Chương 17: Ăn trộm

Vì thế, Lão Hổ lại bước vào khu dân cư. Ban đầu, nó không hề vui vẻ gì, bởi nó không muốn vào nhà của con người. Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ hệ thống còn chưa hoàn thành dù không muốn nhưng nó cũng chỉ có thể cùng Mạch Mạch đến nhà của Dụ Minh Ngọc.

Nhà của Dụ Minh Ngọc rất gọn gàng, sàn gỗ màu cà phê nhạt sạch sẽ vô cùng, tường không có một hạt bụi hay vết bẩn nào, trái ngược hẳn với hành lang bên ngoài cũ kỹ và bong tróc. Ngoại trừ một vài chỗ dính lông chó, các đồ đạc bóng loáng sạch sẽ, cho thấy cô ấy là người yêu sạch sẽ.

Điều duy nhất khiến Lão Hổ không quen là mùi của con chó lớn tràn ngập khắp căn nhà khiến Lão Hổ và Mạch Mạch dựng lông.

Trong phòng, Bội Bội cũng ngửi thấy mùi của những con mèo lạ. Ban đầu, nó đang ngủ trong phòng, nhưng hoảng sợ chạy ra ngoài, loạng choạng đi tới đi lui, tự chơi đùa với bản thân, trông rất điên khùng, không hổ danh là Husky!

Bội Bội thân hình khá lớn, nó vây quanh Lão Hổ và Mạch Mạch, không ngừng ngửi. Có lúc chạm vào mũi chúng, có lúc lại muốn ngửi mông chúng nhưng điều khiến Lão Hổ không chịu nổi là nó cứ thở phì phì. Lão Hổ quyết định kéo Mạch Mạch cùng nhảy lên bàn trà.

Dụ Minh Ngọc không quấy rầy chúng, muốn giải quyết vấn đề, ít nhất cũng phải để chúng quen nhau trước. Hơn nữa, Bội Bội là một chú chó có tính cách thân thiện, cô ấy không lo lắng hai bên sẽ đánh nhau.

Nhìn thấy tình hình đã yên tĩnh trở lại, Dụ Minh Ngọc dẫn Lão Hổ và Mạch Mạch đến bên cửa sổ, một tay chỉ ra ngoài cửa sổ, một tay vuốt ve Bội Bội đang không ngừng cọ vào cô, khuôn mặt tràn đầy hoang mang nói: “Bội Bội không biết vì sao, buổi tối vẫn luôn kêu ầm lên.”

“Mi hay kêu vì cái gì?” Lão Hổ hỏi đơn giản.

“Vừa rồi tớ có kêu đâu?” Bội Bội ngạc nhiên tròn mắt.

“Ta nói là trước đó, trước đó vì sao mi lại ở trong nhà sủa ầm ĩ lên?” Lão Hổ sắp phát khóc vì sự ngốc nghếch của Bội Bội, cố ý nhấn mạnh từ "trước đó".

“Trưa nay, Dụ Minh Ngọc không cho tớ ăn, tớ không kêu thì cô ấy sẽ quên, tớ không muốn bị đói!”

“Vậy còn buổi tối?” Lão Hổ lại hỏi.

“Nói về buổi tối…” Vừa nhắc đến buổi tối, Bội Bội liền co rúm lại: “Buổi tối, tớ thấy bên ngoài tòa nhà đối diện có một cái bóng đen đang leo trèo, tớ sợ hắn sẽ leo vào nhà và làm hại chủ nhân của tớ, tớ phải bảo vệ chủ nhân.”

Nhớ lại cái bóng đen buổi tối, Bội Bội run rẩy, miệng kêu ăng ẳng, rúc vào lòng Dụ Minh Ngọc tìm cảm giác an toàn. Với dáng vẻ này thì làm sao mà bảo vệ chủ nhân được chứ.

Nghe thấy tiếng mèo kêu và chó sủa bên tai, Dụ Minh Ngọc bỗng nghĩ, liệu hai loài động vật này có thể hiểu được nhau không?

Lão Hổ chỉ biết đành phải ở lại, ăn thức ăn do Dụ Minh Ngọc làm cho, cảm thấy rất mới lạ.

Dụ Minh Ngọc cũng cảm thấy rất mới lạ, từ nhỏ đến lớn cô chỉ nuôi chó, đối với mèo vẫn luôn tò mò. Tò mò tại sao nhiều người lại thích mèo, tò mò mèo có gì thu hút, nhưng hôm nay, nhìn thấy Lão Hổ và Mạch Mạch chăm chỉ làm việc, cô ấy đã hiểu.

Khác với đôi mắt thông minh của Bội Bội, mắt của chúng sáng và hình bầu dục như hai viên ngọc trai sáng ngời, trông rất nhạy bén. Thân hình mũm mĩm và chiếc đuôi ngắn trông không hề vụng về chút nào mà còn tăng thêm phần dễ thương.

