Chương 16: Nụ hôn thứ mười sáu

Tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi tỉnh, lúc nào cũng không yên ổn cho lắm. Loáng thoáng cảm thấy có người đi tới đi lui, Phó Tuyết Lê miễn cưỡng mở mắt ra, trước mắt đều là một mảnh mơ hồ, chỉ thấy một bóng người ngồi trên ghế bên cạnh, cách giường rất gần.

Cô lười nhìn lên, chỉ nhìn thấy cái rằm tái nhợt trắng như gốm sứ, môi mỏng màu nhạt.

Hình như đã ngồi cực kỳ lâu rồi, cậu không nhúc nhích chút nào.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Hứa Tinh Thuần nhìn qua đây.

Tầm mắt hai người đối diện nhau.

Phó Tuyết Lê ngủ đến nửa cánh tay cũng tê dại yếu ớt, không thể cử động. Cô nhìn cậu một lát sau đó xoay qua chỗ khác, trở mình.

Lát sau, sau lưng vẫn không có chút tiếng động nào. Cô dứt khoát nhắm mắt lại không nhúc nhích.

Hứa Tinh Thuần cúi người, lông mi rũ xuống nhìn cô một lát. Kề sát bên tai, cậu đè thấp giọng, tiếng khàn khàn, "Cơ thể khá hơn chút nào chưa?"

Phó Tuyết Lê vùi đầu dưới cánh tay, cong khuỷu tay đẩy Hứa Tinh Thuần, hơn nữa còn né tránh ánh mắt cậu, rầu rĩ nói: "Sao cậu tới đây?"

"Khát nước không, mình rót chút nước cho cậu uống."

Phó Tuyết Lê nhịn rồi nhịn, vẫn không nhịn được. Đột nhiên trở mặt, hậm hực nói: "Không cần cậu lo, cút xa một chút, nên xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, bây giờ tôi muốn ngủ."

Hứa Tinh Thuần không kinh ngạc chút nào, xem như không nghe thấy. Rũ mắt xuống, tự ý rót chút nước, "Cậu ngủ lâu lắm rồi, ngồi dậy uống chút nước đi."

Giống như một quyền đánh vào bông vải, cơ bản không đau cũng không ngứa. Dầu muối cậu đều không vào, từ trước đến nay chưa từng cãi nhau với cô, cũng không tức giận với cô, bình thản không dao động giống như không hề có chút nóng nảy nào vậy.

Ngày thường không có cảm giác gì, nhưng không biết tại sao bây giờ nhìn dáng vẻ này của cậu lại đặc biệt không vừa mắt cô.

Phó Tuyết Lê kìm nén một bụng tức giận, lớn tiếng nói: "Lúc nào tôi nói chuyện cậu cũng xem như đang đánh rắm đúng không?! Hứa Tinh Thuần cậu nghe không hiểu tiếng người sao, tôi nói tôi không cần cậu lo, cậu muốn lo thì cậu đi lo cho người khác đi, cầu xin cậu đó?! Không phải cậu là lớp trưởng à, trong lớp nhiều người đứng xếp hàng chờ cậu lo lắm đấy! Đúng rồi, không phải cậu vừa mới quen một người sao, cậu đi lo cho cô ta đi, ở chỗ tôi làm gì?!"

Cô ở một bên thở hổn hển hung dữ mắng một trận, nói đến mức cắn răng nghiến lợi, vừa mới nói xong bản thân đã lập tức hối hận.

Giọng điệu này cũng giống một oán phụ quá rồi.

Trong lòng Hứa Tinh Thuần hơi động, trầm ngâm nhìn cô.

Phó Tuyết Lê dứt khoát vò mẻ không sợ sứt, quay qua trừng mắt, "Cậu nhìn cái gì mà nhìn?"

"Cậu giận sao?" Cậu hỏi.

"Tôi không có!" Cô lên tiếng phủ nhận theo bản năng.

