Chương 23. Ở nhà Mạch Mạch

【Chỉ là người phụ nữ đó rất lợi hại đấy, một mình đối mặt với kẻ gϊếŧ người mà còn có thể chống đỡ được lâu như vậy.】

【Tôi chỉ là người đứng ngoài xem, nếu không phải một con mèo cả người dính đầy máu dẫn chúng tôi qua thì chúng tôi cũng chẳng phát hiện ra.】

【Đúng là một con mèo lợi hại, nuôi mèo thật sự hữu dụng!】

Mạch Mạch vốn chỉ không cẩn thận dính máu mèo bị mọi người nói thành cả người đầy máu khiến cho những người không có mặt tại hiện trường bắt đầu lo lắng về tình trạng của đội mèo hoang.

【Tôi chỉ muốn biết mấy con mèo trong video giờ thế nào rồi, tôi thấy chúng đều mệt mỏi, chắc là lúc đó cũng giúp chủ của mình vật lộn.】

【Ở bệnh viện! May mà không có vấn đề gì lớn.】

Người này còn đăng vài tấm ảnh của mấy con mèo, mèo bị bác sĩ giữ chặt không ngừng giãy giụa, bộ dáng không còn luyến tiếc gì nằm trong phòng phẫu thuật khiến mọi người cười ha ha.

【Nuôi đến sáu con mèo, hàng ngày chăm sóc chắc là rất phiền toái nhỉ!】

Lan Tinh nhìn thấy bình luận này thì giải thích bên dưới.

【Không phải vậy, năm con mèo kia đều là bạn của mèo nhà tôi, tôi chỉ có con mèo trắng, nhưng lần này cũng may là có chúng nó.】

Thấy đương sự xuất hiện, các cư dân mạng sôi nổi đặt câu hỏi.

Lan Tinh cũng lựa chọn trả lời, giải thích rõ ràng về sự giúp đỡ của đội Lão Hổ.

【Mèo trắng mà cũng có nhiều bạn vậy sao?】

【Đúng vậy, trong đó còn có mèo mướp và tam thể, theo lý thuyết thì mèo trắng không phải là bị khinh bỉ nhất sao?】

【Tôi nhớ là mèo trắng có màu sắc quá nổi bật, không tốt cho việc sinh tồn ngoài thiên nhiên nên khả năng sống sót cũng yếu hơn, vì vậy mới bị khinh bỉ. Những con mèo có khả năng săn mồi tốt thì bạn bè đương nhiên nhiều hơn.】

【Tôi cũng nghĩ không phải chia theo màu sắc và hoa văn mà là theo năng lực, ai cũng muốn kết bạn với kẻ mạnh!】

【Nhưng bạn của mèo trắng sao lại quen mắt vậy nhỉ?】

【Tôi cũng thấy vậy, hình như là đội mèo hoang của Lão Hổ.】

【Đúng là đội mèo hoang của Lão Hổ, cả công chúa Mạch Mạch cũng có mặt.】

【Công chúa Mạch Mạch cũng bị thương rôi, tôi phải nhanh chóng báo cho Chu Thuần.】

Cư dân mạng không để ý tới bình luận hỏi công chúa Mạch Mạch là ai ở phía dưới, lập tức nhắn tin cho Chu Thuần về chuyện này.

Vì thế khi nhận được tin nhắn Chu Thuần và Lan Tinh đã bình phục tâm tình đều chạy tới bệnh viện.

Đội mèo của Lão Hổ không biết bọn họ đang tới vì chúng bị đánh thuốc mê, nằm mê man trong l*иg sắt quan sát, bị thương nhẹ nhất là Mạch Mạch thì canh giữ trước mặt chúng, ngăn không cho ai bên ngoài chạm vào.

Đúng ra là canh giữ trước mặt Lão Hổ.

Đưa đội mèo hoang của Lão Hổ đến bệnh viện là cảnh sát và những người dân nhiệt tình, ôm trong tay mấy con mèo thoi thóp sốt ruột đi vào bệnh viện, họ sợ rằng kẻ gϊếŧ người sẽ bất ngờ gây thương tích thêm cho chúng. May mắn là ngoài Mạch Mạch thì các con mèo khác cũng chỉ bị thương nhẹ, không có vấn đề gì lớn.

“Tôi muốn sờ mấy con mèo anh hùng này quá!”

“Tôi cũng vậy. Trước đây tôi đến công viên rất nhiều lần mà chưa bao giờ thấy Lão Hổ, chứ đừng nói là sờ nó.”

Đám người xem cảm thấy đây là cơ hội tốt, tay cứ muốn chạm vào l*иg sắt.

