Chương 11. Nghĩa trang ma quỷ

Bóng đêm gợn sóng, trăng sáng treo cao, ban đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng tim đập của chính mình. Vừa tan ca đêm, Du Tình chọn đi đường tắt, băng qua một nghĩa địa rộng lớn.

Bầu trời đen như mực, giống như một tấm lụa lớn chậm rãi mở ra bao trùm lấy con người, cảm giác cô độc khiến Du Tình run lên, sợ hãi nhìn xung quanh.

Hai bên con đường nghĩa địa, bóng cây lắc lư như ẩn giấu những bóng ma, có thể lao ra bất cứ lúc nào từ bất kỳ chỗ nào, khiến người ta không rét mà run, không kìm được mà bước nhanh hơn.

Lúc này, âm thanh như tiếng quỷ lại vang lên bên tai, trong đêm đen yên tĩnh tiếng khóc thút thít vang lên giống như tiếng quỷ khóc sói gào, khiến Du Tình sợ hãi kêu thét lên một tiếng rồi chạy về phía ánh sáng trước mặt.

【 Nghe nói chưa? Ở nghĩa địa khu Đại Thuyền lại có ma quỷ đấy! 】

【 Sao biết hay vậy? 】

【 Có cách nào khác chứ, mẹ tôi sống gần đó. Đêm qua tôi vừa thăm người thân về, đi ngang qua nghĩa địa thì nghe thấy tiếng khóc như quỷ khóc sói gào, như tiếng nữ quỷ rêи ɾỉ. 】

【 Không phải là tiếng nữ quỷ rêи ɾỉ đâu, tôi cảm thấy giống như tiếng trẻ con khóc nỉ non. 】

【 Không đâu, tôi nghe thấy cả hai tiếng, có lẽ là quỷ mẹ con đấy. 】

【 Tuy nói không nên mê tín, nhưng có lúc không thể không tin, sau này nên tránh chỗ đó. 】

Cư dân khu Hoa Dân Viên thảo luận trong nhóm về chuyện này, mọi người đều đồng ý tránh khu vực nghĩa địa đó.

Lúc này, Lão Hổ đang lười biếng phơi nắng, cái đuôi màu nâu quét lung tung trên mặt nước hồ, tạo nên những bọt nước lăn tăn khiến cá chép trong hồ bơi tới, có lẽ chúng tưởng đó là đồ ăn.

“Lão Hổ, tớ đưa cậu đi gặp bạn tớ chơi nhé!”

Mạch Mạch hứng khởi chạy từ cuối con đường quanh hồ tới, mang theo bụi bặm nhào vào người Lão Hổ. Lão Hổ đã quen với điều này, hắt xì một cái rồi không quan tâm đến Mạch Mạch đang nhảy lên nhảy xuống trên người nó nữa.

“Có gì hay không?”

“Bên kia có nhà cây cho mèo và gậy chọc mèo, tớ chưa từng thấy, trông rất thú vị.”

Loại đồ chơi mà đến Mạch Mạch cũng chưa từng nhìn thấy này khiến Lão Hổ đột nhiên hiếu kỳ, gật đầu đồng ý.

Bạn của Mạch Mạch là chủ cửa hàng thú cưng ở phố Đại Thuyền, nơi đó có đầy đủ tiện nghi và đồ ăn, nhưng có điều là nhiều chó, đặc biệt là mấy con chó Teddy, nó rất ghét vì mỗi lần nó vào đều bị bọn chúng mắng.

Nhưng lần này, nó không sợ nữa, không chỉ vì có Lão Hổ bên cạnh mà còn vì nó đã từng đánh nhau cùng Lão Hổ. Nó đã đánh bại những con chó điên đáng sợ, giờ không còn sợ mấy con chó yếu đuối này nữa.

“Cửa hàng thú cưng à? Ta không đi đâu!”

Vừa nghe đến cửa hàng thú cưng, Lão Hổ có chút chán ghét, quay đầu đi về phía địa bàn của mình. Nhưng đã đến cửa hàng thú cưng, Mạch Mạch sẽ không để nó rời đi dễ dàng, cố gắng khích lệ Lão Hổ, còn hứa sẽ cho nó đồ hộp lần sau.