Hứa Tinh Thuần nắm lấy cổ tay nhỏ gầy của cô, im lặng một lúc, thấp giọng gọi tên cô: "Phó Tuyết Lê?"

Phó Tuyết Lê nghiêng đầu, không lên tiếng.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

"Chào bà lớn đại Lê Tử, bọn tôi cực khổ cả buổi chiều, ngược lại cậu thì tốt, nằm đây sung sướиɠ cả buổi chiều." Một đám người Tống Nhất Phàm người còn chưa đến thì tiếng cười đùa đã truyền tới trước.

Rèm cửa bị vén lên một góc, mấy chàng trai to lớn hô hào kéo vào. Trong nháy mắt nơi yên tĩnh nhỏ hẹp đã trở nên náo nhiệt hơn.

"Ôi chao! Lớp trưởng, thật khéo, sao cậu cũng ở đây?! Vừa rồi giáo viên vẫn còn đang tìm cậu đấy!" Tống Nhất Phàm giống như vô cùng quen thuộc ôm bả vai Hứa Tinh Thuần.

Phó Tuyết Lê nghe thấy giọng kêu gào của Tống Nhất Phàm thì phiền chán chịu không nổi, nhíu mày, "Sao cậu ồn ào thế hả?"

"Tôi ồn ào cái gì, còn không phải là do nhìn thấy cậu trong lòng vui vẻ hay sao cục cưng của tôi." Tống Nhất Phàm cười hì hì nói với Phó Tuyết Lê xong, còn cố ý quay đầu cầm tay Hứa Tinh Thuần ngay trước mặt mọi người, "Cảm ơn lớp trưởng nhiều lắm, bận rộn thế này còn vì tôi mà tranh thủ thời gian tới chăm sóc Phó Tuyết Lê nhà chúng tôi, vất vả, vất vả rồi, haha!"

Hứa Tinh Thuần thờ ơ nhìn cậu ta, rút tay bị nắm ra, "Từ trước đến nay tôi không làm việc vì người khác."

Giọng cậu bình thản lại từ tốn.

Bên cạnh có chàng trai đánh trống lảng, "Chị Tuyết Lê ổn hơn chút nào không, sắp ăn cơm tối rồi."

Cậu một câu tôi một câu, cãi nhau làm người ta phiền muốn chết. Xuyên qua khe hở đám người nhìn ra ngoài, không biết Hứa Tinh Thuần đã yên lặng rời đi từ lúc nào.

Đột nhiên trong lòng Phó Tuyết Lê không tốt lắm, gào to về phía bọn họ: "—— Tất cả ra ngoài hết cho tôi!"

Huấn luyện quân sự chưa tới hai ngày đã phát sinh một tin tức kinh động, lần lượt truyền đi trước bữa tối.

Có một nam sinh lớp bốn đêm hôm khuya khoắt xếp nến trong bụi cây tỏ tình, chơi trò lãng mạn cuối cùng chơi đến mức suýt nữa xảy ra cháy. Cũng may phát hiện sớm, lửa được dập tắt hết, nếu không hậu quả thật sự không dám nghĩ tới.

Nhân vật nữ chính được tỏ tình chính là Phó Tuyết Lê. Chuyện này còn ồn ào khá lớn, người tham gia có liên quan đều bị lôi đi phê bình dạy dỗ, có lẽ quay về trường học không tránh khỏi bị xử phạt.

"Mình nói chứ, cái tên Hồng Gia Duệ lớp bốn kia đúng là thiểu năng trí tuệ, vừa vào đã muốn tự mình gánh xử phạt đình chỉ học quan sát. Điểm chính là cậu ta theo đuổi ai không tốt à, trái lại muốn đi theo đuổi Phó Tuyết Lê, đầu óc hỏng rồi sao?!"