Dụ Minh Ngọc không thể kìm lòng mà chạm vào chúng, Mạch Mạch quen thói nhắm mắt cọ vào tay cô nhưng khi định sờ vào bộ lông mượt mà của Lão Hổ, thì bị nó tránh né.

Cô cảm thấy có chút tổn thương, sau khi vuốt ve lông của Bội Bội, cô đột nhiên cảm thấy mèo rất dễ thương, nhưng với người thích vuốt lông như cô thì những đứa ngốc nghếch như Bội Bội tốt hơn.

Đang vào mùa hè, trời tối càng ngày càng chậm, khiến khả năng đoán thời gian của Lão Hổ càng ngày càng khó khăn.

Cuối cùng cũng đến đêm, ánh trăng như nước, bóng tối bao trùm toàn khu, Dụ Minh Ngọc cùng Lão Hổ và Mạch Mạch nằm trên ghế sofa cạnh cửa sổ, chờ tiếng kêu của Bội Bội.

Lúc hai giờ sáng, tiếng sủa của Bội Bội vang lên. Để không làm kinh động, Lão Hổ nhân lúc Dụ Minh Ngọc chưa dậy, bụp bụp cho nó mấy phát, Bội Bội bị đánh đến choáng váng, ấm ức kêu mấy tiếng rồi im lặng.

Dụ Minh Ngọc bừng tỉnh, cô không biết chúng đang tìm gì, bóng tối khiến cô hoảng sợ, cầm điện thoại định bật đèn nhưng ngay lập tức bị Mạch Mạch ngăn lại.

Lão Hổ dùng móng vuốt vỗ nhẹ tay cô, trấn an cảm xúc, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ có gì?

Cảm giác mềm mịn từ lông trấn an cô, cô mạnh dạn nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, cô mới thấy một cái bóng đen bò trên tường màu vàng đất, hắn cẩn thận đứng trên cục nóng điều hòa như một hiệp khách trong phim võ thuật, bò từ tầng này xuống tầng khác.

“Kỳ lạ, sao lần này lại bò xuống tầng một, trước đây đều bò lên trên mà?” Bội Bội cũng cảm nhận được sự căng thẳng, nhỏ giọng nói.

Lão Hổ không rõ nhưng nó biết nhiệm vụ của nó đã hoàn thành. Nếu đó thật sự là kẻ trộm, thì có thể hắn cũng là người đã trộm hộp nữ trang!

Dụ Minh Ngọc đã kinh hoàng mấy đêm báo cảnh sát ngay lập tức, tên trộm không biết hắn đã bị phát hiện nên cảnh sát không tốn nhiều công sức đã bắt được hắn.

Lão Hổ nhìn người đi đi lại lại trong nhà, cảm thấy buồn ngủ, mắt nó sụp xuống như có hai viên đá nặng đè lên. Nó nằm cạnh Mạch Mạch, cảm nhận sự ấm áp bên cạnh, không tự giác ngáp một cái.

Không quan tâm đến Mạch Mạch đang quay đi xoay lại để cọ nó ở bên cạnh, nó mở hệ thống xem xét tiến độ nhiệm vụ.

Điều kỳ lạ là nhiệm vụ điều tra kẻ trộm chưa hoàn thành, có nghĩa là phỏng đoán của nó sai, kẻ trộm là kẻ khác và vẫn chưa bị bắt. Lão Hổ cảm thấy thất vọng, buồn bã nằm cạnh Mạch Mạch, rồi từ từ ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, trong nhóm cư dân.

【Ngày hôm qua, có chuyện gì xảy vậy, tại sao cảnh sát lại tới?】

【Cảnh sát tới khi nào, sao tôi không biết gì cả!】

【Hơn nửa đêm qua, tiếng còi xe cảnh sát đánh thức tôi dậy.】

【Theo tôi biết thì hình như là trộm đó!】

【Trời ạ, vậy tôi phải nhanh đi kiểm tra lại đồ của mình thôi.】

Trong lúc mọi người lo lắng không yên thì người bị mất trộm ra mặt trả lời:

【Là trộm, cũng có thể nói không phải trộm.】

【Ý gì, trộm kiểu Schrödinger à?】

【Các bạn đoán xem nó trộm gì? Khả năng là không đoán ra đâu!】

【Gì vậy, qυầи ɭóŧ à?】

【Nếu đúng vậy thì đó chính là kẻ biếи ŧɦái!】

【Không biếи ŧɦái đến mức đó, nó trộm chú chó Teddy nhà tôi.】

【Là buôn chó sao?】

Người bị mất trộm phủ nhận, nếu thật sự buôn chó thì cô ấy cũng sẽ không thấy khó hiểu như vậy.

Kẻ trộm chó chính là bạn trai cũ của cô, cũng sống trong khu này, hơn nữa còn ở ngay tầng dưới của cô. Chú chó Teddy này là họ nuôi chung khi còn bên nhau, ai ngờ sau ba năm, tình cảm hết cuối cùng vẫn chấm dứt bằng cuộc chia tay.

