Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đội Mèo Hoang Mở Họp

Chương 16: Quỷ nháo phòng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Màn đêm buông xuống, mây đen giăng đầy. Ngoài phòng, cuồng phong thổi tán loạn, tiếng gió rít giống như quỷ khóc sói gào làm Dụ Minh Ngọc đang ngủ hoảng sợ, giấc ngủ chập chờn của cô bị dọa tỉnh.

Nghe thấy ngoài phòng khách có tiếng chó sủa, sợ rằng giữa đêm sẽ quấy rầy hàng xóm, cô xoa mắt rồi vội vàng ra ngoài trấn an con chó.

“Bội Bội, đừng kêu nữa, như vậy là làm phiền hàng xóm đấy!” Bội Bội là một con Husky, thường ngày nó cũng hay la hoảng, nên lúc này cô không thấy lạ.

Nhưng vừa mở đèn lên, cô phát hiện Bội Bội đang hoảng sợ mà tru lên với thứ gì đó ở bên ngoài cửa sổ, dù cô vuốt ve lông và trấn an nó cũng không được. Đang lúc định dẫn Bội Bội vào nhà, cô phát hiện nó kẹp đuôi, bốn chân run rẩy, như thể đã nhìn thấy thứ gì khủng khϊếp.

Rốt cuộc là nó đã nhìn thấy thứ gì?

Trên mạng có nói một số động vật có thể nhìn thấy những thứ mà con người không thể thấy, có thể là ma quỷ, cũng có thể là trộm cắp. Nhưng dù là gì thì cô cũng không muốn gặp phải, nhất là khi cô chỉ sống một mình.

Dụ Minh Ngọc bất giác nuốt nước miếng, khẽ run rẩy nhìn quanh, thấy không có gì bất thường, cô mới lấy hết can đảm đến gần cửa sổ cẩn thận nhìn ra ngoài.

Khu dân cư Hoa Dân xếp thành hàng ngang, từ cửa sổ chỉ có thể nhìn thấy tầng lầu đối diện và quần áo treo bên cửa sổ của các gia đình, ngoài ra không thấy gì khác.

Lúc này đã khoảng hai giờ sáng, trong tiểu khu yên tĩnh đến mức cô cảm thấy như chỉ có mình mình còn thức. Ánh trăng chiếu vào người cô, tạo ra một cảm giác âm u, cộng thêm ánh đèn leo lét trong tiểu khu làm không khí càng thêm khủng bố. Cô cảm thấy lạnh cả người.

Đột nhiên một cái bóng đen xuất hiện làm Dụ Minh Ngọc vốn đã sợ hãi ngã nhào. Tiếng va chạm và tiếng tru của chó khiến cô chạy thục mạng vào trong phòng, nằm co ro trong chăn.

Cô nhắm chặt mắt, đôi tay nắm chặt, các khớp ngón tay trắng bệch, tiếng tim đập thình thịch trong đêm tĩnh lặng nghe rõ mồn một.

Ngoài phòng, Bội Bội vẫn đứng trước cửa sổ tru lên. Trong không gian đen tối, nỗi sợ dần dần lan tràn, đầu óc cô đầy những ý nghĩ khủng khϊếp. Tưởng tượng có con quỷ mặt mũi hung tợn từ cửa sổ bò vào, cô không nhịn nổi bật khóc, hét lên: “Có thể đừng kêu nữa không, rốt cuộc mày đã thấy gì vậy chứ?”

Ngày hôm sau, tiểu khu rầm rộ bàn tán.

【Đêm qua chó nhà ai kêu ầm ĩ vậy?】

【Không ngủ nổi, ai đó quản nó đi chứ, kêu la có ích gì đâu?】

【Đúng vậy, nửa đêm tiếng chó kêu với tiếng hét làm tôi phải thức dậy.】

【Xin lỗi, con chó nhà tôi hình như thấy gì đó, cứ kêu mãi, tôi không biết phải làm sao!】

Người nói chính là Dụ Minh Ngọc, đêm qua cô đã bị dọa không nhẹ, đôi mắt thâm quầng. Nếu không phải hôm nay là cuối tuần, có lẽ cô đã đi làm trễ.

