Chương 17:

Vài ngày sau, Tưởng Y Hàm nhận được điện thoại Đinh Vi Lâm gọi tới, nổi giận đùng đùng hỏi cô, rốt cuộc nói gì với Tống Đình Vĩ, bởi vì anh muốn cô ta đừng xuất hiện trước mặt anh nữa, cũng đừng gọi điện thoại cho anh, nếu như còn dám gọi điện thoại hoặc tìm tới cửa, anh sẽ tố cáo cô ta tội quấy nhiễu.

Tưởng Y Hàm tâm co rút đau đớn." Không liên quan tới tôi, tôi cùng anh ấy đã chia tay ."

"Cái gì? Các cô chia tay , thật vậy sao? Cô..."

Cô không muốn nghe, trực tiếp ấn kết thúc trò chuyện. cô hít thở sâu, làm cho tâm tình mình cân bằng một chút.

Cô đã cùng Đình Vĩ chia tay , không muốn lại cảm thấy khổ sở, chỉ là mỗi lần nhớ tới đêm đó anh nói uổng công yêu cô, trên mặt lại lộ ra biểu tình bi thương, khiến ngực cô cơ hồ sắp không thở nổi, sau đó đau đớn không ngớt.

Cô làm tổn thương anh, đúng không!

Sau vài ngày, Tưởng Y Hàm nhận được điện thoại của Tống Hoằng Đức gọi tới, ông từ chỗ Tống Đình Vĩ biết bọn họ chia tay, gọi điện thoại cùng cô xác nhận, đồng thời cũng muốn biết nguyên nhân bọn họ chia tay.

"Tiểu tử kia, cái gì cũng không nói , cũng chỉ nói các con chia tay , ta nghĩ nhất định là tiểu tử kia có lỗi, cho nên con dâu mới muốn cùng nó chia tay đúng hay không?"

"Đức thúc, xin lỗi."

"Con dâu, con không cần xin lỗi, nhưng, con cũng không muốn nói nguyên nhân các con chia tay sao?"

"Đức thúc, thật xin lỗi." Trừ xin lỗi, cô không biết nói gì với vị trưởng bối luôn thương yêu cô kia .

"Ôi, các con hai đứa bé này, tính tình ngang tàng như nhau, đều không chịu nói ra nguyên nhân chia tay, vậy muốn ta giúp các con thế nào đây?" Rõ ràng trước còn tốt đẹp , nói chia tay liền chia tay , ông lại thở dài.

Không có tâm tình trò chuyện, Tưởng Y Hàm rất nhanh kết thúc trò chuyện cùng Tống Hoằng Đức. Cô cảm thấy thật khổ sở, lại lần nữa khiến Đức thúc thất vọng, cũng không muốn làm thương tổn ông.

Bạn tốt bởi vì lo lắng mà gọi điện thoại cho cô, biết cô và Đình Vĩ chia tay, Thần Du mặc dù kinh ngạc lại không cảm thấy ngoài ý muốn, còn nói cho cô —— "Liền biết sẽ như vậy, cũng đã chia tay , cậu không cần khổ sở biết không?"

Đúng vậy, cô lại lần nữa được khôi phục cuộc sống độc thân, mặc kệ đây có phải kết quả cô muốn không, hết thảy đều đã không thể cứu vãn rồi, cô hiện tại phải kiên cường một lần nữa bắt đầu thói quen một mình, tan việc, đi qua bệnh viện thú y dưới lầu, cô nhớ tới đã lâu không gặp Tiểu Ba , không biết nó được nhận nuôi chưa ? Cô đi vào, thấy Tiểu Nhã đang bày biện linh tinh, mà vừa thấy cô, Tiểu Nhã liền thay đổi thành bộ mặt lãnh.

"Nếu như cô là muốn tìm bác sĩ La, anh ấy đi rồi ."

Tưởng Y Hàm thực sự không biết Tiểu Nhã làm sao vậy, bởi vậy cô hỏi: "Tiểu Nhã, trước tôi đã muốn hỏi cô, tôi làm chuyện gì hoặc là ở đâu chọc giận cô mất hứng sao?"

"Bởi vì cô không nên lợi dụng bác sĩ La."