Mạch Mạch đứng trước l*иg sắt, thân mình hạ thấp, không ngừng gầm gừ. Nó thường dùng móng vuốt đập vào l*иg sắt, phát ra tiếng leng keng, muốn dọa để ngăn cản hành vi này.

Nhưng trong mắt loài người, những sinh vật nhỏ bé dù có làm gì cũng thấy đáng yêu.

“Đáng yêu quá, còn biết bảo vệ bạn bè.”

“Đừng cần giãy giụa vô ích, mèo sinh ra là để con người sờ mà!”

Họ cười khẩy, nghe thật đáng khinh khiến Mạch Mạch sợ hãi kêu lên, tiếng kêu bén nhọn kéo dài, xem ra thật sự bị dọa không nhẹ.

“Lão Hổ là bạn đời tương lai của tôi, các người không được sờ!” Mạch Mạch vừa đập l*иg sắt, vừa nói.

Nó biết Lão Hổ không thích bị người sờ nên vì sự trong sạch của Lão Hổ, nó cần phải ngăn cản họ. Đương nhiên nó cũng có ý đồ riêng, nó muốn khi Lão Hổ tỉnh lại nó sẽ dùng chuyện này để tranh công, để Lão Hổ đồng ý ngủ ở nhà mình!

Nhưng điều này không ngăn cản được ý định sờ mèo của con người, đứng ở bên ngoài l*иg sắt, Mạch Mạch bị họ tùy ý chà đạp, sờ loạn cả lông, tĩnh điện khiến lông dựng lên, trông như một quả cầu lông rất dễ thương.

Phát hiện phản kháng không được, Mạch Mạch trốn tránh, đầu chôn vào bụng Lão Hổ, cảm nhận tay vuốt ve từ phía sau, phát ra tiếng kêu trầm thấp, nghe rất đáng thương làm người ngoài cảm thấy họ có một chút quá đáng.

Nhưng giây tiếp theo họ liền quên đi cảm giác này vì chủ của Mạch Mạch đến, chỉ có thể tranh thủ lúc đối phương còn chưa đem năm con mèo đi thỏa mãn cơn nghiện.

“Ôi, anh cuối cùng cũng tới rồi.” Mạch Mạch cọ cọ Chu Thuần, nhìn thấy anh đem mấy con mèo vào túi, dương dương tự đắc lườm họ một cái, ngẩng đầu theo sau Chu Thuần ra xe.

Nhưng vừa vào trong xe, Mạch Mạch liền không cười nổi.

Chu Thuần mặt mày cau có nhìn nó, ánh mắt lóe lên sự sợ hãi và tức giận, không khí trong xe trở nên căng thẳng, khiến Mạch Mạch không tự giác mà cọ cọ lấy lòng anh.

“Bây giờ lấy lòng thì muộn rồi.”

Khi Chu Thuần nhìn thấy tin nhắn anh khi đang ở nhà nghiên cứu kịch bản nhưng vừa thấy tin Mạch Mạch bị cuốn vào vụ gϊếŧ người, anh sợ đến mức vội vàng chạy đến bệnh viện, lo lắng có điều gì ngoài ý muốn xảy ra.

Nhìn thấy trước mặt Mạch Mạch hoạt bát trước mặt mình, anh mới thở phào nhẹ nhõm nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc anh răn dạy nó.

“Về sau gặp việc này, em có thể đừng lao lên trước không? Em muốn làm anh sợ chết sao!”

“Còn nữa, thân hình nhỏ bé của các em mà muốn can thiệp vào việc của con người à?”

Trong lúc Chu Thuần lải nhải, xe cuối cùng cũng tới khu dân cư Hoa Viên.

Anh đưa tất cả mèo về nhà, đặt chúng vào các ổ mèo khác nhau, để Mạch Mạch trông coi chúng, rồi bắt đầu chuẩn bị bữa ăn tối cho mèo.

Mạch Mạch nằm bên cạnh Lão Hổ, xoay thân mình để tìm được một góc thoải mái nhưng vừa mới cọ cọ vào Lão Hổ, giây tiếp theo đã nghe thấy tiếng động bên cạnh, quay đầu lại thì thấy Lão Hổ đã tỉnh.

“Lão Hổ, cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi!” Mạch Mạch kích động vây quanh Lão Hổ, nó không có cảm giác an toàn từ khi thấy Lão Hổ ngất xỉu, thiếu suýt chút nữa nó đã lo lắng đến chết.

Lão Hổ cảm nhận được sự lo lắng của nó, liếʍ liếʍ Mạch Mạch để trấn an và sửa sang lại bộ lông hơi rối.

