Chương 18: Lại là ăn trộm

Vì là thời tiết đầu hè, ve sầu bắt đầu kêu vang, mặt xi măng đã có cảm giác nóng bỏng như sắt, đệm thịt của Lão Hổ và đám bạn đều có chút không chịu nổi, các em nhỏ cũng tìm chỗ mát mẻ không muốn tới đây.

Hơn nữa hôm nay là thứ hai nên xung quanh bãi cát không có em nhỏ nào xuất hiện, nhưng ngược lại con chó đen chưa từng gặp trước đó lại xuất hiện.

Nó đang ở bãi cát, dùng móng vuốt đen như mực không ngừng bới cát, khiến bụi cát bay lên làm toàn thân nó trở nên xám xịt. Nó lắc nhẹ những hạt cát dính trên râu. Thấy Lão Hổ và đám bạn của nó tới, nó dừng động tác, cảnh giác.

“Hắc Tử, ta muốn hỏi ngươi có thấy ai chôn cái hộp màu đen ở bãi cát không?” Kim Bảo tiến lên, khẽ chạm mũi như chào hỏi trước.

Hắc Tử là con chó sống đơn độc ở khu vực này, để ngăn đồ ăn bị cướp, chỉ cần tìm được thức ăn thừa là nó sẽ giấu ở gần đó, có khi là trong rừng cây, có khi là bãi cát, tùy theo khu vực đấy có trẻ con lui tới hay không.

“Ta chôn, các ngươi muốn lấy sao?” Nghe Kim Bảo nói, Hắc Tử nhìn về phía bọn chúng. Đôi mắt đen trên khuôn mặt tối đen trông thật đáng sợ như hố đen trong vũ trụ không thấy đáy.

Lão Hổ và đám bạn nhìn nhau, Kim Bảo run rẩy hai chân, nó chưa từng thấy Hắc Tử tức giận như vậy.

“Là ta lấy, thật sự xin lỗi.” Lão Hổ dẫn đầu xin lỗi, giải thích những gì trong hộp và lý do lấy hộp, sợ rằng Hắc Tử sẽ nổi giận làm hại Mạch Mạch và đám bạn.

Nhưng nghe lời của Lão Hổ, Hắc Tử nhíu mày, trở nên nhu hòa hơn, miệng khép lại, cảm xúc bất mãn cũng bình tĩnh hơn, chuyên chú bới cát.

Nó thay đổi thái độ vì hộp mở ra khá phức tạp, nó chưa từng mở. Nó tưởng hộp chứa thức ăn quý giá, không ngờ là đồ trang sức, nếu biết sớm thì đã không lấy.

Nghe xong, Lão Hổ thở phào, nhưng lại nghi hoặc nhìn hệ thống phát hiện nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Ngươi lấy hộp từ đâu vậy?”

“Từ một khu vườn nhỏ gần đây.”

Bên kia hẻm có nhiều tứ hợp viện cũ kỹ, phòng ốc vây quanh thành đình viện, các phòng liên kết bằng hành lang. Dù cũ nhưng giá nhà rất đắt, không phải ai cũng mua nổi, nếu lấy từ đó thì không phải là không có khả năng.

Nhưng cũng có nghĩa nơi lấy hộp có thể là chỗ chứa tang vật, may mắn không phải nhiệm vụ tìm người mất của, nếu không nhiệm vụ sẽ đạt độ khó 4 sao.

Tiếng mèo kêu và tiếng chó sủa lần lượt vang lên, bắt đầu hỏi chi tiết.

Chu Thuần, trốn trong bụi cỏ gần đó, cảm giác như đang lén nhìn thế giới của mèo.

“Hoá ra quan hệ giữa mèo và chó cũng tốt.”

【Tại sao tôi cảm thấy con chó định nổi giận cắn bọn chúng nhỉ!】

【Tôi cũng thấy, không biết nói gì đó mà đột nhiên bình tĩnh lại.】

【Mèo và chó có thể hiểu nhau nói chuyện à?】

Khán giả yêu động vật, bỏ qua việc xem náo nhiệt, bắt đầu quan sát hành vi giữa các loài.