"Tôi lợi dụng Thượng Huân?" Cô không hiểu ra sao, "Tiểu Nhã, xin cô nói rõ ràng."

"Cô mỗi lần tâm tình không tốt sẽ tới tìm bác sĩ La, nhưng sau khi cô quen bạn trai mới, mỗi ngày cũng nhanh nhanh chóng chóng , cũng không nghĩ tới bác sĩ La. Mà bây giờ lại tới tìm bác sĩ La, thế nào, lại cùng bạn trai cãi nhau hay là chia tay, mới tới tìm bác sĩ La kể khổ sao? Như vậy không phải lợi dụng bác sĩ La thì là cái gì, Bác sĩ La thực sự quá đáng thương." Tiểu Nhã mất hứng nói.

"Tiểu Nhã, tôi thực sự không biết cô đang nói gì, tôi cùng Thượng Huân là bạn bè, đương nhiên muốn nói chuyện phiếm..."

"Cô không biết bác sĩ La anh ấy thích cô sao?"

"Cô nói cái gì? !" Tưởng Y Hàm kinh ngạc.

"Đừng nói với tôi cô không biết bác sĩ La thích cô, người có mắt cũng nhìn ra được!" Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Tiểu Nhã càng tức giận."Vì cô, bác sĩ La mỗi ngày đều rất dụng tâm chiếu cố Tiểu Ba, không cho người nhận nuôi nó, chính là vì cô thường tiến vào nhìn Tiểu Ba, còn có, anh ấy đi mua bánh ngọt cô thích ăn về, cả ngày không ngừng ra ngoài nhìn, chờ cô đi qua, mà cô, vô cùng cao hứng được bạn trai đưa về nhà, còn hài lòng nói có bạn trai mới, cô có biết bác sĩ La anh ấy nghe có bao nhiêu khổ sở không? Cô thật là một nữ nhân rất kém cỏi, lãng phí tình cảm của người khác như vậy, cô sẽ gặp báo ứng."

"Tiểu Nhã, đừng nói nữa!"

Tưởng Y Hàm quay đầu lại, thấy La Thượng Huân đứng ở cửa, cô hơi đỏ vành mắt.

Cô và hắn hai người đi tới một công viên nhỏ ở gần đó, cô nhìn hắn, không biết nên nói cái gì. Tiểu Nhã nói là sự thật sao? Thế nhưng, cô thực sự không biết hắn thích cô.

"Thượng Huân, anh..." Thực sự thích cô sao?

"Muốn hỏi tôi Tiểu Nhã nói là sự thật sao?" La Thượng Huân ôn nhu cười. "Phải, tôi thích em, từ khi nào thích em , thành thật mà nói, chính tôi cũng không biết."

Hắn thực sự thích cô, nhưng cô không chú ý tới, chỉ coi bọn họ là hàng xóm lâu năm, là bằng hữu."Thượng Huân, xin lỗi, tôi không biết..."

"Y Hàm, em không cần xin lỗi tôi, là chính tôi thích em, em lại không biết, bất quá bây giờ em biết rồi, lại là dùng phương thức này, tôi nghĩ tôi mới phải nói xin lỗi em. Còn có, xin lỗi, Tiểu Nhã vừa nói chuyện quá đáng, cô ấy không có ác ý gì, hi vọng cô không tính toán."

Nhớ tới Tiểu Nhã vừa chỉ trích cô, Thượng Huân đối với cô còn ôn nhu như thế, cô thực sự cảm thấy khổ sở, thế nhưng, cô chỉ coi hắn là bạn.

Cô nghĩ đến ngày đó Đình Vĩ đã nói, cùng mình trả lời —— "... Chẳng lẽ đối mặtvới mỗi người thích anh, anh đều phải đáp lại đối phương, đối với tình cảm của cô ta phụ trách sao? Nếu đổi lại là em, em sẽ làm như thế nào?"

"Em... Ít nhất em sẽ chọn cách không làm tổn thương người khác, là phương pháp nói rõ ràng..."