"Hả? Mấy hôm trước mình nhìn Phó Tuyết Lê cảm thấy rất xinh đẹp mà, hơn nữa nhà cũng có tiền, có con trai thích không phải là bình thường ư? Người lớp bốn cậu nói với mình, Hồng Gia Duệ đó từ cấp hai đã bắt đầu thích Phó Tuyết Lê rồi, còn rất si tình đấy."

Một nữ sinh khinh thường, "Mình nói thẩm mỹ này của cậu là gì thế hả, cậu nhìn cô ta xem mỗi ngày đều ở cùng với một đám con trai, thậm chí còn lẳиɠ ɭơ muốn chết, không thì sao lại ăn mặc như vậy. Hơn nữa thành tích còn kém, tính cách cũng không tốt, ngoại trừ gương mặt xinh đẹp một chút thì không có ưu điểm nào khác, không chịu nổi con trai bây giờ đúng là rất nông cạn."

Có người không chịu nổi sự chanh chua của cô ta, giễu cợt nói, "Ôi chao, sao cậu oán giận nặng nề thế hả, làm như Phó Tuyết Lê người ta quen biết cậu vậy. Không phải chỉ là nam sinh cậu thích lại thích Phó Tuyết Lê sao, ghen tỵ à?"

Nữ sinh kia bị sặc khuôn mặt tái nhợt, cứng cổ nói, "Cậu có ý gì, tôi đã sớm không còn thích rồi, cậu đang chọc cười à, ai ghen tỵ cô ta chứ!"

"Bỏ đi, đừng cãi nhau. Nhưng các cậu có nghe nói không, thời gian nghỉ trưa hôm nay một người bạn của mình còn nhìn thấy Phó Tuyết Lê đang ăn cơm cùng với Hồng Gia Duệ, hình như đều không bị ảnh hưởng chút nào, sau đó còn vừa nói vừa cười, không phải là tu thành chính quả rồi chứ?"

"Hả?! Hồng Gia Duệ, trời ơi không thể nào chứ, sao Phó Tuyết Lê có thể để ý cậu ta? Cảm giác dáng dấp của Hồng Gia Duệ rất bình thường mà."

"Trong nhà có tiền thôi, còn lăn lộn giỏi."

Một người khác yếu ớt thở dài, "Thành thật mà nói tôi cảm thấy Hồng Gia Duệ cậu ta thật sự rất đáng thương."

Bọn họ líu ra líu ríu, thảo luận với nhau một hồi, đột nhiên một nữ sinh hoảng hốt thấp giọng nói, "Nhỏ tiếng chút, nhỏ tiếng chút đi, Phó Tuyết Lê tới."

--

"Tuyết Lê, ngày mai chúng... ngày mai chúng ta vẫn có thể ăn cơm cùng nhau chứ?" Hông Gia Duệ cao lớn một mét tám sắp tới một mét chín, vừa đen lại cường tráng, giống như đầu gấu vậy, trên mặt cười gượng, giọng nói lại giống như muỗi.

"Tuyết Lê?" Hồng Gia Duệ kể chuyện thú vị của mình ở sân bóng rổ cả buổi, nhưng cả buổi cũng không được đáp lại, cậu ta vừa cúi đầu nhìn mới phát hiện cô thất thần, không nhịn được lo lắng nói, "Cơ thể cậu khó chịu sao, cậu sao rồi, dáng vẻ nhìn qua hình như không vui lắm?"

Trong mắt Hồng Gia Duệ, Phó Tuyết Lê đồng ý ăn cơm cùng cậu ta thì ý đã xem như uyển chuyển bằng lòng làm bạn gái cậu ta. Ngay cả đám anh em bên cạnh cũng đã bắt đầu ồn ào đòi trở về mời ăn cơm.

"Hả? Cái gì." Phó Tuyết Lê lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói, "Không sao, tôi không sao."

Hai người sóng vai nhau đi về phía trước, thật ra trong lòng Phó Tuyết Lê đã cực kỳ phiền chán, chàng trai bên cạnh quá ồn ào, cứ nói ríu rít không ngừng, cũng không biết sao lại nói nhảm nhiều thế.

