấy tiền mà ngã cầu thang. Tôn ca, anh nói đi, những chuyện này đều do em mà ra đúng không?”

Thẩm Thịnh Dương ôm Trần Phóng vào ngực: “Sao lại vì em? Tuy ông là bác của em, nhưng lại là ba ruột của Trần Tiểu Giang, vì sao gã lại đối xử với ba ruột của mình như thế?”

“?”

“Nửa đêm bác hai bị ngã cầu thang mà Trần Tiểu Giang không ở bên cạnh? Vì sao bác gái lại gọi cho em đầu tiên, mà gã lại chạy tới sau?”

“Điều này…” Quả thực đúng là vấn đề không thông.

“Có một số việc, phải hỏi rõ ràng mới tốt.” Anh nói, rồi đi ngược trở lại bệnh viện.

“Hỏi ai cơ?” Trần Phóng đi theo.

“Phải hỏi bác sĩ.”

Thẩm Thịnh Dương và Trần Phóng cùng nhau trở lại bệnh viện để tìm bác sĩ vừa điều trị cho bác hai.

“Bác sĩ, chúng tôi muốn hỏi ông vài vấn đề.” Thẩm Thịnh Dương ngồi xuống trước mặt bác sĩ, ông thấy khí thế của anh bất phàm liền có chút chột dạ.

“Mời… Mời nói…”

“Bệnh nhân ban nãy, ông Trần Thắng Lợi, đến cùng là bị thương thế nào?”

“Nguyên nhân thì tôi không thể nói rõ ràng, nhưng thế nhưng sau đầu bệnh nhân có vết tích va chạm, hẳn là bị đập mạnh vào thứ gì đó mới hình thành.”

“Nói vậy, ngã từ cầu thang xuống, ông thấy có hợp lý không?” Thẩm Thịnh Dương nhìn thẳng vào mắt bác sĩ, tựa hồ muốn xem ông có nói dối hay không.

“Cái này cũng có khả năng, à, chúng tôi cũng tìm thấy mấy mảnh vụn sau đầu nạn nhân.”

“Mảnh vụn gì?”

“Giống với mảnh vỡ đồ sứ, có lẽ là bình hoa, chính vì những mảnh vỡ này ghim vào não bộ bệnh nhân nên mới dẫn đến tình trạng xuất huyết.

“Còn có ngoại thương nào nữa không?”

“Xét từ thực trạng bệnh án cùng nạn nhân bị mất máu nhiều, bệnh nhân được nhận định là đã hôn mê nửa tiếng, hình như không có người phát hiện, đưa tới bệnh viện kịp thời.”

“Được, tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ.” Thẩm Thịnh Dương nói xong, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.

Trần Phóng theo anh ra ngoài, Thẩm Thịnh Dương lại dừng bước, đột nhiên mở miệng hỏi: “Em biết… địa chỉ nhà Trần Tiểu Giang không?”

“Em làm sao mà biết được.” Trần Phóng tự giễu.

“Ừm.” Anh gật đầu, lấy điện thoại ra, không biết là gọi cho ai: “Giúp tôi tra địa chỉ nhà Trần Tiểu Giang.”

Rất nhanh sau đó, có một tin nhắn được gửi vào điện thoại của anh.

“Đi thôi.” Thẩm Thịnh Dương đọc tin nhắn, bảo cậu.

“Dạ? Đi đâu cơ?”

Thẩm Thịnh Dương lái xe, Trần Phóng nhịn không được mở miệng hỏi: “Chúng ta đến nhà Trần Tiểu Giang làm gì vậy?”

“Lẽ nào em không thấy bác hai bị thương rất khả nghi sao?”

“Khả nghi?” Trần Phóng liền ngẫm nghĩ kỹ càng, không ngẫm ra chỗ nào sai.

“Nếu bác hai của em đúng là ngã từ cầu thang xuống, thì sẽ không chỉ là sau gáy bị thương mà còn kéo theo các bộ phận khác. Thế nhưng bác sĩ khẳng định những nơi khác không bị làm sao, thậm chí còn không gãy xương hay bị dập phổi. Nếu đúng như bác gái nói, thì tại sao chỉ tổn thương gáy?”



Trần Phóng cũng thấy anh phân tích hết sức có đạo lý, hỏi: “Rồi sao nữa?”

“Gáy bác còn có mảnh vỡ gốm sứ, làm gì có nhà ai để bình hoa ở cầu thang?”

“Nói như thế, là bác gái nói dối ư?”

“Chỉ sợ người nói láo, không chỉ có mụ.” Thẩm Thịnh Dương nói một cách sâu xa ý vị, đạp ga để xe phóng về phía trước.