【Không phải là nhìn thấy quỷ chứ!】

【Đừng mê tín thế, có khi nào là trộm không?】

【Tôi ở tầng bảy, đêm qua chó nhà tôi kêu về phía cửa sổ, chắc không có trộm nào bò cao như vậy đâu.】

Vì thế, giữa những lời an ủi, chuyện này dần dần bị cư dân quên lãng. Nhưng Dụ Minh Ngọc thì không, cả đêm lo lắng, cô tìm kiếm trên mạng các cách đuổi quỷ như làm pháp sự, dán bùa chú và treo tỏi nhưng vào ban đêm Bội Bội vẫn đứng trước cửa sổ kêu không ngừng.

【Tôi nhớ lúc trước bên mộ cũng có quỷ làm loạn, hình như là nhờ mèo giải quyết, có lẽ cô nên thử nuôi một con mèo.】

Thật sự là không còn biện pháp nào khác, Dụ Minh Ngọc quyết định thử xem.

Hôm qua có một trận mưa nhỏ rơi tí tách tí tách, tầng tầng lớp lớp lá cây bị rửa sạch càng thêm xanh biếc, giống như những viên phỉ thúy trong suốt.

Tránh ở trong ổ mèo ngủ một đêm, hôm nay Lão Hổ thức dậy có hơi muộn, nhưng vẫn bị Mạch Mạch kéo đến công viên chơi trò chơi ngay lập tức.

“Lão Hổ, các cậu đến rồi!” Người nói chuyện là Thiệu Tiểu Kiệt, cùng đến với cậu những bạn nhỏ khác đang nhảy nhót vui vẻ. Hóa ra là khi cậu và bạn bè đến công viên chơi, gặp Mạch Mạch nên hưng phấn mời Mạch Mạch và Lão Hổ đến cùng chơi.

Khu trò chơi có cầu trượt, đệm lò xo và xích đu, còn có một bãi cát rộng lớn cách khá xa khu trò chơi. Mới chỉ 9 giờ nhưng khu vực này đã đông đúc, các em nhỏ leo trèo lên xuống, còn các phụ huynh thì ngồi trên bồn hoa nói chuyện.

Lão Hổ ngồi xổm trên bàn đạp của máy tập đi bộ, cái đuôi dài vòng quanh chân, bao quanh toàn bộ thân mèo. Nó nhắm mắt một cách chán nản nhưng đôi tai dựng đứng thể hiện sự cảnh giác.

Mạch Mạch không biết từ đâu mang đến một quả bóng tròn, phồng mặt đi đến, đặt trước mặt Lão Hổ, đôi mắt sáng long lanh nhìn nó, hai chân nhỏ bé không ngừng nghịch quả bóng.

“Lão Hổ, chúng ta chơi trò này đi!”

Quả bóng trên mặt đất nảy lên, chỉ cần dùng một chút lực sẽ nảy rất cao.

Lão Hổ nhìn có chút thèm thuồng, mắt theo quả bóng lên xuống, đuôi phía sau cũng đung đưa vui sướиɠ. Nó nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi bàn đạp, thử sờ sờ quả bóng, rồi ném về phía Mạch Mạch.

Quả bóng nảy qua lại giữa hai chú mèo, chúng đuổi theo, bắt lấy quả bóng, tựa như những tinh linh nhảy múa dưới ánh mặt trời.

Mạch Mạch rất vui vẻ khi ở bên Lão Hổ, nó từng suy nghĩ có nên thổ lộ tâm ý hay không nhưng đối với Lão Hổ chưa thông suốt, nó quyết định để Lão Hổ dần dần quen với sự hiện diện của mình.

Đây là lý do mỗi sáng nó đều đến chỗ Lão Hổ.

“Lão Hổ, Mạch Mạch, chúng ta đi chơi ở bãi cát đi!”

Bãi cát công viên nằm ở một khu vực rộng lớn khác, nhưng do lâu ngày không được xử lý, cỏ dại mọc um tùm, thậm chí bao kín quanh bãi cát không tìm thấy lối vào.

Nhưng đối với những cậu bé yêu thích phiêu lưu và những chú mèo đã quen với việc xuyên qua cỏ dại thì điều này không làm giảm sự hứng thú của họ.

Thiệu Tiểu Kiệt và các bạn dùng xẻng nhỏ để đào cát, không ngại làm bẩn mặt.

Lão Hổ và Mạch Mạch cũng chăm chỉ giúp đỡ, hai chân trước điên cuồng cào cát, khiến lông trở nên xám xịt vì bụi cát. Giờ chỉ cần chạm ai đó vào là tay sẽ dính đầy cát.

