Chương 8





Buổi tối thứ sáu, Tưởng Y Hàm đúng bảy giờ xuống lầu, thấy xe Tống Đình Vĩ dừng ở phía trước, thân hình cao to, anh tuấn thẳng tắp đứng bên cạnh xe. Thế nào, chờ giúp cô mở cửa xe?

Cô âm thầm hít một hơi thật sâu, sau đó đi ra ngoài.

Vừa rồi ở trên lầu, cô vẫn không biết mặc như thế nào, hoa tai cũng chọn rất lâu, cô cũng không biết mình đang làm gì . Cuối cùng quyết định chọn tạo hình đi làm như bình thường, chẳng qua là cùng bạn bè đi chơi bình thường, cô tự nói với mình như vậy, cho nên sau khi ăn mặc trang điểm, liền cầm túi xách, xuống lầu.

Khi Tống Đình Vĩ nhìn thấy thân ảnh gợi cảm đang đi về hướng mình, anh phát hiện mình không có cách nào dời mắt, lễ phục nhã nhặn mặc trên người cô, khiến co khuôn mặt vốn tràn ngập tự tin, tỏa ra khí chất tươi mát xinh đẹp, thập phần ưu nhã mỹ lệ, cũng thập phần mê người.

Theo bước chân cô đến gần, tầm mắt của anh không khỏi rơi vào hai cánh môi màu hồng mọng nước, lúc cô mỉm cười, phấn môi cong cong giương lên, cong thành một đường vòng cung mỹ lệ, hấp dẫn làm cho người ta muốn cúi đầu, âu yếm.

Một tuần không thấy, cô tựa hồ trở nên đẹp hơn, mà luồng khát vọng khó hiểu trong nội tâm cũng càng mãnh liệt hơn so với tuần trước.

Tưởng Y Hàm không phải không phát hiện nam nhân nhìn cô, nhưng cô không biết nên phản ứng thế nào, nam nhân không chút nào che giấu, con ngươi đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, ánh mắt cường liệt làm cho không người nào dám nhìn thẳng anh, anh hại cô lại bắt đầu khẩn trương, miệng nhảy rất mau.

Dù cho cô đã đi tới trước mặt anh, nhưng tầm mắt người đàn ông vẫn nóng rực như trước, làm cho cô càng khẩn trương, khiến cô không thể không mở miệng, "Anh muốn tiếp tục nhìn tiếp như vậy? Chúng ta sẽ không trễ đến chứ?"

Mặc dù anh tuyệt không muốn dời mắt, nhưng cô nói không sai, bọn họ có thể sẽ bị muộn, còn có, anh cũng nhìn thấy trên mặt cô có nét e lệ, anh đã thất lễ rồi.

Thế là, Tống Đình Vĩ xoay người, thay cô mở cửa xe.

Tưởng Y Hàm nói tiếng cảm ơn, ngồi vào xe, lúc này mới thở ra, chậm nữa nội tâm mình sẽ càng khẩn trương, sau đó khi anh ngồi vào xe, nét mặt cô trấn tĩnh hơn nhiều.

Chỉ là, sau khi Tống Đình Vĩ vào xe, lại quay mặt sang nhìn cô, muốn làm như không thấy cũng khó, cô không thể không phỏng trên mặt mình có thứ gì."Tống luật sư, xin hỏi trên mặt tôi có cái gì?"

"Không có."

"Vậy anh nhìn tôi như vậy làm gì?"

"Chỉ là cảm thấy hôm nay cô, rất đẹp." Kỳ thực lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh liền biết cô rất đẹp, mà hôm nay, càng thu hút ánh mắt của anh.

Không ngờ anh lại trực tiếp ca ngợi cô như vậy, nói không vui là gạt người , nhưng bởi vì lời anh nói mà hài lòng, này cũng rất kỳ quái. Bởi vậy cô giả vờ không quan tâm nói: "Không ngờ Tống luật sư cũng sẽ nói loại hoa ngôn xảo ngữ này, bất quá lời như thế, chỉ có thể đi lừa những em gái vô tri, với tôi mà nói, không có tác dụng."

Quả nhiên chỉ là con mèo nhỏ cao ngạo a, ha hả.

Tống Đình Vĩ nhìn cô, khẽ cười, sau đó lái xe rời đi, bọn họ thực sự bị muộn rồi.

Sau hai mươi phút, bọn họ lái xe đến cửa khách sạn sáu sao, anh giao xe cho nhân viên bãi đậu xe, cùng Tưởng Y Hàm xuống xe đi vào khách sạn, đáp thang máy đến phòng yến hội lầu ba.

Hai người tới cửa phòng yến hội, xung quanh bày rất nhiều lãng hoa chúc thọ, ở lối vào đứng nhìn lên sàn, hồng sắc trên giấy viết thật to 『 Thọ yến Hoàng chủ tịch công ty Đại Khánh』.