Dưới sự khích lệ và hứa hẹn đồ ăn, Lão Hổ miễn cưỡng theo Mạch Mạch vào cửa hàng thú cưng.

Trong cửa hàng thú cưng, không khí tràn ngập mùi đặc trưng của mèo và chó, tiếng kêu của mèo lẫn trong tiếng sủa của chó làm Lão Hổ thấy ồn ào không chịu nổi.

Bên đống l*иg sắt chứa mèo và chó là các kiểu nhà cây khác nhau cho mèo, khiến Lão Hổ không ngừng cảm thấy ngứa chân trước, chỉ có thể cố gắng kiềm chế ý muốn nhảy lên. Rất nhiều con mèo được nuôi ở đây lười biếng nằm trên đó, thấy Lão Hổ tiến vào, chúng chào hỏi: “Mạch Mạch, cậu lại đến nữa à.”

Chỉ có một con mèo chân ngắn lông bạc nhảy xuống từ tầng trên, cọ cọ vào Mạch Mạch và nói: “Đây là bạn của cậu à?”

“Đúng vậy, tớ mang bạn của tớ là Lão Hổ đến chơi với các cậu.” Đây là bạn của Mạch Mạch, tên là Viên Viên.

Điều này khiến Viên Viên, một con mèo vốn thích kết bạn, vô cùng vui mừng, nó giống như một nhà giàu mới nổi, hào phóng nói: “Yên tâm đi, khu nhà cây cho mèo này cậu cứ thoải mái chơi.”

Lão Hổ nhìn Viên Viên và Mạch Mạch thân thiết, lông tam thể và lông bạc xen lẫn nhau, trong lòng cảm thấy khó chịu như thể mình đang ăn phải trái chanh chua trong sân, không kìm được đánh giá Viên Viên.

Nó nhìn chân ngắn nhỏ của Viên Viên, rồi nhìn lại chân trước dài và cơ bắp của mình, nó cảm thấy con người thật khó hiểu, nếu tất cả mèo đều có chân ngắn nhỏ thế này thì làm sao sống sót trong tự nhiên được?

Vì vậy, nó cho rằng mình là tốt nhất, Mạch Mạch nên thích nó nhất, chứ không phải con mèo chân ngắn này.

Đã coi Mạch Mạch là bạn, Lão Hổ không thấy suy nghĩ của mình có gì sai, ngược lại tự mãn và khích lệ bản thân. Nó cảm thấy bạn bè không cần nhiều, chỉ cần chất lượng và nó chính là ngôi sao trong số đó.

“Tại sao cậu không thích nơi này?” Mạch Mạch đi theo Lão Hổ nhảy lên nhà cây cho mèo gắn cố định trên tường, giống như đang chơi parkour, chạy qua lại, tiếng bịch bịch vang lên rõ ràng trong cửa hàng thú cưng. Hình ảnh tràn đầy sức sống này khiến những con mèo nằm dưới cũng phải nhìn qua.

“Không có lý do gì, ta chỉ không thích con người không đối xử tốt với mèo và chó của họ.” Mạch Mạch không hiểu biểu cảm trầm ngâm của Lão Hổ, chỉ đành đồng tình với lời này.

“Tuy nhiên, cũng có nhiều người tốt, như Chu Thuần, như chủ cửa hàng này, đều là người tốt.” Mạch Mạch dựa sát vào Lão Hổ, nhiệt độ ấm áp làm Lão Hổ bối rối, nhưng nó không hề định rời đi, ngược lại dùng lưỡi liếʍ gọn lông tóc cho Mạch Mạch.

Mạch Mạch vui mừng, chủ động đưa đầu tới để Lão Hổ có thể liếʍ toàn bộ. Đúng lúc này, một người quen thuộc bước vào đó chính là Du Tình, người đã từng lạc đường trước đó. Không ngờ cô lại làm việc ở đây.

“Lão Hổ, Mạch Mạch, các em cũng đến đây chơi à!” Du Tình vui mừng nói.

