Chương 13: Nụ hôn thứ mười ba

Lần đầu gặp gỡ [phiên ngoại]

Mười bốn năm trước, Thân Thành.

Mùa hè năm ấy, Hứa Tinh Thuần được lên lớp trọng điểm của một trường trung học sơ sở. Trong nhà u ám ẩm thấp, một bóng đèn cũ kỹ phát ra ánh sáng mù mịt quanh năm, người mẹ lập dị quái gở bắt đầu ngày đêm uống thuốc cũng không có cách nào chìm vào giấc ngủ, bị ốm đau hành hạ, chẳng mảy may có chút yên tĩnh nào, gầy đến mức chỉ được chưa tới năm mươi cân.

Trong tiếng mắng chửi trẻ con khóc là âm thanh chén đĩa rơi vỡ. Những người xa lạ thường xuyên tới phỏng vấn, số lần càng ngày càng tăng.

Trong trường học cậu là nam sinh nổi tiếng, ngũ quan thanh tú, ít nói thông minh. Bạn cùng tuổi vừa tan học đã xông đến sân bóng rổ la hét kêu gọi những người bạn khác, nhưng cậu lại không tham gia hoạt động giải trí, không xem ti vi, cũng không chơi điện thoại di động.

Thói quen độc lai độc vãng, không có thêm bất kỳ tình cảm nào, không có bạn bè. Tính cách hướng nội, từng ngày một trôi qua, trải qua một cuộc sống cô quạnh lâu dài, kìm nén lại nhàm chán.

Linh hồn khóa lại dưới đáy biển sâu đen tối, mù mịt không thấy ánh mặt trời. Bên ngoài vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ bình thường như cũ, nhưng trời sinh không cảm giác được thiếu sót tích cách của bản thân, đối xử với mọi người không nhiệt tình cũng không tỏ ra lạnh lùng.

Cậu có thể tự kiểm soát bản thân mình.

Rất nhiều người đều đánh giá thấp Hứa Tinh Thuần.

Giữa mùa hè oi bức làm người ta ngột ngạt, trên ngọn núi sau trường học là một công trường xây dựng cũ hoang vắng. Cơn gió mấy chục độ thổi qua mang theo không khí khô hanh.

Với tư cách học sinh xuất sắc nổi tiếng toàn trường, cậu là người kéo cờ cố định vào thứ hai. Cậu lớn lên rất thanh tú, gầy nhom, da trắng đến gần như trong suốt, áo khoác đồng phục rộng rãi mở phân nửa, thuận tay đốt một điếu thuốc, ngậm vào nuốt mây nhả khói.

Khói lướt qua phổi, mở miệng, từ trong cổ họng chậm rãi phả ra ngoài.

Ngồi trên độ cao thế này, có thể nhìn thấy một vùng hồ nước xa xa. Cậu nhìn chằm chằm đến ngẩn người.

Cô độc lại lặng lẽ, cậu yên tĩnh ngồi nửa vời trên bức tường thấp, buổi chiều oi bức gió cũng ngừng. Có tiếng bước chân lẹt xẹt vụn vặt, Hứa Tinh Thuần từ tốn nhìn lên.

Tầm mắt từ thấp đến cao.

Váy ngắn màu vàng lông ngỗng, cánh tay trắng như tuyết, toàn thân được ánh nắng mạ ra một vòng ánh sáng. Ánh mặt trời quá nóng bỏng, không khí biến dạng mơ hồ, sau đó anh mới nhìn rõ khuôn mặt người tới.

Một đóa hoa sơn trà sắp tàn bị cô cắn trên môi, cơn gió thổi qua, sợi lắc bạc trên cổ chân vang lên leng keng, dùng dáng vẻ tùy tiện đến gần cậu. Cô cũng nhìn thấy cậu, cậu còn chưa kịp thu ánh mắt lại.

Trong khoảnh khắc.

Cô nhặt hòn đá dưới chân cậu đập lên bức tường đá, ngửa đầu, "Này, dáng vẻ cậu hút thuốc đẹp trai lắm đấy, là lớp nào thế?"

Cậu cong eo gầy gò, khuỷu tay chống trên đầu gối, hàng mi rậm rất thẳng rũ xuống. Không nhanh không chậm, dùng đầu ngón tay bóp tắt nửa điếu thuốc, Hứa Tinh Thuần yên lặng không tiếng động đối mặt với cô.

Khoảng cách không xa, cô nghiêng người dựa vào tường, tùy ý vứt một cành hoa, tất cuộn mỏng màu trắng kiểu qua đầu gối bị quẹt bẩn.

Không giống với những nữ sinh cùng tuổi khác, cô không có bất kỳ sự ngượng ngùng nào, cũng không nhiều lời thừa thãi, mở to đôi mắt long lanh, kiêu ngạo còn vênh váo nhìn lại cậu.

Hai bên môi theo chuyển động hơi gồ lên vòng xoáy, trời sinh cô là môi cười. Đột nhiên nở nụ cười đắc ý, nhìn sang chỗ khác, dùng ngón trỏ chặn đôi môi ướŧ áŧ giống như hoa tường vi của mình, tựa như đang nói ra chuyện bí mật, "Xuỵt, có người tới, tôi phải đi rồi."

