Chương 1: Lão Hổ

【Kết nối ký chủ thành công!】

Giọng nói lạnh lùng của máy móc vang lên một cách đột ngột giữa tiếng lá cây xào xạc.

Hôm nay ánh nắng rực rỡ, Lão Hổ giống như một chiếc bánh rán mèo nằm tròn bên bờ hồ trong xanh, ánh nắng phản chiếu trên mặt hồ xanh biếc, tạo nên những gợn sóng lấp lánh. Sau lưng nó là một rừng cây xanh ngát, phía trước là một con đường mòn cũ kỹ vòng quanh nửa hồ.

Đây là một công viên nằm cạnh khu dân cư cũ, khá rộng rãi, nhiều cư dân xung quanh đến đây vui chơi, dù buổi trưa vẫn có thể nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ em từ xa và tiếng kẽo kẹt của các thiết bị tập thể dục không ngừng chuyển động.

Lão Hổ đang thư giãn, mắt nhắm lại, tận hưởng ánh nắng quý giá sau cơn mưa xuân, nó thong thả vung vẩy chiếc đuôi nâu phủ đầy sọc đen, lông tơ bay khắp nơi.

Nhưng ngay giây tiếp theo, khi nghe thấy tiếng nói vang lên bên tai, ánh mắt nó trở nên nghiêm nghị, lập tức đứng lên, và chiếc đuôi cũng tự nhiên buông thõng xuống.

Nó dựng thẳng tai, cảnh giác nhìn xung quanh.

Âm thanh gì vậy?

Khi nó nghĩ rằng mình nghe nhầm thì bên tai lại vang lên tiếng điện xoẹt xoẹt.

Giọng nói đứt quãng vang lên: "… Lỗi… Hệ thống gặp lỗi, kết nối nhầm ký chủ!"

Lão Hổ ban đầu chỉ hơi cảnh giác nhưng giờ thì tai nó dựng đứng lên như máy bay, hai con ngươi xanh biếc biến thành hình bầu dục, thân mình hạ thấp, liên tục hướng về bụi cỏ xanh xung quanh phát ra tiếng khè khè đe dọa.

Nó làm vậy để xua đuổi âm thanh kỳ lạ kia.

Xung quanh là một vùng đất trống không có gì, nó cũng không ngửi thấy bất kỳ mùi lạ nào. Dù cảm thấy kỳ lạ nhưng là lão đại của khu vực này, nó tuyệt đối không cho phép bất kì sinh vật nguy hiểm nào xuất hiện trên lãnh thổ của mình.

Tiếng điện dần dần biến mất, theo sau là tiếng nói hoảng loạn.

Rõ ràng là cách nói chuyện của con người nhưng Lão Hổ lại bất ngờ hiểu được ý của đối phương.

"A, phải làm sao bây giờ? Sao ký chủ được kết nối lại biến thành mèo con thế này?" Giọng nói máy móc lạnh lùng trở nên có cảm xúc hơn, như thể người nói là một người sống động đầy cảm tình chứ không phải là một cỗ máy lạnh lẽo vô cảm.

Người vừa nói chuyện chính là hệ thống 111 vừa đến Trái Đất, đây là lần đầu tiên nó thực hiện nhiệm vụ.

Nhưng nó không ngờ lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ đã gặp sự cố, vừa mới rời khỏi vòng tay của Chủ Thần nó đã bị cuốn vào cơn bão điện từ, trong cơn choáng váng đã kết nối nhầm với một con mèo nhỏ yếu.

Nhưng nhiệm vụ lần này của nó là cứu vớt loài người mà!

Tai Lão Hổ đầy tiếng "làm sao bây giờ", nhìn những ngôi sao đột nhiên xuất hiện trước mắt, nó tò mò không thôi. Những ngôi sao màu vàng kim dưới ánh nắng lấp lánh rực rỡ.

Chúng vây quanh Lão Hổ không ngừng chuyển động, rơi xuống từng hạt kim tuyến vàng, giống như đom đóm lập lòe vào ban đêm rồi hạ xuống trước mắt Lão Hổ khiến nó không thể không giơ móng vuốt lên để bắt lấy.

Nó nhìn những hạt kim tuyến vàng lướt qua đệm thịt hồng nhạt, tạm quên đi cảnh giác, hạ thấp thân mình nhìn hệ thống với ánh mắt đầy tò mò và thích thú.

Ngay giây tiếp theo, với chiếc chân đầy mạnh mẽ, nó vồ lấy hệ thống đang xoay tròn trên không trung xuống đất, rồi lại lặp lại hành vi này, xoay người đập tới đập lui như đang chơi gậy chọc mèo khiến đối phương hoảng sợ kêu la.