Cô đến Thường Thành bái Phật, sau khi bốc thăm xong, đột nhiên quyết định ở lại. Cô vốn làm việc ở một cửa hàng thú cưng nhưng cửa hàng đó đã đóng cửa. Vì thế, cô quyết định ở lại đây, không ngờ lại gặp Lão Hổ và Mạch Mạch ở nơi làm việc, thật là trùng hợp.

Chủ cửa hàng lần này cho Du Tình nghỉ, không cần làm ca đêm, cô mang Lão Hổ cùng đi dạo trong khu dân cư vào hoàng hôn.

Trời dần tối, nhờ ánh đèn đường mới thấy rõ con đường phía trước. Vốn dĩ cô đang yên tâm đi phía trước nhưng khi đi ngang qua nghĩa địa, cô lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc như quỷ khóc sói gào.

Lão Hổ và Mạch Mạch sợ hãi, lông dựng đứng, Lão Hổ đè thấp thân mình, chuẩn bị tấn công nơi phát ra âm thanh, không ngừng thở phì phò.

【Nhiệm vụ: Giải quyết vấn đề ma nghĩa địa】

【Độ khó: Ba sao】

【Phần thưởng: Sáu hộp thịt】

Ma quỷ? Đó là thứ gì?

Lão Hổ không quan tâm tiếng thét của Du Tình, dẫn Mạch Mạch tiến tới nơi phát ra âm thanh. Càng tới gần, mùi hương kí©h thí©ɧ càng rõ ràng, Lão Hổ không sợ hãi, ngược lại rất hiếu kỳ.

Âm thanh phát ra từ sau bụi cỏ, Lão Hổ nhào tới chỉ là hình ảnh không giống như tưởng tượng. Đó là hai con mèo đang động dục, một con mèo hoa đứng trên một con mèo tam thể, dính chặt vào nhau, đưa lưng về phía chúng, động tác nhịp nhàng. Không khí lãng mạn bị Lão Hổ phá vỡ, chúng sợ hãi tách ra, toàn thân dựng lông, nhìn chằm chằm Lão Hổ và Mạch Mạch.

Nhưng... chúng đều là mèo đực!

Lão Hổ nhớ lại âm thanh như tiếng trẻ con khóc kèm theo tiếng mèo kêu đầy nhớp nháp, nhưng kinh nghiệm của nó không phong phú nên bị dọa đến đầu óc trống rỗng.

“Hóa ra là hai con mèo động dục!” Du Tình buồn cười khi nghĩ đến mấy ngày qua mình bị tiếng mèo động dục dọa sợ.

Nhưng Du Tình yên tâm quá sớm. Khi họ đều buông lỏng cảnh giác, chuẩn bị trêu ghẹo hai con mèo thì từ hướng nghĩa địa đột nhiên vang lên tiếng quỷ khóc sói gào. Tiếng thú hoang và tiếng quỷ khóc kết hợp với gió thổi làm mọi người giật mình.

Hai con mèo đang động dục sợ hãi bỏ chạy, Mạch Mạch chỉ có thể tập trung phòng bị tiếng động đáng sợ đó.

Lần này Du Tình không quá sợ hãi, đi theo Lão Hổ, cẩn thận tiến vào nghĩa địa.

Khu nghĩa địa yên tĩnh và hoang vắng, xung quanh chỉ có tiếng quạ kêu. Một loạt nấm đất lớn hình chữ nhật phủ đầy cỏ dại, đi vào đó có cảm giác như có vô số bàn tay muốn kéo ngã họ. Những tấm bia mộ rải rác và những cái tên xa lạ khiến Du Tình run rẩy.

Không biết có phải ảo giác không, cô luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình từ trong bóng tối. Mặc dù đã là tháng 5 nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh buốt đến tận xương, nổi da gà.

Lão Hổ không biết Du Tình đang nghĩ gì, khi tới gần âm thanh nó đột nhiên tăng tốc khiến Du Tình phải chạy theo. Không kịp sợ hãi, cô vọt tới và phát hiện âm thanh phát ra từ... một chiếc máy ghi âm mới tinh.

Không đúng, là ai đặt máy ghi âm ở đây vậy chứ, đừng để cô bắt được người đó!