“Đây là cái gì vậy?”

Bỗng nhiên, họ đào được một tấm bảng đen nhánh khắc chim hoa kiểu cổ, khi đào xung quanh, họ mới phát hiện đây là một hộp đựng trang sức.

“Không phải là kho báu chứ!” Trẻ con bây giờ rất thích thám hiểm, muốn tự mình tìm ra kho báu trong truyền thuyết, cảm giác như trưởng thành và thoát ly cha mẹ làm chúng say mê.

Họ nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy phấn khích. Lão Hổ và Mạch Mạch bước lên hộp trang sức, tò mò dùng móng vuốt cẩn thận chạm vào.

Khi hộp trang sức mở ra, những món đồ bên trong lấp lánh gần như làm chói mắt họ, đặc biệt là đối với những chú mèo thích những thứ sáng bóng, chúng càng vươn dài cổ.

Nhưng Thiệu Tiểu Kiệt lại trở nên nghiêm túc, đây là số tài sản không nhỏ, sao có thể tùy tiện chôn ở đây. Dù trong lòng cậu cũng mơ về kho báu nhưng cậu chỉ nghĩ đến một bản đồ kho báu, ai ngờ lại là kho báu thật sự.

【 Nhiệm vụ: Điều tra kẻ trộm trang sức】

【 Độ khó: Ba sao】

【 Phần thưởng: Sáu hộp thịt】

Khi âm thanh nhiệm vụ vang lên, Lão Hổ biết hộp trang sức này có nguồn gốc không rõ ràng.

Thiệu Tiểu Kiệt và các bạn không ngốc, họ cầm hộp trang sức đến phòng bảo vệ của công viên.

“Chú bảo vệ, chúng cháu tìm thấy hộp trang sức ở bãi cát công viên, cháu nghĩ là có người trộm rồi để ở đấy.” Nghe vậy, bảo vệ lập tức hỏi chi tiết và mở camera kiểm tra, nhưng không phát hiện người khả nghi.

Do không có quyền truy cập vào camera công viên, họ đành báo cảnh sát.

Ra khỏi phòng bảo vệ, Thiệu Tiểu Kiệt và các bạn có chút thất vọng, họ từng tưởng họ sẽ được như Conan phá án và bắt kẻ xấu.

Kết quả không tìm thấy kho báu, lại tìm thấy tang vật. Vụ án thì không được điều tra mà chỉ báo cảnh sát, mọi chuyện không diễn ra như mong đợi, cảm giác thất vọng tràn trề.

Chia tay Thiệu Tiểu Kiệt và các bạn, Mạch Mạch dính sát vào Lão Hổ, Lão Hổ đi một bước, nó mới đi một bước như cái bóng dưới ánh mặt trời. Mạch Mạch vẫn chưa hài lòng, đuôi đung đưa phía sau như có ý thức riêng, quấn lấy đuôi Lão Hổ, trông rất thân mật.

Lão Hổ đã quen với điều này, đuôi quấn rồi thả ra, đùa giỡn với Mạch Mạch.

“Chào Lão Hổ!”

Đột nhiên, một cô gái xinh đẹp ngồi xổm xuống trước mặt, vẻ mặt mệt mỏi khiến Lão Hổ nhận ra cô có chuyện muốn nhờ.

Nói chuyện là Dụ Minh Ngọc, hai ngày nay không ngủ ngon, cô nghe theo ý kiến của người khác và quyết định mời Lão Hổ đến nhà xem xét.

Lão Hổ nghiêng đầu kêu một tiếng, hỏi cô có chuyện gì.

“Tôi muốn mời bạn đến nhà tôi xem có vấn đề gì không.” Nhìn Lão Hổ và Mạch Mạch dễ thương khiến người vốn thích động vật như cô sáng mắt nhưng lại nghi ngờ tính khả thi của cách này.

Nhớ lại những câu chuyện được cư dân chia sẻ, dù biết mèo không hiểu, cô vẫn giải thích rõ ràng, thái độ rất nghiêm túc.

【 Nhiệm vụ: Giải quyết vấn đề chó sủa trong nhà Dụ Minh Ngọc】

【 Độ khó: Hai sao】

【 Phần thưởng: Bốn hộp thịt】

Được rồi, dạo này có vẻ bận rộn ghê, còn bao nhiêu nhiệm vụ chưa hoàn thành vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »