Chương 19: Nhà Chu Thuần

# Minh tinh phát sóng trực tiếp gặp vụ án hình sự #

Chủ đề này này trực tiếp leo lên vị trí 27 trên bảng xếp hạng hot search, có thể nói đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất nhiều năm của Chu Thuần đạt được hot search riêng, dù chỉ là cái tiêu đề gây chú ý.

【 Vạn Sự An Lợi Quân: Cái gì đây, tôi cứ tưởng là tôi đã biết hết mấy người nổi tiếng rồi cơ, Chu Thuần là ai chứ! 】

Chỉ cần vào xem hot search trên Weibo là thấy ngay mấy lời phàn nàn, các cư dân mạng sau khi hiểu rõ đầu đuôi sự việc từ các tài khoản tiếp thị khác cũng bắt đầu phàn nàn tại đây.

【 Đúng vậy, Chu Thuần là ai chứ, ngay cả người yêu thích mấy diễn viên không nổi tiếng như tôi cũng không biết. 】

【 Tôi thấy rất quen, hình như đã từng đóng phim cổ trang! 】

【 Tôi nhớ ra rồi, là Tiểu Trung Tử trong Đại Minh Cung, lúc cuối anh ấy chết tôi suýt khóc. 】

【 Thì ra là anh ấy, bảo sao tôi không hâm mộ, đóng vai thái giám mà. 】

【 Tôi chỉ muốn biết cái hot search này có phải anh ấy mua không? Vụ án hình sự này chẳng qua chỉ là một đám mèo trộm đồ thôi sao, có gì đáng để lên hot search. 】

【 Tôi thấy cũng thú vị đấy chứ, theo dõi mèo rồi phát hiện chúng trộm một cái hộp trang sức, xem cái video đó mà tôi cảm giác mình cũng giống như mèo. 】

【 Nhưng tại sao anh ta lại theo dõi mèo, chẳng phải tự mình tìm chủ đề cho mình sao! 】

【 Tôi là fan của Chu Thuần, anh ấy theo dõi vì mèo nhà anh ấy thường xuyên không về nhà vào ban đêm, nên anh ấy muốn xem con mèo nào khiến nó không muốn về nhà. 】

【 Nếu mèo nhà tôi cũng đi suốt như vậy thì tôi cũng muốn lén theo dõi xem sao. 】

【 Tôi lại tò mò làm thế nào để xử lý đám mèo đó, dù gì chúng cũng trộm đồ. 】

【 Vương tử cũng như dân thường đã mắc tội thì đều phải chịu tội như nhau, đều bắt giam lại. 】

【 Những con mèo đó đâu phải cố ý đâu, chúng làm sao biết cái hộp trang sức đó là của ai. 】

【 Nhưng ai bảo chúng trộm đồ, chỉ là bắt giữ chứ không phải gϊếŧ. 】

【 Cũng không thể theo lời bạn nói muốn giam là giam được, cái này phải xem luật quy định thế nào. 】

Chu Thuần vừa từ cục công an ra thấy trên mạng có nhiều lời bình luận lung tung, sau khi được sự đồng ý của cảnh sát, anh đã đăng tải diễn biến tiếp theo của vụ việc.

Cảnh sát sau khi lấy được hộp trang sức đã đi kiểm tra camera, chưa đến hai tiếng đã bắt được thủ phạm.

Sở dĩ bắt nhanh như vậy là vì cảnh sát không ngờ thủ phạm gan lớn đến mức biết rõ có camera nhưng vẫn lẻn vào. Có vẻ hắn chắc chắn nhà này sẽ không về, biết khu vực này không ai ở nên không bị phát hiện.

Hai cái hộp trang sức này đều là của nhà đó, tên trộm phát hiện ra trong một ngăn bí mật, hắn cho rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nên chôn dưới gốc cây trong sân, nhưng ai ngờ bị một con chó đen phát hiện.

Vì vậy, lũ mèo không phải là trộm mà ngược lại còn giúp cảnh sát phá án, tìm lại tài sản cho gia đình đó.

【 Tôi đã nói lũ mèo không thể là trộm mà! 】

【 Tại sao vậy? 】

Người kia kể rõ sự tích của lũ mèo, những cư dân mạng không biết xả sự phấn khích đi đâu bèn kéo đến Weibo của Chu Thuần, yêu cầu anh mở buổi phát sóng trực tiếp về đội mèo.

Chu Thuần nhìn từng lời khen ngợi về Mạch Mạch mà cười tươi rói, nhưng khi thấy những bình luận ghép đôi lũ mèo, nụ cười của anh tắt ngấm, dù có thêm mấy vạn người theo dõi trên Weibo cũng không thấy vui.

Nhưng khi biết có kịch bản không phải diễn vai thái giám tìm đến, những lo lắng về việc công chúa nhà mình có thể bị bắt cóc cũng bị ném ra sau đầu.

“Lão Hổ, đến nhà tôi chơi đi!” Vừa ăn xong hộp thức ăn, Mạch Mạch đang dùng chân lau mặt và ria mép đầy thịt liên tục giới thiệu những món đồ thú vị trong nhà với Lão Hổ.

