Chương 12:

Hai giờ chiều thứ hai, Tống Đình Vĩ đi tới một quán cà phê yên tĩnh trong ngõ nhỏ, trong quán không lớn lắm, chỉ bày biện đơn giản, năm cái bàn, tạo ra cảm giác ấm áp.

Rất nhiều năm trước, anh là khách quen ở đây, bởi vì trước khi bạn gái anh mất, bọn họ thường tới đây uống cà phê, cùng nhau vượt qua khoảng thời gian nhàn nhã.

Mà hôm nay anh tới nơi này lần nữa, là để gặp người nào đó .

Khi anh vừa đi vào trong quán, liền thấy người kia ngồi ở nơi anh và bạn gái trước thường ngồi, anh thần tình bình thản, sau đó đi qua.

Vừa thấy Tống Đình Vĩ, Đinh Vi Lâm khuôn mặt mỹ lệ khó nén hưng phấn.

"Đình Vĩ, anh đã đến rồi, gần đây khoẻ không? Chúng ta hình như lâu rồi không gặp mặt, em cảm thấy từ khi anh cùng bạn mở văn phòng trở nên rất bận rộn, anh nhớ chú ý giữ sức khỏe."

Tống Đình Vĩ nhìn cô ta, muốn cùng cô ta nói rõ ràng.

Lúc này, bà chủ bưng tới đồ ăn vfa nước uống mà Đinh Vi Lâm khi đến đã gọi.

"Đinh tiểu thư, Tống tiên sinh, lâu rồi không gặp, mời hai vị dùng." Nàng mỉm cười nói xong, trở lại quầy bar. Mặc dù Đinh tiểu thư và Tống tiên sinh thỉnh thoảng mới tới một lần, nhưng mười năm trôi qua, coi như là khách quen cũ .

"Vừa rồi em đã gọi giúp anh cà phê, cà phê kiểu Mỹ không đường, còn có, em cũng giúp anh gọi món bánh đậu xanh hấp anh thích, biết anh không thích ăn quá ngọt, cho nên em bảo bà chủ đừng cho quá nhiều đường." Sở thích của Tống Đình Vĩ cô ta đều biết, bởi vì anh là nam nhân cô ta thích.

Năm đó bạn tốt Hồng Dục Quân đem bạn trai Tống Đình Vĩ giới thiệu cho cô ta, cô ta liền yêu anh , bất quá Tống Đình Vĩ và Hồng Dục Quân hai người cảm tình rất tốt, cô ta rất hâm mộ, bốn năm trước Hồng Dục Quân ngoài ý muốn qua đời, từ ngày đó, cô ta coi như『 bạn tốt 』của anh, vẫn ở bên cạnh anh.

Mấy năm này, Tống Đình Vĩ trừ làm việc, bên người chỉ có một người bạn nữ giới là cô ta, mặc dù mỗi lần đều là cô ta chủ động gọi điện cho anh, thỉnh thoảng một lần anh mới đáp ứng cùng đi ăn, cô ta vẫn rất cao hứng, cô ta tin, một ngày nào đó anh sẽ phát hiện『 sự hiện diện 』của cô ta.

Đinh Vi Lâm phát hiện Tống Đình Vĩ không có động dĩa ăn."Anh không ăn bánh đậu xanh hấp sao?"

"Tôi vừa mới ăn cơm trưa, giờ ăn không vào." Kỳ thực anh cũng không đặc biệt thích ăn bánh đậu xanh hấp, đó là Quân Quân thích ăn món điểm tâm ngọt, cho nên bọn họ mỗi lần tới quán cà phê nhất định sẽ gọi món này, khả năng như vậy, mới khiến Đinh Vi Lâm nghĩ anh thích ăn bánh đậu xanh hấp.

Anh đối Đinh Vi Lâm cũng không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ là một người bạn bình thường, không có giao tình đặc biệt, đối với mỗi lần cô ta với anh 『săn sóc』, anh tuy không quá thích, nhưng nghĩ cô ta là bạn tốt của Quân Quân, anh cũng lười để ý tới, dù sao bọn họ bình đúng không thường liên lạc, không có bao nhiêu ảnh hưởng.