【A a a, sao ngươi có thể chạm vào ta!】

Hệ thống 111 tuy chưa ra nhiệm vụ lần nào nhưng trong các khóa học tại không gian Chủ Thần, nó chưa từng thấy trường hợp nào ký chủ có thể chạm vào hệ thống và cũng chưa từng nghe các tiền bối nói qua.

Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ chương trình gặp trục trặc?

“Mi là cái gì?”

Lão Hổ quay đầu, hoàn toàn không thấy hành vi của mình có gì sai. Tiếp tục ngắm nghía ngôi sao cứng và lấp lánh như đá quý trong tay, đầy nghi hoặc hỏi.

【Ta là hệ thống ngoài hành tinh, đến để tuyên bố nhiệm vụ, ngươi hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng.】

Nó không nói cụ thể nhiệm vụ là gì, chủ yếu vì nhiệm vụ này rất khó lại còn phải tiếp xúc với con người. Nó còn nghe nói rằng mèo trên Trái Đất rất ghét con người, thậm chí muốn con người làm nô ɭệ cho chúng nên nếu nói ra thì chẳng phải nhiệm vụ sẽ thất bại ngay lập tức sao.

“Phần thưởng? Phần thưởng gì?” Lão Hổ ôm chặt hệ thống, tiếp tục nằm phơi nắng, dáng vẻ thảnh thơi như không để ý đến phần thưởng nhưng cái đuôi dựng đứng không hề buông lỏng đã thể hiện rõ tâm tư của nó.

Nó không phải là một con mèo không hiểu chuyện, đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, nó biết càng để ý điều gì thì càng dễ mất đi điều đó. Khi giao dịch với những con mèo khác, nó cũng không thể biểu hiện mình đang quan tâm đến thứ gì, nếu không chắc chắn sẽ bị thiệt.

【Tiền tài, địa vị, bàn tay vàng, bất cứ thứ nào cũng có thể giúp ngươi vả mặt lật ngược tình thế, vươn lêи đỉиɦ cao nhân sinh.】

【Ngươi muốn cái nào?】 Hệ thống rất hài lòng với những phần thưởng mà nó nói ra, nó tin rằng không ai không thích, nhưng ngay sau đó nó bị vả mặt bôm bốp.

“Cứ tưởng là có gì đặc biệt hơn người!” Đuôi dựng thẳng lập tức thả lỏng, đập đập trên mặt đất, những thứ đó nó không có hứng thú.

【Aaa, cái này mà ngươi cũng không hài lòng ư?】

Hệ thống cảm thấy vô cùng khó tin, những điều kiện này mà còn không thích vậy thì làm nhiệm vụ cái gì?

Do lỗi hệ thống, hiện giờ nó không có đủ điểm để liên hệ Chủ Thần, đổi ký chủ càng không thể. Vậy nên chỉ khi ký chủ này hoàn thành nhiệm vụ, nó mới có điểm để liên hệ Chủ Thần, trở lại không gian Chủ Thần.

Nhưng nếu nhiệm vụ không hoàn thành, chẳng phải là ngay cả điểm để trở về cũng không có sao, nó không muốn trở thành hệ thống lang thang.

Hệ thống lang thang không có hệ thống quyền!

【Vậy ngươi muốn gì?】

Cuối cùng được hỏi điều mình muốn, Lão Hổ không khách khí nói: “Có loại thức ăn nào ăn mãi không hết không?”

Hệ thống nghe vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng, thứ này Chủ Thần cũng không có, dù sao thì Chủ Thần cũng không cần ăn gì cả.

【Thức ăn thì có, nhưng ăn không hết thì không có.】

Lão Hổ khinh thường nhìn đối phương một cái, lập tức mất hứng. Để có thức ăn của hệ thống, nó phải làm nhiệm vụ, nhưng để có thức ăn của cư dân gần đó thì nó chỉ cần bảo tiểu đệ đi làm nũng là có thể lấy được miễn phí, cái nào dễ dàng hơn nó hiểu rõ.

【Ngươi đừng xem thường ta, đồ ăn của ta, ngươi ăn qua một lần thì lần sau ăn những cái khác đều sẽ cảm thấy vô vị.】 Hệ thống tức giận biện minh.

“Vậy mi lấy hai hộp cho ta thử trước.” Lão Hổ không chịu thiệt chút nào, vốn dĩ phải làm nhiệm vụ mới được ăn, nhưng nó tính thử trước xem hương vị thế nào rồi mới quyết định có mang các tiểu đệ đi làm nhiệm vụ không.

