Chương 2: Bắt chuột

【Nhiệm vụ: Giúp tiệm cơm nhỏ Hạnh Phúc của ông chủ Trương bắt con chuột đã gây phiền toái cho ông ấy suốt thời gian dài.】

【 Độ khó: Một sao】

【Phần thưởng: Một hộp thịt】

“Hai hộp!” Lão Hổ trực tiếp đòi gấp đôi phần thưởng, nó vẫy cái đuôi lông xù xù của mình, hoàn toàn không cảm thấy đòi hỏi này là quá đáng.

Hệ thống định phản đối nhưng lại bị Lão Hổ đè xuống đất, vỏ ngoài bóng loáng giống như đá quý phủ đầy bụi bẩn, hệ thống vốn không có thói quen sạch sẽ cũng trở nên khó chịu. Để ngăn chặn hành vi này tiếp diễn, hệ thống không thể phản bác.

Trước tình huống này, hệ thống bất lực khóc không ra nước mắt.

Hệ thống vất vả lắm mới tìm được một con mèo có thể làm nhiệm vụ, lại giao cho nó một nhiệm vụ vô cùng đơn giản. Chỉ có một sao độ khó, còn không dễ sao? Hệ thống cũng chỉ kiếm được sáu điểm tích lũy từ nhiệm vụ này mà trong không gian của hệ thống, hai hộp thịt cần sáu điểm tích lũy, rõ ràng là chẳng lời lãi chút nào.

【Được rồi, ta đồng ý với ngươi.】

Không thể thắng được Lão Hổ, hệ thống đành miễn cưỡng đồng ý, nhưng thầm quyết định lần sau sẽ chọn một nhiệm vụ khó hơn.

Nhìn Lão Hổ nói chuyện với những sinh vật mà chúng không thấy, cả bọn đều hưng phấn chạy quanh. Đặc biệt là Thiên Thiên, đuổi theo cái đuôi của mình, điên cuồng xoay tròn, biểu lộ sự hưng phấn sau khi ăn xong.

Đặc biệt khi nghe nhiệm vụ là bắt chuột và sau khi bắt xong còn được hai hộp thịt, Thiên Thiên hưng phấn cắn Kim Bảo một cái. Ngay cả Cầu Cầu đang nằm biếng nhác cũng kích động đứng dậy.

Kim Bảo bị cắn rưng rưng mắt, xoa xoa hai cái rồi đi theo cái mông tròn trịa của Lão Hổ, ngạc nhiên nói: “Là tiệm cơm nhỏ Hạnh Phúc phải không? Hôm trước em và Thiên Thiên mới đi bắt chuột mà.”

Rõ ràng là cậu đã xử lý xong đám chuột đó rồi mà, sao lại có thêm nữa?

Lão Hổ nhìn những ngôi sao lập lòe, trong mắt cũng tràn đầy nghi hoặc.

【Đúng vậy, chính là tiệm đó.】

“Vậy tại sao vẫn còn chuột?”

【Xin mời ký chủ tự mình điều tra!】

Nói xong hệ thống cảm thấy vô cùng thoải mái, cảm giác cuối cùng mình cũng đã hòa một trận.

Lão Hổ không phát hiện ra chút tâm tư nhỏ này của hệ thống, tâm trí nó hoàn toàn bị tiệm cơm nhỏ và đám chuột hấp dẫn.

Lão Hổ giống như tất cả các con mèo khác, có lòng hiếu kỳ vô tận. Đột nhiên nó cảm thấy nếu các nhiệm vụ sau này đều giống như thế này thì cũng không tồi, bởi vì nó rất tò mò về cuộc sống của con người.

“Đi, chúng ta đi xem!”

Bọn chúng xuyên qua ánh mặt trời, băng qua khu rừng tràn ngập hơi thở mùa xuân, xuyên qua những con hẻm quanh co, bước vào thế giới của loài vật hai chân.

Đám đông nhộn nhịp trên đường đi qua đi lại trước mặt chúng. Đang là giờ ăn trưa, các cửa hàng trên phố, đặc biệt là tiệm cơm đều rất náo nhiệt, các quầy hàng bán mì xào cũng đông đúc người mua.

Lão Hổ dẫn các tiểu đệ núp sau hàng cây bên đường, ngửi thấy mùi đồ ăn trong không khí, nuốt nước miếng. Dù vừa ăn xong hộp thịt nhưng nó vẫn cảm thấy có thể ăn thêm một bát lớn nữa.

“Đi, chúng ta đến tiệm cơm nhỏ Hạnh Phúc trước.” Lão Hổ dẫn các tiểu đệ luồn lách qua đám người, nó nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc và tiếng gọi meo meo phát ra từ xung quanh để thu hút chúng nhưng không hề ngẩng đầu lên nhìn, mục tiêu cần đến là tiệm cơm nhỏ Hạnh Phúc.

Trước đây nó đã từng ăn ở tiệm cơm nhỏ này, ông chủ ở đó rất tốt, chỉ cần thấy mèo là sẽ vuốt ve, quan trọng nhất là đồ ăn ở đó là đồ ăn ngon nhất mà nó từng ăn. Dù không vì nhiệm vụ, chỉ vì đồ ăn thơm ngon ở đó, nó cũng sẽ giúp họ bắt chuột.

“Ông chủ, cho chén cơm rưới thịt cá kho.”

“Cho chén mì thịt bò, không rau thơm.”

“Thịt kho của tôi xong chưa? Đói quá rồi!”

Tiếng gọi món vang lên liên tục ở tiệm cơm nhỏ Hạnh Phúc, ông chủ Trương bận tối mắt, lúc thì dọn bàn đầy cơm thừa canh cặn, lúc thì đón khách ra vào, mồ hôi chảy xuống khuôn mặt đầy nếp nhăn.

Nhưng đối với ông, tiệm cơm đông đúc như vậy mới thực sự là hạnh phúc vì lượng khách đông đúc này là điều mà các tiệm cơm khác trên phố khó có được.

Lượng khách lớn đồng nghĩa với thu nhập nhiều, mở cửa hàng ai lại không muốn kiếm tiền chứ!

“Kim Bảo, lần trước ngươi phát hiện ổ chuột ở đâu?”

Lão Hổ nhìn cảnh tượng đông đúc ở tiệm cơm, quyết định đợi một lát rồi mới nói chuyện với ông chủ Trương về tình trạng chuột liên tục xuất hiện, dù chúng nghe không hiểu nhưng không phải vẫn có hệ thống sao?

Kim Bảo không nói hai lời, dẫn cả bọn nhảy lên tường, chui qua lỗ nhỏ chỉ vừa một con mèo, đi đến cửa sau của tiệm cơm.

“Chính là chỗ này.”

Kim Bảo vừa nói xong, liền đưa móng vuốt vào một lỗ nhỏ bên cửa sau, nơi nó từng bắt được chuột.

Lỗ nhỏ xung quanh đầy dầu mỡ, bên trong nhầy nhụa, làm lông vàng của Kim Bảo bị nhuộm đen. Nhưng nó không chê, tiếp tục duỗi móng vào trong cuối cùng chạm phải chuột. Ngay lập tức, tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng chít chít ồn ào đến khó chịu.

Quả thực có chuột!

Sau khi Kim Bảo bắt được, Lão Hổ giữ chặt đuôi chuột dưới móng vuốt, cẩn thận kiểm tra lỗ nhỏ, thấy không còn con nào khác mới yên tâm nói chuyện với hệ thống.

“Mi nói có thịt hộp cho ta.” Lão Hổ tự tin nói.

【Xin lỗi, nhiệm vụ chưa hoàn thành.】

Hệ thống cố gắng ngăn chặn tiếng cười chế nhạo của mình, nhưng nó cũng thấy kỳ lạ, theo lý thuyết thì bắt được chuột là thành công rồi mới đúng.

“Hệ thống nói nhiệm vụ chưa hoàn thành?”

Lời này làm ba con mèo còn lại cảm thấy khó hiểu, không biết làm gì hơn ngoài việc đi quanh tiệm cơm nhỏ tìm xem còn con chuột nào khác không.

“Kim Bảo, bọn mày lại giúp tao bắt chuột, thật là ngoan quá đi.”

Sau khi đi quanh tiệm cơm nhỏ đào bới một hồi, Lão Hổ và các tiểu đệ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát. Ông chủ Trương không hề chê bộ lông dính tro bụi đen nhánh của chúng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng như chào hỏi. Sau đó, ông từ bếp mang ra một bàn đồ ăn lớn, mùi thơm khiến chúng quên ngay việc bắt chuột.

Lão Hổ nhìn đồ ăn không truy cứu việc ông chủ vuốt ve nó mà không xin phép nữa.

Giờ này lượng khách đã giảm nhiều, ông chủ Trương cũng không bận rộn nữa, ngồi trên ghế gỗ trước cửa, tận hưởng gió mát, cảm thấy cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại đã ngoài 60 tuổi, ông nhận ra sức khỏe của mình đã yếu đi nhiều, không còn theo kịp những người trẻ tuổi nữa, xem ra việc đem tiệm cơm giao lại cho con trai là một việc vô cùng đúng đắn.

Ông vẻ mặt từ ái nhìn đám lông xù xù quanh chân mình, sau đó nhìn thấy một con chuột chết không thể chết hơn bên cạnh, thở dài, con chuột đó béo mập, vừa nhìn liền biết đã ăn của tiệm cơm không ít.