Trần Tiểu Giang thuê phòng chung cư ở trung tâm thành phố C, giá thuê cũng không rẻ, nhưng là vị trí đắc địa nhất thành phố.

“Lương của Trần Tiểu Giang cũng không tệ.” Thẩm Thịnh Dương nhìn toà nhà trước mắt, đánh giá.

“Vâng vâng, còn em là bần dân ở trong nhà trọ tồi tàn ngoại ngoại ô.” Trần Phóng cho là anh đang khen Trần Tiểu Giang, không nhịn được chanh chua nói.

Thẩm Thịnh Dương vỗ vỗ đầu cậu, mắng: “Cái đứa nhỏ này, đầu óc nghĩ linh tinh gì vậy?”

“Sao anh lại đánh em chứ? Đúng là không thương người ta tí nào!” Trần Phóng cau mày cáo trạng.

“Lòng anh thương em tính là gì, còn em ngược lại là đứa nhỏ không có lương tâm.”

“Anh mới không có lương tâm ấy!”

Thang máy lên tới tầng tám, tầng Trần Tiểu Giang ở, Trần Phóng đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng: “Nhưng mà… chúng ta không có chìa khoá nhà Trần Tiểu Giang, đi vào thế nào?”

Thẩm Thịnh Dương chỉ chỉ bảng khoá mã: “Ngoại trừ chìa khoá thủ công, còn có thể mở cửa bằng mật mã.”

“Kể cả vậy thì mình cũng không biết mật mã.” Trần Phóng thực sự bó tay.

“Thiệt cho em là một hacker, đúng là bôi nhọ danh tiếng của Tiêu Minh.” Thẩm Thịnh Dương bất đắc dĩ nhìn cậu, rồi lấy trong vó một cái điện thoại cùng USB.

Anh cắm USB vào khe thông tin dưới bảng mã, nhanh chóng kết nối nó với USB rồi truyền virus vào. Chẳng mấy chốc ổ khoá vang lên hai tiếng “Beep beep!”, đèn tắt, cửa tự động mở.

Trần Phóng há hốc nhìn Thẩm Thịnh Dương mở cửa đi vào, rồi vội vàng đuổi theo.

“Trời ơi! Anh làm kiểu gì vậy? Dạy em đi!” Lực chú ý của Trần Phóng có hơi lệch đi.

Thẩm Thịnh Dương nhìn bốn phía nhà ở của Trần Tiểu Giang: “Không dạy.”

“Vì sao?”

“Anh không phải sư phụ của em, tại sao phải dạy?”

“Trời! Đừng hẹp hòi như thế mà!” Trần Phóng còn muốn nài nỉ Thẩm Thịnh Dương.

Nhưng lại bị ai kia phất tay từ chối. Nhà Trần Tiểu Giang thuê được bày bố cục theo kiểu loft, đi lên cầu thang còn có một hai phòng gì đó, cho nên bác gái ông bị ngã cầu thang thì cũng không phải không có khả năng.

Nhưng vấn đề là… dưới chân cầu thang không hề có một vết máu nào.

Thẩm Thịnh Dương đi dọc theo càu thang, một đường sạch sành sanh, không hề có tí máu nào.

Theo như bác sĩ xác minh, thì bác hai mất máu quá nhiều, thế máu đâu?

Trần Phóng cũng bắt đầu hoài nghi, nhà nào đã được dọn sạch đến không loạn, một chút cũng không có cảm giác một người bị ngã từ trên cao xuống.

Chẳng lẽ hai người kia không đưa bác hai đến bệnh viện ngay mà còn dọn nhà nữa?

Thẩm Thịnh Dương mở cửa phòng tầng trên, đây rõ ràng là phòng ngủ chính của Trần Tiểu Giang. Thẩm Thịnh Dương bật đèn, nhìn xung quanh phòng.

Anh dừng ánh mắt trên tủ quần áo cạnh tường, Trần Phóng liền hỏi: “Sao thế?”

Thẩm Thịnh Dương vuốt vuốt cằm: “Không có gì, anh chỉ có cảm giác hơi kỳ quái.”



“Kỳ quái gì cơ?”

“Anh luôn cảm thấy cái tủ quần áo này, hình như…” Thẩm Thịnh Dương vừa đi qua chỗ tủ quần áo, vừa tỉ mỉ quan sát.

Anh đột nhiên nhìn thấy cạnh tủ có chút màu đỏ nhàn nhạt, đây là…

“Trần Phóng! Mau gọi điện báo cho cảnh sát.” Thẩm Thịnh Dương đột nhiên nói.

“Dạ?” Cậu còn chưa hiểu ra: “Gọi cảnh sát làm gì ạ?”