【Tôi thấy Mạch Mạch công chúa có bạn tốt.】

【Tôi cũng thấy, lúc chó đen định nổi giận, mèo hoa che trước mặt Mạch Mạch.】

【Công chúa và vệ sĩ, cảm giác thật tốt!】

【Tôi nghĩ là công chúa đáng yêu và tướng quân lạnh lùng rất xứng đôi.】

Chu Thuần bị mê hoặc bởi cảnh tượng trước mặt, nếu anh mà nhìn thấy bình luận trên phát sóng kia thì kiểu gì cũng sẽ tức điên.

Tuy là phòng phát sóng có một có nhóm nhỏ yêu thích cặp đôi nhưng vẫn có nhiều fan của Mạch Mạch cảm thấy Lão Hổ không xứng với nó, vì thế hai bên bắt đầu tranh cãi trong phòng trực tiếp.

【Tôi nhìn không nhầm thì hai con mèo đều là đực phải không?】

【Đúng vậy, vậy là tìm phò mã cho Mạch Mạch sao?】

【Đúng rồi, phải tìm con cái chứ.】

【Nhưng Mạch Mạch là con mèo tam thể đực, không có khả năng sinh sản.】

【Dù không có, vẫn có thể xinh đẹp.】

Bình luận này được nhiều người đồng tình.

Lão Hổ nhận ra có người theo dõi nhưng việc hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn nên nó không quan tâm.

Hắc Tử dẫn bọn chúng tới cửa sau của một tứ hợp viện, tường rào cổ kính làm nơi này tràn đầy hơi thở xưa cũ.

Lão Hổ ngửi thấy mùi hoa lan trong không khí, nhìn thấy cây ngọc lan vươn cành qua tường. Cảnh tượng mèo đột nhập không gây cảm giác phi pháp mà còn làm những người trong phòng trực tiếp sáng mắt lên, bắt đầu chụp màn hình.

Hắc Tử dẫn bọn chúng tới cửa sau vì ở đó có lỗ chó, không lớn nhưng đủ cho Lão Hổ và đám bạn chui qua.

Tuy bọn chúng chui qua được nhưng Chu Thuần lại bị mắc kẹt bên ngoài, khuôn mặt tuấn tú đầy khó xử.

【Tiểu Thuần Tử, ngươi cũng mau bò qua đi!】

【Đúng vậy, nếu không vào, Mạch Mạch và đám mèo không tìm thấy ngươi thì sao?】

Phòng phát sóng trực tiếp có người xúi giục hắn đi vào nhưng cũng có người khuyên bảo hắn không nên vào.

【Đây là nhà riêng của người khác, các ngươi nói vào là vào sao!】

【Các ngươi đừng quên, Chu Thuần dù sao cũng là một ngôi sao tuyến 38, đột nhập vào nhà riêng bị bắt giữ thì sau này anh ấy còn diễn được sao!】

Chu Thuần buồn rầu chính vì điều này nên anh đành phải ngồi trên một bậc thang phủ đầy rêu, chờ đợi Mạch Mạch và bạn bè đi ra.

Lão Hổ và nhóm của nó đã đến trung tâm tứ hợp viện, không hề biết rằng Chu Thuần đang buồn rầu, chúng đi theo sau Hắc Tử vào vườn, đến dưới một cây đại thụ.

Cây đại thụ có cành to lớn, cành lá xanh tốt, dưới ánh nắng chiếu rọi như ngọc bích. Cây đại thụ ít nhất cũng trăm năm tuổi nhưng Lão Hổ không để ý điều này, điều nó quan tâm là cái hố sâu dưới gốc cây.

“Ta đào được ở đây.”

Nghe Hắc Tử nói có lần vô tình xông vào, gặp một người trẻ tuổi mặc trang phục lấm lem đang ngồi xổm dưới gốc cây chôn gì đó. Khi hắn đi rồi, nó nghĩ rằng đó là thức ăn nên Hắc Tử liền đào lên và phát hiện ra chiếc hộp trang sức.

Lão Hổ và nhóm của nó lại tiếp tục đào quanh hố, không ngờ lại đào lên được một chiếc hộp trang sức khác. Hộp này nhỏ hơn hộp trước, nhưng vẫn nặng, nó nghĩ bên trong cũng chứa trang sức.

Nhìn chiếc hộp trang sức dính đầy bùn đất, Lão Hổ đột nhiên nảy ra một ý tưởng chưa từng có trước đây.