“Gần đây không biết sao nữa, chuột càng ngày nhiều, hôm trước Kim Bảo mới tới bắt xong, hôm nay lại có.” Ông chủ Trương thuận miệng phàn nàn, cảm thấy rất phiền não về chuyện này. Chuột chính là sinh vật mang theo virus và vi khuẩn gây bệnh, vì vệ sinh an toàn và sinh ý của tiệm cơm nhỏ, cần phải ngăn chặn sự xuất hiện của loài sinh vật này.

Nghe xong hệ thống thuật lại lời này, Lão Hổ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.

Sau khi ăn xong, như để cảm ơn, nó cọ cọ vào ống quần của ông chủ Trương, ngậm con chuột trở về địa bàn, tính toán kỹ hơn. Dù là vì bữa ăn của ông chủ Trương hay vì phần thưởng của hệ thống, nó đều không định bỏ qua.

Nhưng không ngờ vừa trở về địa bàn, Lão Hổ đã gặp ngay phải Mạch Mạch tới chơi.

Mạch Mạch là một con mèo nhà trong khu chung cư cũ này, một con mèo tam thể đực xinh đẹp. Từ khi được Lão Hổ cứu khỏi miệng chó điên gần đó, nó luôn tới tìm Lão Hổ, nhưng bầy mèo hoang luôn khinh thường mèo nhà có chủ nhân là con người nên đối với việc mèo nhà muốn chơi cùng, Lão Hổ không hề chào đón.

“Nhà của tớ không như vậy, tớ mới là chủ nhà thực sự!” Mạch Mạch không hề buồn vì bị xa lánh, ngược lại kiêu ngạo ưỡn ngực, ngẩng đầu giải thích.

“Chu Thuần ở nhà ngốc lắm, cơm cũng quên ăn, đều là tớ ra ngoài săn mồi cho anh ấy ăn.”

Nghe Mạch Mạch nói, Lão Hổ có cảm giác như nó không phải là những con mèo nhà dựa vào con người để sinh tồn. Lão Hổ vòng quanh Mạch Mạch một vòng, đánh giá cơ thể không rõ cơ bắp của đối phương.

“Ngươi muốn làm tiểu đệ của ta?”

Thật ra cũng không phải không thể, chỉ là địa bàn của nó toàn là mèo bị con người bỏ rơi, không loại trừ có những con mèo ghét mèo nhà, nếu bị bắt nạt thì chỉ có thể tự mình giải quyết.

“Ai nói tớ muốn làm tiểu đệ của cậu chứ? Tớ muốn làm bạn duy nhất của cậu.” Mạch Mạch mạnh miệng nói nhưng lại khẽ meo meo tới gần Lão Hổ, cái đuôi cao cao phía sau cẩn thận cong về phía Lão Hổ, trong lòng đầy lo lắng bất an.

Bạn bè?

Lão Hổ chưa từng có bạn bè cảm nhận được nguồn nhiệt liên tục tới gần, có chút lúng túng, nhưng để duy trì hình tượng lão đại trước mặt tiểu đệ, giả vờ làm bộ dáng khó chịu.

“Ta sẽ suy nghĩ.”

Nghe thấy câu trả lời này, Mạch Mạch rất vui, cái đuôi cong không kiểm soát mà câu vào đuôi Lão Hổ, đuôi màu nâu và đuôi có hoa văn cuốn quanh nhau, trông thật thân mật.

Nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn, cảm giác nhạy cảm từ đuôi truyền đến làm Lão Hổ giật mình di chuyển sang một bên.

Miệng cọp gan thỏ, bộ dáng đó càng làm Mạch Mạch càng thêm táo bạo, lấy ra kỹ năng làm nũng ở nhà, nghiêng đầu cọ vào cổ Lão Hổ. Lông dài và ngắn quấn vào nhau, cảm giác tê dại khiến Lão Hổ không nhịn được vươn chân trước đập vào đầu đối phương, nó ghét cảm giác này.

Bụp bụp bụp vài phát dù không vươn móng vuốt, nhưng Mạch Mạch vẫn bị đánh kêu meo meo đầy ủy khuất.

“Xin lỗi mà, cậu đừng giận mà, tớ mang đồ ăn vặt, chúng ta cùng ăn nha.” Nói xong, Mạch Mạch lấy ra một hộp đồ ăn vặt cho mèo từ góc khuất, đây là loại nó thích ăn nhất ở nhà.

“Được rồi, ta nhận.” Lão Hổ vì đồ ăn mà tha thứ, với mèo hoang thì đồ ăn là quan trọng nhất.

“Lão đại, em đi giấu nó nhé.” Kim Bảo và Thiên Thiên hưng phấn ngậm đồ ăn chạy đi, cảm giác hôm nay giống như thiên đường. Trước kia chúng nó luôn phải chủ động tìm đồ ăn, lần này đồ ăn lại tự tìm tới cửa, thật hạnh phúc!