Ngày đó bọn họ khắc khẩu như thế, có giống như bây giờ, mặc kệ lúc này cô trả lời thế nào, cô cũng làm thương tổn Thượng Huân, Tiểu Nhã nói không sai, cô thật là một nữ nhân rất kém cỏi, cô sẽ có báo ứng ... Thấy Tưởng Y Hàm không nói gì, La Thượng Huân thở dài."Kỳ thực tôi cũng không muốn em biết tôi thích em, biết em có bạn trai mới, tôi thực sự cảm thấy cao hứng thay em, đặc biệt nhìn thấy em nhắc tới anh ấy cười đến ngọt ngào như vậy, tôi nhớ em hẳn là rất thích đối phương, biết cạnh em có người đồng hành, tôi an tâm rồi."

"Thượng Huân, tôi..." Cô hơi nghẹn ngào. Nên nói cái gì đây? Lại xin lỗi? Thế nhưng xin lỗi nhiều hơn nữa, cũng không cách nào che giấu chuyện cô từng thương tổn nam nhân ôn nhu này .

"Tôi biết em vẫn luôn coi tôi là bạn, tôi cũng rất cao hứng có người bạn này, tôi hi vọng chúng ta sau này vẫn là bạn . Bất quá có một chuyện tôi muốn rõ, trước đích thực là có người muốn nhận nuôi Tiểu Ba, đối phương là một đôi tình lữ trẻ tuổi, bọn họ trước đây không có kinh nghiệm nuôi vật nuôi, tôi sợ bọn họ chỉ là thấy hứng thú một thời gian, sẽ không chiếu cố tốt Tiểu Ba, cho nên muốn bọn họ đến mấy lần, học tập cùng vật nuôi ở chung thế nào, thế nào chiếu cố chúng nó, bất quá về sau bọn họ cũng không có đến."

La Thượng Huân nói xong nhìn xuống đồng hồ đeo tay, lại nói: "Tôi phải đi về rồi, nếu không tiểu trợ lý Tiểu Nhã kia sẽ càu nhàu rất lâu, rõ ràng tuổi còn nhỏ, lại như bà già, ha hả, hẹn gặp lại." Hắn đối với cô cười cười, sau đó trở về bệnh viện thú y.

Nhìn bóng lưng La Thượng Huân, Tưởng Y Hàm lại lần nữa ở bên trong tâm hướng hắn nói xin lỗi. Cô thực sự không biết hắn thích cô, cô không có lợi dụng ý tốt của anh.

Hai mắt đẫm lệ, cô nghĩ đến mình chỉ trích Tống Đình Vĩ. Chẳng trách nam nhân kia tức giận như vậy, xem ra cô không chỉ kém cỏi, còn rất ích kỷ, bởi vì sợ chính mình lại bị tổn thương, liền làm thương tổn nam nhân kia.

Muốn hướng anh nói xin lỗi sao?

Anh hẳn là rất tức giận trực tiếp cúp điện thoại đi!

Này là báo ứng của cô, cô mất đi anh .

Buổi tối hơn mười giờ, Tôn Úy Thành cùng Cao Hạc Minh kết thúc buổi tụ họp cùng bạn bè, trước khi về nhà tới văn phòng luật sư lấy ít đồ, phát hiện Tống Đình Vĩ còn đang ở phòng làm việc, đồng thời nghĩ, người này lại muốn ở văn phòng thức đêm sao?

Tôn Úy Thành gõ cửa đi vào phòng làm việc của anh, phía sau Cao Hạc Minh theo vào.

"Tống Đình Vĩ, mình không biết cậu là muốn mệt chết hay là muốn bạo gan tử vong, nhưng xin đừng chết ở văn phòng, sẽ rất xui xẻo." Dám trêu 『 nữ vương 』 sinh khí, sẽ phải chuẩn bị tâm lý.

Tống Đình Vĩ chỉ nặng nề liếc anh ta một cái, không nói gì, điều này làm cho anh ta càng tức giận .

"Tống Đình Vĩ, cậu người này..."

"Em đừng nóng giận, anh đến nói chuyện với cậu ta." Cao Hạc Minh sợ người yêu còn nói ra lời độc hơn, "Đình Vĩ, tháng này, cậu mỗi ngày đều thức đêm làm việc như vậy, không được tiếp tục như vậy nữa, thân thể của cậu sẽ chịu không nổi , nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi."