Nhìn thấy hàng chữ kia, Tưởng Y Hàm ngây người tại chỗ, biểu tình chấn kinh.

Công ty Đại Khánh? Hôm nay là sinh nhật chủ tịch công ty Đại Khánh?

Vậy không phải『 bọn họ 』 cũng tới? Kinh ngạc, cô nắm thật chặt túi xách.

Nhận thấy biểu cảm khác thường của Tưởng Y Hàm, thậm chí có một chút cứng ngắc, Tống Đình Vĩ hỏi: "Làm sao vậy?"

"Hôm nay là sinh nhật Hoàng chủ tịch công ty Đại Khánh?" Cô khẽ run hỏi. Thực sự là không xong, trước khi tới, cô nên hỏi trước rõ ràng .

"Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật tám mươi của Hoàng chủ tịch, công ty Đại Khánh và văn phòng luật của chúng tôi có quan hệ hợp tác, làm sao vậy, cô cũng quen Hoàng chủ tịch sao?"

"Không phải, tôi..." Tưởng Y Hàm không biết nên nói với anh như thế nào, nói chung, cô phải lập tức rời đi."Tống luật sư, rất xin lỗi, tôi nghĩ tôi không thể cùng anh đi vào."

"Vì sao?" Tống Đình Vĩ rất kinh ngạc. Cô hình như đang sợ cái gì?

"Tôi phải lập tức rời đi, ngày sau tôi sẽ tìm thời gian giải thích với anh." Cô biết làm như vậy rất có lỗi với anh, nhưng cô rời đi cũng là vì tốt cho anh, anh tốt nhất không nên bị người của Hoàng gia nhìn thấy đang ở một chỗ với cô.

Tưởng Y Hàm xoay người, lại thấy ba người đang đi tới, cô ngạc nhiên.

Ba người hướng phòng yến hội đi vào, trong đó nam tử trung niên đeo mắt kính vừa thấy được cô, trên mặt hiện sự vui mừng, muốn mở miệng, nhưng bị người vợ bên cạnh trừng mắt, không dám nói chuyện.

Mà nữ tử đi phía trước là con gái của bọn bọ, vừa thấy được cô vẻ mặt chán ghét hô: "Tưởng Y Hàm, cô sao có thể đến tiệc sinh nhật của ông ngoại tôi, cô có mục đích gì?"

Cô không nói gì, mà Tống Đình Vĩ đứng bên cạnh cô thì lại rất hoang mang nhìn bọn họ. Ông ngoại? Như vậy hai người phụ nữ trước mắt là con gái Hoàng chủ tịch và cháu ngoại, mà Tưởng Y Hàm quen biết người Hoàng gia?

"Mạnh Sắc, không nên nói như vậy, nhìn bộ dáng Y Hàm chuản bị rời đi, cha nghĩ cô ấy là không cẩn thận đi nhầm phòng." Nam tử trung niên chậm rãi nói .

"Đi nhầm? Hừ, trời mới tin, Tưởng Y Hàm, cô nói đi, cô tới làm cái gì? Chẳng lẽ đến để khiến tôi và mẹ tôi mất mặt sao?" Lương Mạnh Sắc sinh khí chất vấn.

"Mạnh Sắc, con không nên như vậy, Y Hàm nói như thế nào cũng là em gái con." Cha Lương khuyên con gái.

"Con là con gái một, con không có em gái." Cô ta trừng mắt với Tưởng Y Hàm.

"Mạnh Sắc..."

"Chẳng qua là con gái của hồ ly tinh, cái gì em gái, thật nực cười ." Cô ta châm chọc ."Mẹ, mẹ và cha vào trước đi, hôm nay con muốn cùng con gái tiểu tam nó chuyện rõ ràng, khiến cô ta sau này đừng tới quấy rầy cuộc sống của chúng ta nữa."

Cha Lương muốn ngăn cản, lại bị vợ kéo vào phòng yến hội.

Tưởng Y Hàm cũng không mong đợi người cùng cô có quan hệ huyết thống kia sẽ đến giúp cô. Từ trước đến bây giờ luôn là như vậy, nam nhân kia đem tất cả vấn đề giao cho các nữ nhân xử lý.

"Lương tiểu thư, tôi không biết cô muốn cùng tôi nói gì, nhưng tôi không muốn nói chuyện với cô, xin cô tránh ra." Cô một khắc cũng không muốn đợi ở chỗ này.

"Muốn tôi tránh ra? Tưởng Y Hàm, cô cho mình là ai, nói một cách thẳng thừng, cô chẳng qua là con gái do cha tôi cùng tiểu tam sinh ra mà thôi."