“Bác hai của em không phải là ngã cầu thang, anh nghi ngờ có người đẩy ông ấy đυ.ng vào cạnh tủ này. Mà kẻ đẩy ông… em nghĩ là ai?”

Đầu Trần Phóng loé lên một suy nghĩ: “Trần Tiểu Giang?!”

“Không… không thể nào!” Trần Phóng nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này. Tuy cậu và gã luôn đối đầu, nhưng cậu không tin Trần Tiểu Giang sẽ hại chính ba ruột mình.

“Rốt cuộc có phải như vậy hay không, gọi cảnh sát điều tra là sẽ rõ.”

“Vạn nhất sai thì sao? Phải làm sao đây?” Trần Phóng vẫn dao động.

“Anh cảm thấy, sẽ không sai lầm.” Thẩm Thịnh Dương quay đầu nhìn Trần Phóng, đôi mắt ánh lên sự kiên định.

“… Được rồi.” Trần Phóng thoả hiệp, gọi điện thoại báo cảnh sát.

Cảnh sát rất nhanh liền có mặt tại hiện trường: “Là hai người gọi báo án cho chúng tôi?”

“Vâng.” Thẩm Thịnh Dươmg gật đầu, chỉ vào Trần Phóng, nói: “Bác hai của người này bị đẩy tới tổn thương đầu, dẫn đến hiện tượng xuất huyết nhiều, hiện đang nguy hiểm đến tính mạng. Mà vợ của ông nói, ông Trần Thắng Lợi bị ngã cầu thang, nhưng như các anh thấy, trên cầu thang một giọt máu cũng không có, rõ ràng cho thấy bác ta đang nói dối.”

“Hiện người bị hại đang ở đâu?”

“Bác ấy đã được đưa tới bệnh viện.”

“Được rồi.” Cảnh sát một bên chụp ảnh, một bên ghi chép.

“Các cậu là người phát hiện sao?”

“Không phải.” Trần Phóng lắc đầu.

“Không phải là các cậu báo cảnh sát sao?” Sĩ quan cảnh sát có chút mất kiên trì.

“Quả thật là chúng tôi báo, chuyện là thế này…” Thẩm Thịnh Dương ôm lấy cậu, nói hết các sự việc đã xảy ea, đương nhiên, quên nói về những chuyện xấu mà gia đình Trần Tiểu Giang làm.

“Được, chúng tôi đã rõ. Vậy tiếp theo chúng tôi sẽ điều tra ở gian phòng này…”

“Tôi đã tìm được nơi có thể phá án.” Thẩm Thịnh Dương ngắt lời cảnh sát, đi vào phòng ngủ của Trần Tiểu Giang, chỉ vào tủ quần áo: “Tôi nghi ngờ ông Trần Thắng Lợi bị người đẩt, đập vào tủ quần áo này. Mà trên đây vốn dĩ có một cái lọ hoa, bởi vì bác sĩ nói rằng đã lấy ra được mấy mảnh vỡ trên đầu ông ấy. Nếu tỉ mỉ tìm xung quanh tủ, hoặc là làm phản ứng huyết thì tôi nghic sẽ có manh mối.”

Viên cảnh sát mang một mặt không rõ ý tứ nhìn anh: “Cậu hiểu biết rất rộng đấy.”

Trần Phóng đứng một bên nhìn các viên cảnh sát bận rộn, sau đó có một người đi qua, đề nghị: “Nếu hai người có thời gian, mời đi cùng chúng tôi lấy lời khai.”

“Được.” Trần Phóng gật đầu, đưa Trần Phóng ra ngoài.

Dọc một đường cậu luôn lâm vào trạng thái bất an, nguyên một đêm gặp phải tình huống như vậy, mà hiện tại trời cũng đã gần sáng, cậu cứ cảm giác đời cậu luôn phải trải qua những biến cố từ trên trời rơi xuống.

Thẩm Thịnh Dương ôm lấy vai Trần Phóng, trấn an: “Đừng lo, cứ tin ở anh.”

Nhưng mọi thứ đến quá nhanh, Trần Phóng thực sự không muốn tin chút nào. Tin cái gì đây, tin Trần Tiểu Giang, người anh họ trên danh nghĩa đã chính tay làm hại ba ruột của mình sao?

Trần Phóng vẫn luôn nghĩ không thông.

Rất nhanh đã có kết quả thử phản ứng máu, tủ quần áo và mặt sàn trong phòng Trần Tiểu Giang đúng là có vết máu trùng khớp với máu của ông Trần Thắng Lợi. Hơn nữa đội gũ cành sát cũng đã tìm được một mảnh gốm sứ vụn đằng sau tủ.

Những mảnh sứ vụn lấy từ nửa đầu sau của ông còn giữ ở bệnh viện, cảnh sát lập tức tới lấy làm so sánh.