Ban đầu Lão Hổ không đồng ý, nhưng khi thấy đám đông quanh khu vực của mình và Kim Bảo vừa bị sờ mó, nó quay đầu theo Mạch Mạch vào nhà Chu Thuần.

Đó là những người dân kéo đến xem náo nhiệt sau khi thấy hot search trên Weibo, Lão Hổ không muốn bị người lạ chạm vào.

“Lão Hổ, vào đi!” Mạch Mạch đứng trong phòng vẫy đuôi vui vẻ.

So với sự vui vẻ của nó, mặt Chu Thuần trông khó coi hơn nhiều. Đã đến giờ ăn tối nên anh không còn quan tâm đến việc Lão Hổ và Mạch Mạch lôi kéo nhau, mà vào bếp nấu ăn, tiếng dao thái rau vang lên ngay lập tức.

Lão Hổ cảnh giác nhìn quanh phòng, đứng trên tấm thảm ở cửa, mài móng chân, cảm nhận cảm giác lông xù dưới chân. Nó chưa kịp vào, mùi của Mạch Mạch đã xộc vào, khi thấy Chu Thuần đi xa, nó cẩn thận bước vào.

Mạch Mạch dẫn Lão Hổ đến một cái tủ, lôi cái cần câu mèo yêu thích ra từ khe hở rồi ném lên sàn, quả cầu lông theo quán tính lắc lư khiến Lão Hổ bỏ qua môi trường xung quanh mà nhảy tới.

Nó cắn vào và kéo về một hướng, nhưng ngay sau đó lại bị trả về vì độ dài giới hạn.

Mạch Mạch thấy cần câu mèo vung tới liền nhào tới nhưng không nhanh nhẹn như Lão Hổ, nó cắn vào không khí, khiến Lão Hổ thấy thú vị.

Nếu là con mèo khác, Lão Hổ đã bỏ mặc từ lâu, nhưng với Mạch Mạch, nó không những không mặc mà còn thấy đó là ưu điểm, sự kiên trì.

Cứ không cắn được mà vẫn cố cắn, chẳng phải là kiên trì sao!

Lão Hổ như tìm thấy niềm vui mới, đứng cạnh cần câu mèo, dùng chân kéo dây về phía Mạch Mạch, nhìn Mạch Mạch nhảy lên, cảm thấy rất thú vị.

Vừa nấu ăn xong, Chu Thuần thấy cảnh này thì không muốn nhìn nữa, đặc biệt là khi Mạch Mạch còn trông rất thích thú khiến anh nghẹn lời, dù thấy dáng vẻ đáng yêu của nó khi cắn cần câu mèo cũng không thể nguôi giận.

“Mau ăn cơm đi!” Chu Thuần nói với giọng cứng nhắc, nhìn Lão Hổ như thể đối phương muốn bắt cóc công chúa nhà mình.

Nhưng dù không thích Lão Hổ, là cha của Mạch Mạch anh cũng không thể làm mất mặt nó, anh làm hai bát cơm mèo phong phú để đãi bạn của Mạch Mạch.

Mạch Mạch nhìn bát cơm mèo rất vui, liên tục giới thiệu với Lão Hổ rằng cơm mèo ngon như thế nào, thậm chí chia phần cơm mèo yêu thích của mình cho Lão Hổ trước mặt Chu Thuần.

Lão Hổ rất vui, vì đồ ăn là tất cả với mèo, Mạch Mạch chia đồ ăn yêu thích của mình cho nó, chẳng phải vì chúng là bạn thân sao?

Vì vậy nó cọ Mạch Mạch, cũng chia nửa bát cơm của mình cho Mạch Mạch, nó nghĩ đã là bạn của Mạch Mạch thì không thể chỉ nhận mà không cho.

Chúng vùi đầu ăn, cổ phát ra tiếng kêu gừ gừ minh chứng cho niềm vui của chúng. Nhưng chia đi chia lại vẫn là lượng thức ăn ban đầu, Chu Thuần thật sự không hiểu được tình bạn giữa mèo với nhau.

Ngồi ở bàn ăn, Chu Thuần thở dài, một nỗi buồn không thể tả bao phủ gương mặt, trong lòng như bị nhét một đống len rối tung. Nhìn bộ dáng Mạch Mạch vội vội vàng vàng, anh cảm nhận được nỗi lòng của người cha già.

Rõ ràng Mạch Mạch là mèo đực mà!

【 Cuối cùng cũng đã phát sóng trực tiếp! 】

【Cuối cùng cũng chờ được rồi, may mà mình không bỏ cuộc! Không uổng công tôi cứ mười phút lại xem một lần.】

Chu Thuần nhìn vào phòng, nơi Mạch Mạch và con mèo khác đang chơi đùa cùng nhau, đột nhiên quyết định đáp ứng nguyện vọng của fan và mở một buổi phát sóng trực tiếp, chủ yếu là để mọi người cảm thấy khó chịu như anh.