Bình thường cô và Hứa Tinh Thuần ở cùng nhau, phần lớn thời gian đều là cô nói chuyện, Hứa Tinh Thuần rất ít mở miệng, chỉ yên lặng nhìn cô chăm chú, dáng vẻ lắng nghe yên tĩnh lại nghiêm túc.

Lập tức có thể nhìn thấy cao thấp, quả nhiên không có so sánh thì không có tổn thương.

Nhưng nghĩ lại một chút ——

Gần đây Hứa Tinh Thuần và một nữ sinh trong lớp qua lại thân thiết như vậy, lần đó ngồi trên xe buýt, hai người bọn họ còn ngồi cùng nhau. Được rồi, cái này cũng bỏ đi, nhưng hai ngày nay Hứa Tinh Thuần đối xử với cô không nóng không lạnh. Dùng chuyện Hồng Gia Duệ kí©h thí©ɧ cậu, hình như cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

Lại nhớ tới vừa rồi đυ.ng phải Hứa Tinh Thuần đối diện.

Cô cố ý vừa nói vừa cười đặc biệt lớn tiếng với Hồng Gia Duệ.

Kết quả Hứa Tinh Thuần đi lướt qua bọn họ, vốn không đáp lại ánh mắt khıêυ khí©h của cô, không nói một câu dư thừa nào, giống như cô chỉ là người xa lạ bình thường nhất.

Phó Tuyết Lê tức chết rồi.

Quả nhiên Hứa Tinh Thuần là một tra nam thích đùa giỡn tình cảm.

"Tuyết Lê, cậu thật sự không có chuyện gì chứ?" Hồng Gia Duệ chạm vào cánh tay Phó Tuyết Lê.

Tay vừa mới đến gần, đã bị cô phản ứng dữ dội hất ra, "Mẹ kiếp, đừng chạm vào tôi."

Hồng Gia Duệ: "..."

Chẳng hiểu làm sao lại bị người ta nổi nóng, cậu ta cũng không tức giận, chỉ buồn buồn mở miệng nói xin lỗi, "Thật xin lỗi."

Dáng vẻ cúi thấp đầu, làm lời còn sót lại của Phó Tuyết Lê nhất thời không nói ra miệng được.

Một lúc sau, cô chỉ có thể nói, "Xin lỗi, sau này đừng tới tìm tôi nữa."

Nói xong cô lập tức bỏ đi không quay đầu lại, cũng không do dự và lưu luyến chút nào.

Chỉ để lại một mình Hồng Gia Duệ đứng tại chỗ ngây ngốc trong gió.

--

Sau khi huấn luyện buổi tối kết thúc, vừa mới trở về lều vải, huấn luyện viên đã cử người tới thông báo mười một giờ tối nay có thể sẽ có mưa sao băng, muốn đi thì đợi lát nữa tập hợp theo lớp, thống nhất ngồi xe Jeep đến một đỉnh núi khác có tầm nhìn rộng rãi để xem.

"Tuyết Lê, cậu không đi xem mưa sao băng hả?" Một nữ sinh cùng lều vải quay lại lấy đồ trước khi đi thấy cô bất động nên tò mò hỏi.

Cả người Phó Tuyết Lê nằm trên đệm mềm mại, tay giấu dưới bụng, dáng vẻ uể oải nói, "Không đi."

"Sao vậy, cậu không muốn xem thử mưa sao băng sao, hiếm thấy lắm đấy."

Phó Tuyết Lê không kéo nổi hứng thú, "Dì cả mình tới, các cậu chơi vui vẻ nhé."

"Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, mình đi nhé."

"Ừ, tạm biệt."

Không bao lâu, xung quanh đã hoàn toàn yên tĩnh.

Phó Tuyết Lê ngây ngốc một lát, cực kỳ nhàm chán ngâm nga hát. Thời gian còn sớm, cũng không buồn ngủ chút nào.

