Chương 11

Chen lẫn giữa đám đông cuồng loạn, tôi gần như ngộp thở. Nhưng sự nhiệt tình mà những người này thể hiện, quả thực làm cho người ta bị cuốn hút.

Ca sĩ bên trái có mái tóc dài nhìn rất phóng khoáng*, theo động tác tay của cô mà nhẹ nhàng bay bay trên không trung. Tôi vẫn không thể thấy rõ khuôn mặt cô, chỉ mơ hồ nghĩ hẳn là một cô gái xinh đẹp, có vẻ quyến rũ ít ai sánh bằng. Ca sĩ còn lại ngồi bên phải vừa khéo lại cắt tóc ngắn. Không cần nhìn rõ mặt, tôi đã biết mặt mũi em. Đúng vậy, tình cảm chị em mười mấy năm, làm sao mà tôi không nhận ra được?

*Phóng khoáng: không chịu bó buộc.

Dù rằng con người hiện giờ so với lần cuối cùng tôi gặp đã khác đi rất nhiều. Trên người em, cá tính ương bướng đã thu liễm không ít, nhưng tôi vẫn có thể liếc mắt liền nhận ra. Em nâng đầu, âm tiết trong tay có chút lạc điệu, được cô gái bên trái thông minh che lấp.

Tôi thấy ánh mắt em. Tiểu Lâm nhất định đã nhìn thấy tôi rồi.

Tôi ở quầy rượu đợi đến lúc kết thúc buổi diễn.

Bạn học đi cùng tôi đã ra về từ sớm. Lúc ấy, tôi nói muốn ở lại thêm một lát, quả nhiên bọn họ hết sức kinh ngạc.



Thấy ca sĩ xuống đài, tôi vội vàng đuổi theo, đứng chờ ở bên ngoài cửa sau của quán bar. Không lâu sau, thấy hai người đẩy cửa đi ra. Tiểu Lâm thấy tôi, dường như ngây người một chút, không biết phải nói gì. Tôi nghĩ, có lẽ em đang muốn chạy trốn tôi.

“Tiểu Lâm.” Tôi mở miệng, “Có một số việc chị muốn nói với em.”

Tiểu Lâm không trả lời, chúng tôi cứ nhìn nhau như thế, bầu không khí có chút lúng túng. Ngược lại, cô gái bên cạnh em mở miệng, “Nếu như em không ngại thì đến nhà chúng tôi đi. Cách nơi này không xa lắm đâu.”

Tôi suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý.

Khi đi, tôi nhờ vào ánh đèn đường quan sát khuôn mặt cô gái kia. Nhìn nghiêng một bên cô rất đẹp, loại quyến rũ mà tôi cảm thấy khi ở trong quán bar, tại nơi yên tĩnh này càng rõ ràng hơn.

Cô ấy hẳn là cô gái mà Tiểu Lâm yêu. Tôi đoán.