Chu Thuần điều chỉnh máy quay hướng về phía phòng khách, bắt đầu quay cảnh Mạch Mạch và con mèo khác đang nhảy nhót trên ghế sofa.

【Aaa, Lão Hổ và Mạch Mạch, sao chúng lại ở nhà của Tiểu Thuần Tử!】

【Mình đang tự hỏi tại sao hôm nay ra công viên không thấy Lão Hổ và Mạch Mạch, hóa ra bị anh ấy bắt về nhà.】

Hình ảnh đáng yêu của những chú mèo kết hợp với lời giải thích của Chu Thuần về sự kiện sáng nay nhanh chóng thu hút sự chú ý trên mạng, khiến số lượng người xem trực tiếp tăng lên đáng kể.

Lão Hổ khác với Mạch Mạch đã quen với việc chủ nhân tự quyết định mọi thứ, nó tò mò nhảy lên bàn, tiến sát vào máy quay với ánh mắt ngây thơ mờ mịt và bộ lông mềm mượt đáng yêu làm khán giả không ngừng reo hò.

【Làm sao có thể vừa đẹp trai vừa đáng yêu như vậy chứ!】

【Gần quá đi mất thôi, cảm giác như có thể với tay chạm vào vậy.】

【Đột nhiên mình thấy mèo hoang cũng khá tốt, không nhất thiết phải nuôi những giống mèo quý hiếm.】

Mạch Mạch cũng tiến lại gần, đứng trước máy quay khoe dáng vẻ ưu tú của mình.

“Mạch Mạch, sao cậu lại ở trong cái hộp đen này?” Lão Hổ kinh ngạc nhìn Mạch Mạch trong máy quay, rồi quay đầu nhìn Mạch Mạch đứng cạnh mình, cảm thấy kỳ lạ mà chớp chớp mắt.

Lão Hổ vươn móng vuốt nâu vuốt ve màn hình, sau đó, trước khi Chu Thuần kịp phản ứng, nhanh chóng gõ vài cái vào màn hình.

Hình ảnh phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên rung lắc, trước khi khán giả kịp phản ứng, họ đã nghe thấy tiếng hét kinh hãi và giọng nói của Chu Thuần.

“Lão Hổ, không thể tùy tiện đυ.ng vào cái này đâu!”

Hình ảnh phòng phát sóng từ dưới lên khiến khán giả thấy Mạch Mạch như một vật thể khổng lồ làm mọi người cảm thấy mới lạ.

【Đây là lần đầu tiên mình trải nghiệm góc nhìn này.】

【Mình cũng vậy, cảm giác như làm con chuột sắp bị bắt, không ngạc nhiên khi những con chuột bị bắt luôn sợ hãi phát ra tiếng kêu chít chít!】

Chu Thuần bất đắc dĩ phải lấy thú bông ra để phân tán sự chú ý của chúng, làm giảm bớt sự tò mò đối với điện thoại.

“Cái hộp đen đó rốt cuộc là cái gì?” Lão Hổ ôm chặt thú bông, nhìn chằm chằm Chu Thuần đầy tò mò.

“Không biết.” Mạch Mạch chỉ biết mỗi lần đứng trước hộp đen khoe bộ lông, nó sẽ được ăn đồ hộp ngon lành. Ai mà không thích đồ hộp ngon chứ!

“Tôi hơi khát!” Lão Hổ vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ miệng, nhìn quanh không thấy chỗ nào để uống nước.

Mạch Mạch nghĩ ra điều gì đó, mắt sáng lên, nhanh nhẹn nhảy xuống sofa mà không phát ra bất cứ tiếng động nào, dẫn Lão Hổ vào phòng vệ sinh.

Dù phòng vệ sinh sạch sẽ nhưng vẫn có mùi hôi thoang thoảng làm Lão Hổ khó chịu.

“Nước ở đây ngon lắm!” Mạch Mạch ghé chân trước vào bồn cầu, dẫn lão Hổ cùng liếʍ nước trong đó, nước ngọt làm Lão Hổ quên đi mùi hôi.

Người xem trực tiếp phát hiện Mạch Mạch đã biến mất, Chu Thuần thấy điều gì đó không ổn vội vàng chạy vào phòng vệ sinh. Tiếng bước chân không làm Mạch Mạch sợ, ngược lại nó nhìn anh với ánh mắt mời mọc như muốn nói lần trước bị mắng là vì không mời chủ nhân.

Hiểu ý Mạch Mạch, Chu Thuần dở khóc dở cười, kéo chúng ra cúi xuống và bắt đầu giảng giải.

“Bồn cầu đầy vi khuẩn, biết không, sao lại thích uống nước ở đây vậy!”

【Hóa ra mèo trong Đội Mèo Hoang cũng giống mèo nhà mình đều thích uống nước bồn cầu như vậy.】

Câu bình luận này nhận được nhiều sự đồng tình, mọi người cảm thấy mèo trong đội của Mạch Mạch cũng không khác gì mèo nhà họ.