Nhiệm vụ lần này là tìm kẻ trộm nhưng chẳng lẽ chúng phải ngồi canh cả ngày ở gần đây, chờ kẻ trộm tự đến sao?

Lão Hổ không muốn như vậy, vì như vậy vừa lãng phí thời gian vừa có thể nguy hiểm, chúng không biết kẻ trộm có bao nhiêu người. Nó nghĩ rằng thà giao chiếc hộp trang sức cho người ngồi ở cửa sau, để hắn gọi điện thoại xử lý còn hơn.

Nhìn Dụ Minh Ngọc nói chuyện với một khối vuông đen như mực xong là có một đám người đến bắt giữ kẻ trộm, nó cảm thấy nếu là việc của loài người thì để loài người xử lý đi.

Tuy nhiên, nó rất tò mò về khối vuông đen đó, nó có giống hệ thống không, chỉ cần nói ra ước muốn là được thỏa mãn chứ.

Tại sao hệ thống của nó không tốt như vậy, còn phải hoàn thành nhiệm vụ mới được khen thưởng.

Lão Hổ tức giận, đập mạnh vào ngôi sao mà chỉ mình nó thấy, không thèm để ý đến bụi kim loại lấp lánh dưới ánh nắng. Đập xong, nó không quan tâm đến hệ thống đang mờ mịt chuyển động xung quanh, nó nhanh chóng bước về phía lỗ chó.

Lão Hổ và nhóm của nó cố gắng kéo chiếc hộp trang sức đến trước mặt Chu Thuần. Ngay giây tiếp theo, người đang nói chuyện vui vẻ với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp bỗng đờ ra, cánh tay đang vẫy cũng giữ nguyên trên không, giống như bị dừng lại bởi phép thuật.

【Tiểu Thuần Tử, sao ngươi không động đậy?】

【Chắc là do phát sóng trực tiếp bị lag!】

【Sao lại lag ngay lúc này, ta còn muốn hỏi thần tượng của ta cơ mà!】

Chu Thuần mở to mắt sững sờ tại chỗ, nhìn Mạch Mạch cũng đang tròn mắt đầy bối rối. Mạch Mạch không biết những suy nghĩ của chủ nhân, nghĩ rằng là trùng hợp, vui vẻ cọ cọ vào khuỷu tay hắn, phát ra tiếng kêu thoải mái.

Sau đó, Mạch Mạch kêu lên: “Sao anh lại ở đây!”

Chu Thuần không hiểu tiếng mèo nhưng nhìn thấy sự tò mò trong mắt Mạch Mạch, không biết giải thích sao, đành phải chuyển đề tài: “Các ngươi lấy chiếc hộp trang sức này ra làm gì?”

Lão Hổ ngạc nhiên khi người theo chúng hóa ra là chủ nhân của Mạch Mạch nhưng nó vẫn nhớ mục đích của chuyến đi lần này, đẩy chiếc hộp trang sức đến trước mặt Chu Thuần, thấy đối phương cầm lấy hộp, cuối cùng nó yên tâm.

Chu Thuần như mong muốn phát hiện điều bất thường, lắc chiếc hộp nghe thấy âm thanh thanh thúy, mặt có chút khó coi: “Các ngươi sao lại lấy chiếc hộp trang sức này ra, không hỏi tự ý lấy là trộm đấy có biết không!”

Nhìn từng đôi mắt vô tội, anh bất đắc dĩ thở dài.

Anh vội vàng gõ cửa sau, muốn trả lại chiếc hộp trang sức nhưng tiếng gõ rầm rầm vang khắp ngõ nhỏ mà vẫn không có ai ra. Anh nhìn lại bậc thang phủ đầy rêu phong, ngó qua lỗ chó nhìn vào sân không thấy có người, đoán rằng nhà này từ đã lâu không có người ở.

Không còn cách nào, chỉ có thể báo cảnh sát.

【Sao phòng phát sóng giải trí lại có vụ án hình sự thế này!】

【Đúng vậy, bên trong hộp là gì, có thể mở ra xem không?】

【Tôi tò mò làm sao xử lý việc động vật lấy đi vật phẩm quý giá, chẳng lẽ muốn tạm giữ chúng mấy ngày ư?】

Chu Thuần không trả lời vấn đề này, tự hỏi rồi đóng phòng phát sóng trực tiếp.