Cô ta thống hận Tưởng Y Hàm như vậy, là bởi vì vốn cô ta cho là mình là con gái duy nhất của cha, là tiểu công chúa mà cha yêu nhất, kết quả, cha cư nhiên ở bên ngoài có con gái, hơn nữa sự tình còn bị bại lộ, hại cô ta bị bạn học cười chê, trở thành đối tượng bị chỉ trỏ, làm cho cô ta tức chết rồi.

Còn có những năm gần đây, cha cô ta thường xuyên len lén chạy đi tìm mẹ con các cô, sợ cha đem tài sản len lén đưa mẹ con các cô, bởi vậy cô ta và mẹ cũng thường chạy đi tìm cặp mẹ con tiểu tam này lý luận, tất cả tài sản của cha đều là của cô ta, Tưởng Y Hàm một xu cũng đừng mong có được!

Tưởng Y Hàm vốn không muốn cãi lý với cô ta, nhưng cô ta thực sự quá bắt nạt người."Lương Mạnh Sắc, cô dừng có quá đáng, mẹ tôi nói như thế nào cũng là trường bối của cô, cô không thể vì mình tích chút đức sao? Xem ra gia đình của cô giáo dục phi thường thất bại."

"Đáng ghét, cô, con gái tiểu tam này, không có tư cách giáo huấn tôi!"

Lương Mạnh Sắc bị chọc tức, cô vươn tay, định hướng lên mặt Tưởng Y Hàm đánh xuống, nhưng tay cô ta ở giữa không trung bị nắm lấy, đánh không được Tưởng Y Hàm, làm cho cô ta càng tức giận.

"Anh là ai? Nhanh buông tôi ra!" Cô ta tức giận hô.

"Tôi là Tống Đình Vĩ, là một luật sư, nếu như cô dám động tay chân, tôi sẽ thay cô ấy kiện cô tội gây thương tích cho người khác." Anh nghiêm nghị nói xong, mới buông tay ra.

"Anh là luật sư?" Lương Mạnh Sắc trừng mắt nhìn anh. Vừa rồi thiếu chút nữa anh liền đem tay cô ta bẻ gãy!

Chờ một chút, Tống Đình Vĩ, hình như đã nghe qua? Cô ta suy nghĩ, nhớ tới thời gian trước cùng chị họ uống trà chiều, chị họ nói ở thọ yến ông ngoại mời không ít nam nhân trẻ tuổi đầy hứa hẹn chưa kết hôn, để các cô làm quen, chị họ đặc biệt nhắc tới Tống Đình Vĩ, nói anh nhìn rất tuấn tú, bị rất nhiều cô gái khóa định, mặc dù nghề nghiệp là luật sư, nhưng anh là con trai của chủ tịch Xây dựng Hoằng Đức, người có giá tỷ đô, mà anh cư nhiên cùng Tưởng Y Hàm quen biết?

"Tưởng Y Hàm, cô không hổ là con gái tiểu tam, kỹ thuật câu dẫn nam hoàn toàn không thua kém mẹ cô. Tống luật sư, đề nghị anh nhanh rời khỏi nữ nhân này, chớ bị cô ta lừa, cô ta cùng mẹ như nhau, cũng chỉ muốn leo lên kẻ có tiền, cho dù là làm tiểu tam cũng không sao cả, thật buồn nôn."

"Đủ rồi, cô biết lời của cô bây giờ liên quan đến tội phỉ báng không? Nếu như không muốn ăn cơm tù, liền câm miệng cô lại! Còn có, loại nữ nhân giống cô, mới thực sự làm người khác chán ghét lại buồn nôn." Tống Đình Vĩ kéo tay Tưởng Y Hàm, "Chúng ta đi."

Lương Mạnh Sắc sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, tức giận đến hoàn toàn nói không nên lời, mà Tưởng Y Hàm thì lại sững sờ bị nắm tay rời đi.

Xuống đến lầu một, cô lúc này mới hoàn hồn, mặc dù rất cảm tạ Tống Đình Vĩ giúp cô, nhưng cô không có quên bọn họ hôm nay vì sao lại tới nơi đây, không cần phải vì mình mà liên lụy anh.

"Tống luật sư, anh buông tôi ra, tự tôi về là được, anh nhanh trở lại, Hoàng chủ tịch không phải khác hàng quan trọng sao? Anh còn chưa có chúc mừng ông ấy." Mặc dù cô không muốn cùng người Hoàng gia hoặc Lương gia có bất kỳ dính dáng, nhưng cô là cô, Tống Đình Vĩ là Tống Đình Vĩ, cô không muốn hại anh đánh mất khách hàng quan trọng.

Anh dừng bước, nhưng không buông tay cô ra, con ngươi đen thật sâu nhìn cô.