Sau khi chia tay, họ cũng từng quay lại vài lần, nhưng gần đây cô mới phát hiện việc quay lại không phải vì tình cảm giữa hai người, mà là vì chú chó Teddy mà họ coi như con trai.

Gần đây cô không đồng ý quay lại, kết quả là hắn lợi dụng ban đêm lén lút trèo vào nhà bắt chó, giờ cô mới hiểu tại sao ban đêm ngủ dậy, luôn cảm thấy có điều gì đó bất thường. Đêm qua, hắn dọn nhà lần cuối nhưng vẫn không chịu từ bỏ, mà còn định trộm Teddy đi, suốt đêm trốn chạy.

Dụ Minh Ngọc không phát hiện ra không chỉ vì trời quá tối, mà còn vì mỗi lần bật đèn lên, kẻ trộm đều sợ hãi trốn tránh.

May mắn kịp thời phát hiện, nếu không cô còn phải đi trộm lại chó của mình.

【Không phải báo nguy, mà là trộm chó về à?】

Không hổ là tình cũ, đã không là người một nhà thì không vào cùng một cửa.

Lão Hổ không hiểu chuyện giữa con người, sáng sớm đi dưới ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chậm rãi đi tìm các tiểu đệ biết về tình hình ở bãi cát, đối với nó hiện giờ quan trọng nhất là tìm được kẻ trộm hộp trang sức.

“Bãi cát? Em nhớ Kim Bảo và Thiên Thiên thường hay ra đấy.” Cầu Cầu lười biếng nằm dưới bóng cây, ngáp một cái, suy nghĩ về câu hỏi của Lão Hổ. Nó thường thấy chúng chôn đồ ăn ở bãi cát.

“Kim Bảo, các ngươi có nhìn thấy ai cầm hộp màu đen chôn ở bờ cát không?” Từ bãi cát như kích hoạt một cơ quan trong trò chơi, Kim Bảo đang ngủ mắt chưa mở đã bật dậy, miệng lẩm bẩm cái gì đó về đồ hộp.

Thiên Thiên nằm nghiêng trên mặt đất, dù chưa dậy nhưng tứ chi dùng sức động đậy, trong giấc mộng cũng phải chạy đến bãi cát xem.

“Lão đại, ngài nói cái gì?” Kim Bảo dựa vào cây, buồn ngủ hỏi.

Lão Hổ đành phải lặp lại câu nói vừa rồi.

“Người lạ? Em chỉ thấy bọn trẻ con thôi.”

Chẳng lẽ là trẻ con trộm từ nhà ra?

Thật ra cũng không phải là không có khả năng này, nhưng cần hỏi thêm chút nữa.

“Trừ trẻ con còn ai khác tới không?” Lão Hổ nghĩ chắc phải có phụ huynh đi cùng chứ!

“Không có ai nữa.” Bãi cát tương đối xa, xung quanh cỏ dại mọc um tùm, phụ huynh sợ có rắn nên cấm bọn trẻ đến chơi, có đến thì đều là do bọn trẻ lén tới.

“Lão đại, trừ người ra thì có thể là động vật không?” Thiên Thiên, vốn không đáng tin cậy lại cung cấp cho Lão Hổ một ý tưởng mới.

Lão Hổ với đôi mắt xanh biếc nhìn nó đầy khẳng định, xung quanh Mạch Mạch và các tiểu đệ cũng kinh ngạc há to miệng, điều này làm cho Thiên Thiên vốn không để ý tới ánh mắt người khác cũng vô thức kiêu ngạo ưỡn ngực.

“Chủ yếu là gần đây em thấy có một con chó đen luôn quanh quẩn ở bãi cát, em thấy hơi khả nghi!” Lão Hổ cảm thấy cũng có thể có khả năng này vì hệ thống không nói rõ là người trộm hay động vật trộm.

Đang chuẩn bị đi tới bãi cát thì Lão Hổ đột nhiên thấy bóng người trốn tránh dưới tán cây xanh biếc. Tuy không rõ người đó vì sao lại nhìn chằm chằm chúng nhưng nó cảm thấy hắn sẽ gây uy hϊếp nên dẫn Mạch Mạch cùng đi đến bờ cát.

【Tiểu Thuần Tử, mau chạy nhanh tới chỗ đấy đi!】

Phòng phát sóng trực tiếp đều là những người thích xem náo nhiệt, không chê to chuyện.

Bóng dáng đó chính là Chu Thuần, chủ nhân của Mạch Mạch. Tránh sau cây, anh ta nhìn Lão Hổ và các tiểu đệ với ánh mắt đầy ghen tuông. Từ tối qua, khi Mạch Mạch lần đầu tiên ngủ bên ngoài, anh ta liền quyết định theo sau, xem thử đồng bọn của nó có gì hấp dẫn mà khiến nó bỏ anh, một lão nhân cô độc ở nhà.