Hồng Dục Quân thích người khác gọi cô ấy bằng Quân Quân, là sau khi xuất ngũ Tống Đình Vĩ liền quen biết cô ấy, tướng mạo ngọt ngào, tính tình ôn nhu, khi đó anh là tay mơ trong văn phòng luật sư, làm việc áp lực rất lớn, tính tình cũng không đủ trầm ổn, nhưng Quân Quân bao dung tất cả, cũng bởi vậy hai người cùng một chỗ hơn hai năm, mặc dù không có sản sinh nhiều tia lửa, lại cũng không có không hài lòng đối phương, cảm tình ổn định, mãi cho đến khi cô ấy ngoài ý muốn qua đời.

Hồng Dục Quân đi nửa năm, anh liền cùng Tôn Úy Thành và Cao Hạc Minh nghỉ việc ở văn phòng luật trước kia, quyết định cùng nhau tung hoành thiên hạ, ba người hợp lại mở văn phòng luật sư, nhớ khi văn phòng vừa mới thành lập mấy tháng, rất bận rộn, anh cơ hồ mỗi ngày làm hơn mười tám tiếng, hiện tại văn phòng luật sư có danh tiếng và thành tích không tệ, bỏ ra phần lớn thời gian và công sức, tất cả đều rất đáng giá.

Người bình thường cho anh còn nhớ nhung bạn gái trước, mới không kết giao bạn gái mới, kỳ thực không hẳn vậy, anh không phủ nhận, Quân Quân lúc rời đi, anh rất khổ sở, Quân Quân là một cô gái tốt, mọi người đều thích cô ấy, anh cũng vậy, dù cho anh không phải yêu cô quá đậm sâu, anh vẫn nhớ đến cô ấy, về sau anh chuyên tâm vào làm việc, không muốn đem thời gian lãng phí ở chuyện tình cảm, không ngờ chỉ chớp mắt, đã độc thân hơn ba năm .

cùng Tưởng Y Hàm hẹn hò, về thời gian mà nói, cô vừa vặn ở bên anh khi moi việc đã vào quỹ đạo, lúc xuất hiện ý niệm muốn yêu đương, đương nhiên trọng yếu nhất là, anh bị nữ nhân kia hấp dẫn, nghĩ tới cô, trong lòng anh liền có cảm giác thỏa mãn.

"Đình Vĩ, tuần sau là đến ngày giỗ Quân Quân, vẫn sẽ giúp anh đặt nước hoa bách hợp sao?" Mỗi một năm đến ngày giỗ Quân Quân, bọn họ cũng cùng nhau đi đến trước mộ của cô ấy tặng hoa.

Ba mẹ Hồng Dục Quân, sau khi cô ấy rời đi năm thứ hai, bởi vì khó vượt qua, nên đã cùng con trai chuyển đến nước Mỹ sinh sống.

Tống Đình Vĩ suy nghĩ ."Gần đây tôi rất bận, về tặng hoa cho Quân Quân, tôi sẽ tự mình đến, cô tự an bài thời gian của cô, không cần lãng phí thời gian hợp với tôi."

Đinh Vi Lâm không ngờ anh sẽ nói như vậy."Đình Vĩ, không sao, dù sao tiệm bán quần áo của em cũng có nhân viên trông coi, em tùy thời có thể đi, mặc kệ anh đi ngày nào, lúc nào muốn đi, gọi điện thoại cho em, em có thể cùng đi với anh."

"Vi Lâm, cô vẫn là đi một mình đi." Tống Đình Vĩ kiên trì.

"Vì sao? Cho tới bây giờ, chúng ta đều cùng đi không phải sao?" Cô ta không rõ vì sao anh lại đột nhiên thay đổi.

Anh nhíu nhíu mày, kỳ thực không muốn giải thích quá nhiều, dù sao anh không cần nói thêm gì với một người bạn bình thường, mỗi người đều có cuộc sống của mình, cô ta sống thế nào, tùy cô ta, không liên quan đến anh, thế nhưng, anh không hi vọng bị quấy rầy.

Tống Đình Vĩ nhìn cô ta, "Tôi đã có bạn gái, không muốn cô ấy hiểu lầm."

"Cái gì? Anh, anh có bạn gái?" Đinh Vi Lâm chấn kinh, không dám tin, nói giọng run rẩy."chuyện khi nào? Sao em chưa từng nghe anh nói, lần trước chúng ta gặp mặt... Đình Vĩ, anh không phải vẫn yêu Quân Quân, cho nên không có bạn gái mới ..." Anh thâm tình như vậy, làm cho cô ta càng thêm thích anh.