Sau khi Tống Đình Vĩ và bạn gái chia tay, liền bắt đầu vùi đầu làm việc, thất tình muốn gửi gắm tình cảm vào làm việc, bọn họ vốn đang cảm thấy không có gì. Thế nhưng một tuần qua đi, thậm chí qua một tháng, anh còn như vậy không phân biệt ngày đêm mà làm việc, điều này không bình thường . Thân thể làm bằng sắt cũng không chịu được .

"Các cậu yên tâm. Mình không sao, mình chỉ muốn trước tuần sau đi Mỹ , đem công việc thu xếp gọn gàng chút." Tống Đình Vĩ nhàn nhạt trả lời. Tháng sau anh muốn đi Mỹ tham gia chương trình học tập nghiên cứu hàng đầu, trong khoảng ba tháng.

"Đình Vĩ, nói thật, cậu đã thích Tưởng Y Hàm như vậy, vậy đừng để ý vấn đề mặt mũi, liền đi đem cô ấy đoạt về là được rồi." Tôn Úy Thành đã chịu không nổi tình hình bạn tốt không muốn sống mà vùi đầu làm việc.

" Không có liên quan đến vấn đề mặt mũi, là nữ nhân kia, dù cho đem mình đưa cho Đinh Vi Lâm cô ấy cũng không sao cả, mình còn có thể nói gì?" Cho tới bây giờ, nhớ tới ngày chia tay một tháng trước đó, anh vẫn đang tức giận."Được rồi, mình không sao, phần văn kiện này xem xong mình liền đi về."

Tôn Úy Thành còn muốn nói gì đó, lại bị Cao Hạc Minh lôi đi. Úy Thành mặc dù đang lo lắng cho Đình Vĩ, nhưng chuyện tình cảm người ngoài không thể nhúng tay vào , huống chi anh ta nhìn ra được Đình Vĩ không muốn nói chuyện, hi vọng đây chỉ là một thời gian, cũng hi vọng Đình Vĩ nhanh chóng tỉnh lại.

Đình Vĩ là tiền bối anh ta rất kính trọng, cũng là đồng nghiệp rất lợi hại, qua nhiều năm như vậy, anh ta lần đầu tiên nhìn thấy cái dạng này của Đình Vĩ, xem ra anh thực sự thích Tưởng tiểu thư.

Sau khi hai vị kia rời đi, Tống Đình Vĩ không khỏi thở dài. Anh biết Úy Thành bọn họ đang lo lắng cho mình, thế nhưng anh thực sự không có việc gì, cùng lắm chỉ là bực mình mà thôi, đành phải dùng công việc để phát tiết.

Anh cầm di động lên nhìn. Tách ra một tháng, anh không gọi điện thoại cho cô, cô cũng không gọi cho anh, không ngoài ý muốn, lấy cá tính của cô, đại khái chính là cảm thấy chia tay liền không cần phải liên lạc, vậy anh còn đang chờ mong cái gì?

Từ khi vừa mới bắt đầu, cô chính là luôn bị động, nói một cách thẳng thừng, chính là anh yêu cô so với cô yêu anh còn càng nhiều, nói về yêu người kia nhất định thua, anh thừa nhận.

Anh biết mình lúc trước có chút thừa cơ mà tiến đến, khi đó cô vì tình thương mà khổ sở, hơn nữa thân thế của cô, làm cho cô lộ ra mặt yếu đuối , mà anh bởi vì không muốn lại thấy cô khóc, muốn trở thành chỗ dựa vào của cô, liền nắm chặt cơ hội tiếp cận, nhưng anh rõ ràng yêu cô như vậy, cô lại muốn đem anh cho những nữ nhân khác, khiến anh thực sự rất tức giận.

Bất quá, dù cho anh ở đây tức giận gần chết, nữ nhân kia cũng không biết đi!

Anh hít một hơi thật sâu, thay đổi tâm tình, đuổi đi thân ảnh trong đầu luôn quấy rầy anh làm việc, anh mỗi ngày luôn vượt qua mấy lần như vậy.

Quấy rầy khi nào mới có thể biến mất? Không có đáp án.