Cô nói, "Thật ra tôi là yêu quái, cậu đừng nói với người khác đã nhìn thấy tôi."

Có một con mèo hoang đi qua, âm thanh cô mang theo giọng mũi, phát ra sự vui sướиɠ thét chói tai đuổi theo.

Nhìn bóng lưng kia vụt qua từ từ cách xa, Hứa Tinh Thuần mất hồn.

Bọn họ không có chút liên quan nào, cô phá vỡ bí mật xấu hổ của cậu, bọn họ không hề quen biết nhau.

Sau đó cậu cai thuốc, cuối cùng cũng chưa từng gặp lại cô. Tiếp tục cứng nhắc, đơn độc, cuộc sống theo khuôn mẫu. Đối mặt với sách vở, bài ôn tập, tài liệu. Cẩn thận tỉ mỉ lặp lại công thức tính toán.

Lần thứ hai nhìn thấy cô, ánh mặt trời vẫn mạnh mẽ gay gắt như cũ. Cậu thu dọn sách vở, đeo cặp rời khỏi phòng học.

Tan học dòng người đông đúc, cô xõa mái tóc đen, mịn màng nhẵn bóng như tơ lụa, đi ngang qua cửa lớp học. Bất chấp quy định của trường, mặc áo yếm màu trắng thêu hoa, tấm lưng mịn màng trắng như tuyết trần trụi không kiêng nể gì. Lộ ra trong không khí. Váy chiffon ngắn xinh đẹp, viền ren tinh tế.

Một mình cô giương cây dù thật to. Tùy ý thoải mái, hời hợt tách biệt với những người xung quanh, tồn tại cao không với tới.

Đi lướt qua vai, trong lòng Hứa Tinh Thuần giống như có côn trùng nhỏ dày đặc bò qua. Cậu chuyển hướng đi vào trong đoàn người, đi theo sau lưng cô, dọc theo hành lang, hàng hiên, đi qua dưới cây ngô đồng rậm rạp, rồi đến cổng trường.

Sau đó cậu mới biết, thì ra cô không phải là ảo giác của cậu, cũng không phải yêu quái. Giáo viên và học sinh toàn trường đều biết cô, khắp nơi đều có truyền thuyết về cô. Thậm chí nhân vật thảo luận sau giờ học trong miệng các nam sinh, cô cũng sẽ xuất hiện tần số cao.

Chính vì thế mà Hứa Tinh Thuần gián đoạn biết được, nữ sinh hôm đó ở công trường bỏ hoang phá vỡ việc cậu hút thuốc lá tên là Phó Tuyết Lê.

Từ trước đến nay không thèm nhìn đến ai, hoàn cảnh gia đình rất tốt, thành tích học tập bình thường, có một nhóm bạn bè trông rất vui vẻ. Bọn họ họ lêu lỏng trong sân trường, lạnh nhạt với người khác, khắc nhiệt lại nguy hiểm.



Trong mơ Hứa Tinh Thuần lại nhìn thấy Phó Tuyết Lê. Cô ngồi bên cạnh cậu, đôi chân thon thả như ngọc đung đưa trong gió, lộ ra một đoạn eo thon thả, mũi chân đá sống lưng ngứa ngáy người phía sau.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy có một thứ gì đó rất đẹp. Quá mức say mê chuyên chú, thậm chí không dám để mình nhìn tiếp nữa. Chi tiết rõ ràng, cậu thật sự muốn đưa tay sờ, sau đó cắn từng chút một.

Sờ lên xương bướm gồ lên sau lưng cô, sờ cái cổ mịn màng sạch sẽ của cô, xem có phải nó thuần khiết lại mỏng manh giống như nhìn thấy hay không.

Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy, cô dựa lưng vào tường, dáng vẻ ngửa đầu ngậm hoa, lập tức làm cho Hứa Tinh Thuần có phản ứng.

Bàn tay cô như có như không, trơn trượt mát lạnh mềm mại, leo lên sau lưng. Quấn lấy cậu. Cậu vén góc váy cô lên. Đùi thiếu nữ trơn bóng, như cơn sóng nhỏ ấm áp bao trùm, không ngăn cản chút nào.

Hứa Tinh Thuần thuận tay nhấn mở đèn phòng tắm, cậu nhìn mình trong gương, cánh tay đè trên mặt gạch men sứ, ngón tay dần dần siết chặt. Lấy khăn lông che mặt lại, nhắm mắt, thở hổn hển tự sướиɠ.



Tắm xong, đi chân trần trở về phòng, cậu ngồi trước bàn đọc sách.

Đóa hoa sơn trà bị cô tiện tay vứt bỏ kia được cậu nhặt lại, đặt vào một góc trong ngăn kéo, dần dần khô héo trong quyển nhật ký. Lần đầu tiên Hứa Tinh Thuần cảm nhận được chân thực.

Chân thực không kiêng kị gì.

Trong trường có tin đồn, gần đây cô kết giao bạn trai.

Cô sẽ hôn môi với người khác.

Cô sẽ cười với người khác.

Cô sẽ nói người khác hút thuốc rất đẹp.

Cậu biết, cô không phải là yêu quái.

Cô không phải là sự giải thoát của riêng mình.

Ban đêm yên tĩnh như vực sâu tăm tối, cậu nhấc ghế lên nện vào tường hết lần này đến lần khác.