"Tôi thương nhớ Quân Quân và chuyện tôi không kết giao bạn gái, không liên quan gì đến nhau." Thỉnh thoảng nhớ tới, cảm giác kia tựa như muốn nhớ tới người bạn quá cố, "Mà chuyện tôi và cô ấy hẹn hò mới chỉ một, hai tháng nay." Mặc dù anh cảm thấy mình cùng ai hẹn hò, cũng không liên quan đến Đinh Vi Lâm, nhưng đã nói đến, anh cũng không cần phải giấu giếm, dù sao anh và Tưởng Y Hàm là rất quang minh chính đại hẹn hò.

"Là ai? Là người em quen biết sao?"

"Cùng cô không có quan hệ."

"Đình Vĩ, anh..." Trước kia hoàn toàn không có nghe nói, sao có thể đột nhiên hẹn hò? Cô là ai?

Tống Đình Vĩ không muốn nhiều lời nữa liền dừng."Tôi còn có làm việc, đi trước, tôi nghĩ sau này không chuyện gì, chúng ta cũng không cần phải gặp lại." Nói xong, anh đứng dậy rời đi.

Đinh Vi Lâm nhìn nam nhân ngưỡng mộ trong lòng không quay đầu lại đi ra khỏi quán cà phê, vẫn đang trong trạng thái kinh ngạc. Cô t thế nào cũng không ngờ anh cư nhiên đã có bạn gái, thế nhưng nếu như anh muốn có bạn gái, cô ta vẫn luôn ở bên cạnh anh không phải sao? Vì sao không chọn cô ta?

Cô ta muốn nhớ anh vừa lời, anh quen bạn gái mới một, hai tháng... Tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ anh không biết cô ta vẫn đang đợi anh sao?

Không, cô ta không thể cứ buông tha anh như vậy!

Đinh Vi Lâm đôi mắt đẹp tràn ngập lửa giận. Bạn gái mới của anh là ai? Là ban bè hay là đồng nghiệp? Cô ta phải biết.

Tống Đình Vĩ rời khỏi quán cà phê, trở lại xe của mình, đột nhiên rất muốn nghe một chút thanh âm của Tưởng Y Hàm, bởi vậy anh cầm di động lên gọi điện thoại cho cô.

"Sao vào lúc này lại gọi điện cho em? Phát sinh chuyện gì sao?"

Nghe thấy thanh âm lo lắng của cô, đôi môi khẽ nhếch."Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn nghe một chút giọng nói của em."

"Muốn nghe giọng em? Tống đại luật sư, không phải là anh đang mượn cớ đi?"

Tống Đình Vĩ khẽ cườ. Nữ nhân đầu bên kia kia quả nhiên, giọng nói trong trẻo tràn ngập tinh thần phấn chấn, chắc hẳn biểu tình cũng như vậy, đột nhiên, anh không chỉ muốn nghe giọng cô, còn muốn gặp cô, chỉ là, nếu nói như vậy, nhất định sẽ bị cho rằng đang nịnh nọt.

Không hiểu , anh chính là muốn cùng cô chia sẻ tâm tình của mình, bất kể là vui vẻ hoặc là không sung sướиɠ , tâm tình như vậy, anh từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm thụ, tổng cảm thấy ở trước mặt cô, anh có thể phóng túng làm chính mình.

"Đình Vĩ, anh có gặp chuyện không mấy vui vẻ? Được rồi, cho anh một phút đồng hồ kể khổ, sau sẽ phải lấy lại tinh thần làm việc, biết không?"

Tống Đình Vĩ cười khẽ, nội tâm có không cách nào không rung động. Cô, quả nhiên hiểu anh.

"Chúng ta..." Kết hôn có được không? Thiếu chút nữa ngay trong điện thoại đã cầu hôn cô, anh đè xuống lời định thốt ra, ngẩn người. Suy nghĩ một chút về cái ý niệm này, anh không kinh ngạc, bởi vì anh muốn cùng nữ nhân đang nói chuyện với anh này, cùng nhau chia sẻ nhiều hơn, càng nhiều những chuyện to nhỏ trong đời, chỉ là, cô hẳn là sẽ cảm thấy quá nhanh.

"Ân?"

"Không có gì, em bên kia thế nào hình như nghe có chút ầm ĩ." Từ khi anh nói chuyện, liền nghe thấy bên cạnh nàng cô tựa hồ có người đang nói chuyện.