Cô trở mình ngồi dậy, mặc váy ngủ, dứt khoát khoác thêm một cái áo khoác ra ngoài đi dạo.

Tối nay màn đêm trên đỉnh đầu đặc biệt đẹp, giống như một tấm màn màu xanh thẫm, những ngôi sao lấp lánh.

Tùy tiện tìm một chỗ ngồi một lúc, tóc xõa ra. Ngơ ngẩn nhìn bầu trời đêm say mê, Phó Tuyết Lê lấy tay dụi mắt.

Đột nhiên nhạy cảm phát hiện có người đang nhìn cô.

Cô quay đầu lại.

Cách đó chỉ hơn mấy mét, một người lờ mờ ẩn trong bóng tối, đang dựa vào một thân cây, không biết đã đứng sau lưng cô bao lâu rồi.

Trong nháy mắt, Phó Tuyết Lê nổi một lớp da gà, bị hù dọa đứng bật dậy, "Mẹ kiếp, ai đó?!"

Một mảnh yên lặng.

Mấy phút sau, cô thăm dò hỏi, "Hứa Tinh Thuần?"

Người kia vẫn không lên tiếng như cũ, thật là một người kỳ quái.

Sau đó Phó Tuyết Lê lấy hết can đảm, hơi đến gần mấy bước. Cuối cùng sau khi nhìn rõ, cô thở một hơi thật dài, "Cậu muốn hù hết tôi sao?"

Mũi cô rất nhạy cảm, vừa nãy đi tới gần đã ngửi thấy một mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Vừa rồi Hứa Tinh Thần đang hút thuốc.

Phó Tuyết Lê nhíu mày, dựa vào ánh sáng điện thoại di động, thấy cậu mặc một cái áo phông màu đen tay ngắn, cổ áo mở rộng, xương quai xanh lộ ra hơn phân nửa. Mái tóc đen hơi ẩm ướt, hình như vừa mới tắm xong.

Dáng dấp cao lớn tuấn tú, thuần khiết không ham muốn.

Không biết là ánh trăng hiếm thấy giấu trong lòng bao nhiêu thiếu nữ.

"Cậu bám theo tôi làm gì." Phó Tuyết Lê cười giễu cợt, nhìn cậu hết sức thản nhiên, "Không cùng đi ngắm mưa sao băng với Mã Huyện Nhụy của cậu sao?"

Cô đã hỏi thăm được tên của cô gái kia.

Hứa Tinh Thuần nhìn Phó Tuyết Lê, yên lặng khiến trong lòng người ta hoảng sợ.

Cậu nhìn cô một lúc lâu, từ trước đến nay ánh mắt chưa bao giờ ẩn chứa lạnh lẽo như vậy.

"Cậu, cậu nhìn gì vậy?" Phó Tuyết Lê nắm tay thành quyền, không dám đối mặt với cậu, "Cậu tiếp tục nhìn tôi như vậy, có tin tôi lập tức hôn cậu không?"

Nhìn dáng vẻ cô hung ác, khiến người ta cho rằng lại muốn nói ra lời tàn nhẫn gì. Kết quả lại phát ra một câu như vậy.

Cậu nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, lâu đến nỗi cô cũng cảm thấy sởn tóc gáy.

Thấy Hứa Tinh Thuần chậm chạp không nói tiếng nào, Phó Tuyết Lê đột nhiên tiến lên, hai tay đỡ bả vai cậu, nhón chân đến gần hôn lên môi cậu.

Cậu thờ ơ lạnh nhạt, hơi nghiêng đầu về sau, bỗng chốc cô rơi vào hư không.

"..."

Phó Tuyết Lê đẩy cậu ra, lùi về sau hai bước, xấu hổ đến mức toàn thân đều đang run rẩy, lập tức xoay người muốn đi. Cổ tay lại bị kéo.

Xương cổ tay bị siết chặt, cậu dùng sức, khiến cô cực kỳ đau, vung ra cũng không vung được.