Không còn cách nào khác, vì điểm về nhà, hệ thống đành phải dùng số điểm ít ỏi còn lại của mình, mua hai hộp thịt tinh phẩm của hệ thống.

Lão Hổ là một lão đại có trách nhiệm, không phải là loại mèo chỉ biết ăn một mình, nó kêu meo meo gọi các tiểu đệ đang chơi đùa dưới bóng cây râm mát tới nếm thử hai hộp này.

“Làm sao vậy, lão đại.” Dẫn đầu là một con mèo đực màu vàng kim và một con mèo cái màu bò sữa, toàn thân đầy bụi, nhìn là biết vừa đi giấu thức ăn về.

Mèo đực màu vàng kim tên Kim Bảo, mèo cái màu bò sữa tên Thiên Thiên, đều là mèo lưu lạc được Lão Hổ thu nhận về sau trở thành trợ thủ đắc lực của nó. Tước hiệu lão đại là do chúng tự gán cho Lão Hổ, chẳng qua bây giờ Lão Hổ cũng rất thích tước hiệu này.

“Còn làm sao được chứ! Nhất định là lão đại muốn dẫn chúng ta đến vườn cây ăn quả phía trước kiếm ăn.” Đi cuối cùng là một con mèo cam tên Cầu Cầu, thân hình mập mạp, có vẻ rất thích ăn. Là một con mèo hoang mà vẫn mập thế này quả là hiếm thấy.

“Đến nếm thử xem!” Đẩy một hộp thịt đã được hệ thống mở ra trước mặt bọn chúng, ngửi thấy mùi thịt thơm phức trong không khí, Lão Hổ cố gắng nuốt nước miếng, làm ra vẻ không quan tâm, bảo trì hình tượng oai hùng của lão đại.

“Lão đại, hộp thịt này ngài lấy ở đâu ra vậy, thơm quá!” Cầu Cầu vốn ở cuối, giờ đã lao tới, mắt tròn xoe đầy kích động, nếu không phải vì Lão Hổ ở đây, chắc chắn nó đã vùi đầu ăn ngấu nghiến.

“Có một sinh vật kỳ quái tặng miễn phí cho ta, nó nói nếu muốn ăn nữa, có thể làm nhiệm vụ để có được. Nếu các ngươi thấy ngon, chúng ta sẽ cùng nhau làm nhiệm vụ.” Lão Hổ tự đắc, hệ thống không tìm mèo khác mà tìm nó, chẳng phải là vì nó giỏi hơn các con mèo khác sao? Nó thậm chí còn đánh bại được cả con chó lớn ở khu bên đấy.

“Lão đại, ngài đối với bọn em tốt quá!” Cầu Cầu cảm động đến phát khóc. Hộp thịt thơm ngon thế này, nó chưa từng ăn qua. Nó không chắc mình có thể kiên nhẫn chia sẻ với mèo khác khi lấy được hộp thịt này không nhưng lão đại đã làm được.

Đúng vậy, nó chính là con mèo tốt thế đấy. Lão Hổ kiêu ngạo ngẩng cao đầu, cùng các tiểu đệ nếm thử hộp thịt. Hộp thịt cuối cùng bị liếʍ sạch, ánh lên dưới ánh mặt trời.

Chúng hài lòng liếʍ lông nhau, tận hưởng dư vị của hộp thịt. Thiên Thiên thường nghịch ngợm cũng trở nên im lặng, nó liếʍ lông Kim Bảo với lực như muốn ăn thịt luôn Kim Bảo, khiến Kim Bảo hoảng sợ trốn sau Lão Hổ.

Hộp thịt còn lại để dành cho những con mèo hoang khác trong lãnh địa. Dù chúng không gọi Lão Hổ là lão đại nhưng thỉnh thoảng cũng bắt chuột dâng lên. Chỉ dựa vào lòng kính trọng của chúng cũng đủ để Lão Hổ chia sẻ hộp thịt.

【Vậy, ngươi có đồng ý làm nhiệm vụ không?】” Hệ thống cẩn thận hỏi, nó nhận ra mình thua cả một con mèo thì cảm thấy vô cùng thất vọng, ánh sáng trên người cũng trở nên mờ nhạt.

“Ta đồng ý, nói xem nhiệm vụ là gì?” Nghe câu trả lời này, hệ thống vui mừng nhảy lên, nhưng ngay sau đó lại bị Lão Hổ dùng như que chọc mèo, đẩy ngã xuống đất.