"Nha, " nữ nhân nhẹ dừng, cười nói: "Là đồng nghiệp chúc mừng em, em không còn là trưởng phòng đại lý, từ hôm nay trở đi, em chính thức trở thành trưởng phòng bộ phận đồ làm bếp."

"Chúc mừng em, nữ nhân của anh rất lợi hại." Tống Đình Vĩ cũng cảm thụ được cô lúc này đang vô cùng vui sướиɠ."Buổi tối tìm một chỗ, cùng nhau chúc mừng em."

"Việc chúc mừng này, lúc nào cũng có thể, sáng sớm mai không phải anh phải đến toà án sao, tối hôm nay chuẩn bị tốt là được, nếu không ngày mai thua kiện, em không chịu trách nhiệm đâu."

" Không tin năng lực của anh sao? Vụ kiện không có vấn đề."

"Hay là chủ nhật cũng rồi, chúng ta có thể lái xe đến nơi khác đạp thanh du ngoạn."

Anh biết cô muốn anh toàn tâm chuẩn bị cho vụ kiện sáng sớm ngày mai, mặc dù đối với kết quả anh nắm chắc, nhưng sẽ là t trận đánh ác liệt."Là chúc mừng em, liền dựa theo ý của em."

Kết thúc cuộc nói chuyện, Tống Đình Vĩ cảm thấy tinh thần sáng láng. Xem ra lúc rảnh rỗi anh nên suy nghĩ một chút, nên cầu hôn thế nào, mới có thể tạo kinh hỉ cho cô, lập tức gật đầu, điều thứ hai này mới là trọng điểm.

Mà Tưởng Y Hàm đầu này, kết thúc trò chuyện với bạn trai, sau đó cảm ơn mọi người. Thành thật mà nói, chính cô cũng không nghĩ tới đây sao giống như đi học ở trường.

Gần đây công ty có ý định mở rộng vào thị trường đồ làm bếp châu Âu, bởi vì động một tí trên trăm vạn vào bến đồ làm bếp, một, hai năm qua con số tiêu thụ có chút tăng lên, tổng giám đốc thế là đem công trạng ưu tú của cô về vật liệu xây dựng qua đây, hy vọng có thể đề cao con số tiêu thụ, xem ra sau này trách nhiệm của cô càng lớn.

Bất quá chính thức trở thành trưởng phòng bộ phận đồ làm bếp, cũng đại biểu cô phải rời khỏi bộ phận vật liệu xây dựng, bởi vậy nửa giờ sau, cô sẽ mang người mới thay cô ở bộ phận vật liệu xây dựng tới xây dựng Hoằng Đức, giới thiệu hắn cho Đức thúc, hi vọng Đức thúc tiếp tục chiếu cố công ty bọn họ.

Kỳ thực người mới đã tiếp nhận công việc của cô nhiều ngày, chỉ là chưa có đến gặp Đức thúc.

Nghe nói muốn thay đổi người, Tống Hoằng Đức rất kinh ngạc."Gì vậy, thực sự muốn thay đổi người? Như vậy ta sẽ không quen à."

Mặc dù trước Y Hàm đã cùng ông đề cập qua, cô đổi bộ phận, có thể sẽ đổi những nghiệp vụ viên khác tiếp nhận công việc, nhưng vẫn là khiến ông cảm thấy không quen.

"Đức thúc, xin lỗi, đây là quyết định của công ty." Mặc dù cô cũng luyến tiếc, bởi vì mười năm qua, cô và các nhân viên xây dựng Hoằng Đức chung đυ.ng không tệ.

"Kỳ thực cháu thăng chức cũng là chuyện tốt, chỉ là sau này làm việc thượng không thể thường xuyên thấy con dâu tương lai, ta lão già này liền thấy nhàm chán." Từ khi Tưởng Y Hàm và con của ông hẹn hò, Tống Hoằng Đức liền thường gọi cô là 『 con dâu tương lai』."Thật hy vọng cháu cùng con trai ta nhanh kết hôn một chút."

Cô chỉ cười cười, không trả lời. Đây không phải là lần đầu tiên Đức thúc nhắc tới chuyện hi vọng cô kết hôn với Đình Vĩ, nhưng là bọn cô mới hẹn hò hai tháng, nói kết hôn hình như quá sớm, mặc dù cô và Đình Vĩ không có thảo luận về chuyện kết hôn, hắn hẳn là cũng sẽ cảm thấy quá nhanh đi.