Phó Tuyết Lê cố gắng hết sức giãy giụa, muốn rút tay mình ra, cúi đầu xuống, nước mắt lập tức trào ra, "Cậu làm tôi đau rồi! Hứa Tinh Thuần cậu nhanh buông ra!"

"Có phải cậu có bệnh không?" Cô đáp trả cậu vừa nhéo lại vừa đánh, dùng sức đẩy cậu ra, "Đừng chạm vào tôi hu hu hu!!!"

Hứa Tinh Thuần thấy vành mắt cô đỏ lên, hỏi, "Đau không."

"Cút!"

[Có lẽ Hồng Gia Duệ tập trung tinh thần vào quá rồi, cuối cùng còn không phải là Phó Tuyết Lê đắc ý sao.]

[Thời gian dài, tự cậu ta càng lún càng sâu. Phó Tuyết lê thì sao, loại con gái như cô ta, làm cho người ta cảm thấy nhiệt tình, đối với ai cũng có thể cười rất vui vẻ, thật ra thì vốn không hề để tâm.]

[Khiến người khác không tự chủ được yêu thích, cuối cùng chỉ có đối phương rơi vào, còn bản thân cô ta chẳng qua chỉ là chơi đùa chút thôi.]

[Bọn họ đều thích chà đạp đùa giỡn tình cảm của người khác, chậc chậc, thật đáng thương.]

Trong mắt Hứa Tinh Thuần cuồn cuộn sóng ngầm, trên mặt nở một nụ cười nhẹ dịu dàng, cực kỳ kiên nhẫn lặp lại lần nữa, "Đau không?"

"Tôi bảo cậu cút —— ưm ưm ưm!"

Hứa Tinh Thuần cúi đầu, lời nói Phó Tuyết Lê vừa mới ra khỏi miệng đã bị môi của cậu chặn trở về.

Tim cô bỗng nhiên đập lệch nhịp.

Hai người yêu nhau lâu như vậy, hầu như Hứa Tinh Thuần đều chưa từng dùng tính cách thật làm chuyện gì với cô, đây là lần đầu tiên cậu hôn cô tàn bạo lại khác người như thế.

Sức lực lớn đến mức dường như muốn bóp chết cô trong ngực cậu.

Trước tiên chỉ là nhẹ nhàng chạm môi, sau đó đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô, cạy mở răng môi dây dưa với nhau.

Sau đó không biết tại sao, phiền muộn mấy ngày qua của Phó Tuyết Lê tan thành mây khói. Động tác tay cô vụng về ôm cổ cậu, tai và cổ cũng nóng lên.

Chân từ từ nhũn ra, bị cậu hôn đến bối rối. Hứa Tinh Thuần hôn lên tóc mai cô một cái, lưu luyến đến bên tai, liếʍ cắn dái tai cô, thấp giọng nói.

"Mình có thể làʍ t̠ìиɦ với cậu không."

Thời niên thiếu, cậu đã từng khống chế du͙© vọиɠ ham muốn phát sinh nhanh chóng trong nội tâm mình. Cho dù cảm thấy kiềm chế cũng không muốn tùy tiện bộc phát.

Nhưng hình như sắp chống đỡ không nổi nữa, cô cứ một lần lại một lần khiến cậu cảm thấy đau khổ.

Ngoài mặt Hứa Tinh Thuần dịu dàng hiền lành, bằng mọi giá phải khắc chế, cố gắng duy trì dáng vẻ người bình thường.

Chỉ vì cô cứ ngây thơ không bị ràng buộc.

Mà đã đến nỗi chỉ cần cô nhìn người khác lâu một chút thì cậu sẽ phát điên.

Tác giả có lời muốn nói:



Thuần Thuần của chúng ta.



Nói chuyện cợt nhả không nhiều, nhưng làm việc cợt nhả thì chồng chất.



Hì hì hì.