"Làm gì mà nhìn tôi như vậy? Anh yên tâm, tôi không sao, lại không phải là lần đầu tiên bị cô ta chỉ vào mũi mắng như vậy, tôi quen rồi ." Tưởng Y Hàm giả vờ kiên cường cười cười."Trái lại anh, nhanh lên trên lầu, đừng vì chuyện của tôi mà ảnh hưởng công tác, thật đấy."

Thần Du từng nói với cô, hi vọng cô đừng quá lý trí, đừng quá cậy mạnh, thỉnh thoảng ỷ lại một chút vào nam nhân xem như thế nào, mặc dù cô cảm thấy lúc này bàn tay to của anh thật ấm áp, mà anh vừa liều lĩnh mang cô rời đi khiến cô rất cảm động, thế nhưng, cô không muốn bởi vì quan hệ của mình, mà làm cho anh có thể mất đi khách hàng quan trọng. Cô tính hất tay của anh ra.

Kết quả anh chẳng những không buông tay cô ra, trái lại đem cô một phen ôm vào trong lòng.

"Tống luật sư?"

Tống Đình Vĩ ôm lấy cô, vuốt đầu của cô."Đứa ngốc, lúc này cần gì phải lo lắng công việc của tôi, cô hẳn phải mắng tôi. Là tôi mời cô làm bạn gái tôi , lại không nói rõ ràng chủ yến hội là ai, khiến cô gặp chuyện không vui, tôi rất xin lỗi."

Tưởng Y Hàm mũi chua xót, lệ nóng quoanh tròng, côdùng sức cắn môi mình, cố nén, không để cho mình khóc lên.

"Không cần cắn miệng như vậy, sẽ chảy máu." Thấy cô không nói gì, cúi đầu nhìn, biểu tình cố nén nước mắt kia càng làm anh thấy đau lòng."Muốn khóc liền khóc, tôi lại không phải là chưa thấy qua bộ dáng cô khóc."

"Không muốn, quá mất mặt, hơn nữa mọi người đều đang nhìn." Cô hít hít mũi.

"Xin lỗi, là lỗi của tôi, đi, tôi dẫn cô đi tới nơi vứt bỏ chuyện không vui."

Nơi vứt bỏ chuyện không thoải mái là bờ biển? Mặc dù phía xa một khoảng đen nghịt, cái gì cũng không thấy, thế nhưng, ngồi ở trên bờ, gió biển mang theo vị mặn một trận một trận thổi tới, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy mát mẻ, hết sức thoải mái.

Tưởng Y Hàm uống nước trái cây Tống Đình Vĩ vừa mua ở siêu thị, mặc dù không hiểu tại sao là nước trái cây mà không phải bia, nhưng cô vẫn uống, thật ngọt , tâm tình của cô đã không kích động nữa .

Cô liếc nhìn người đang ngồi bên cạnh."Tôi nhớ anh vừa hẳn là cũng nghe được , cha tôi và mẹ tôi không có kết hôn, cha tôi là con rể Hoàng chủ tịch. Hồi bé, tôi chỉ biết cha thường không ở nhà, mẹ cũng không cho tôi gọi điện cho cha, nhưng dù cho mẹ con tôi không đi 『 quấy rầy 』 gia đình cha, nhưng vợ con ông ấy vẫn thường tìm tới cửa mắng tôi và mẹ. Nói thật ra, sau khi hiểu chuyện, tôi từng bởi vậy đối với mẹ cảm thấy bất bình thay và sinh khí."

Tống Đình Vĩ vuốt đầu cô, chuyên tâm nghe.

"Thế nhưng nghe thấy mẹ xin lỗi tôi, nghe thấy bà ấy nói mặc dù lúc đó mọi người đều bảo bà bỏ đứa nhỏ, bao gồm cha tôi, thế nhưng bà không đành lòng gϊếŧ chết tôi, tôi liền biết mẹ tôi rất yêu tôi, tôi còn chưa sinh ra đã yêu tôi, mà mỗi khi vợ cha tìm tới cửa, mẹ tôi luôn bảo vệ tôi, sợ tôi bị thương tổn, mặc dù bà có lỗi, nhưng đối với tôi mà nói, bà là người mẹ tốt, lập tức, tôi quyết định phải trở nên càng kiên cường, sau đó đến lượt tôi đến bảo hộ mẹ, tôi sẽ làm cho bà cảm thấy kiêu ngạo vì tôi."

Muốn trở nên ưu tú hơn so với người khác, phải trả giá bao nhiêu nỗ lực, điểm này anh biết rất rõ. Nhìn cô, anh cười cười."Cô đã làm được, cô là cô gái tốt."

"Đáng tiếc mẹ tôi đã mất." Tưởng Y Hàm hơi nghẹn ngào, hít thở sâu, cô uống nước trái cây, thay đổi một chút tâm tình."Nếu như anh muốn cười nhạo tôi, không sao cả, tôi vẫn sẽ như trước ngẩng cao đầu ưỡn ngực đối diện với cuộc sống."