Mạch Mạch càng cọ đầu vào, để Lão Hổ liếʍ kỹ hơn, thậm chí còn lộ ra cái bụng nhỏ trước mặt những con mèo khác, phát ra tiếng gừ gừ.

“Đây là chỗ nào?” Cầu Cầu cảnh giác đứng dậy nhưng do thuốc tê vẫn còn tác dụng, nó lảo đảo đứng không vững.

“Đây là nhà tớ!” Mạch Mạch vội vàng mang ra những món đồ chơi yêu thích của mình, đặt trước mặt chúng để chúng cảm thấy an tâm hơn.

Quả nhiên, khi nhìn thấy bóng lông và cần câu mèo, chúng liền sinh động hơn, tranh nhau chơi đùa, thậm chí vì đồ chơi mà đánh nhau. Nhưng những móng vuốt nhỏ bé của chúng khi đánh qua lại trông không hề đáng sợ mà còn rất đáng yêu trong mắt con người.

Chơi đủ rồi, Lão Hổ bị quả quýt trên bàn thu hút sự chú ý, nhanh nhẹn nhảy lên bàn, dùng móng vuốt đè quả quýt lăn lộn: “Đây là cái gì?”

Chưa kịp để Mạch Mạch trả lời, nó đã nhịn không được mà ngửi thử nhưng ngay khi ngửi thấy mùi nó lập tức há to miệng và nôn mửa, tiếng nôn khiến Cầu Cầu và những con khác bị thu hút.

“Đừng ngửi, cái này rất thối!” Mạch Mạch kêu lên nhưng sự tò mò là bản năng của mỗi con mèo, chúng lần lượt tiến lại gần ngửi thử rồi cũng nôn mửa như Lão Hổ, cảnh tượng này trông thật buồn cười.

Vừa làm xong bữa ăn cho mèo, Chu Thuần cầm một quả quýt chuẩn bị bóc ăn thì thấy một loạt mèo trên sô pha nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.

Đây là sao vậy, chẳng lẽ chúng cọ mông vào quả quýt?

Vì vậy, anh đặt quả quýt xuống, lấy một quả khác từ bàn trái cây nhưng kết quả vẫn là ánh mắt kỳ quái đó.

“Con người sao lại thích ăn quả thối như vậy!” Lão Hổ nhăn mũi, cảm thấy con người thật là sinh vật kỳ lạ.

“Cái này có là gì, trước đây tớ còn thấy Chu Thuần ăn phân đấy!” Nó nhếch đầu lên, trông rất kiêu ngạo.

Thực ra, ngày đó Chu Thuần ăn bún ốc nhưng mùi phân thối khiến Mạch Mạch buồn nôn, chạy vào ổ nằm mà vẫn còn ngửi thấy mùi thối đó. Không biết tại sao anh lại thấy ngon, lâu lâu lại ăn một lần khiến lũ mèo không hiểu nổi.

Dù bị Mạch Mạch hiểu lầm là ăn phân thì Chu Thuần cũng không biết gì, vẫn tận tâm nấu ăn cho chúng, nhỏ nhẹ gọi chúng tới ăn.

Mùi hương bữa ăn tràn ngập trong không khí, thu hút tất cả lũ mèo.

Dù Chu Thuần không gọi, chúng cũng vội vàng chạy đến phòng ăn. Đặc biệt là Thiên Thiên đói không chịu được, rải bước chạy vội nhưng do chưa quen với sàn gỗ, nó thường trượt chân, khiến nó chạy đến cuối cùng.

“Nhưng chủ nhân của cậu nấu ăn rất ngon!” Kim Bảo tham ăn nghĩ, dù ăn phân cũng không sao, chỉ cần bữa ăn ngon là được.

Cầu Cầu và Thiên Thiên cũng gật đầu đồng ý!

Ban đầu chúng cảm thấy ở nhà con người không tệ nhưng khi biết phải ngủ ở đây qua đêm, chúng liền phản đối. Chúng nằm trước cửa lớn, muốn học cách Mạch Mạch mở cửa, nhưng đều bất lực quay lại.

“Ở đây ngủ một đêm đi, lỡ có chuyện gì, cũng để Chu Thuần đưa cậu đi bệnh viện.” Thấy Lão Hổ cũng định mở cửa, Mạch Mạch vội vàng khuyên.

Lời Mạch Mạch nói có lý, với lũ mèo chúng sợ nhất là thân thể bị thương tổn, một khi đã bị thương thì việc tìm thức ăn hay đối phó với kẻ thù sẽ trở nên khó khăn, thậm chí ngay cả việc sinh tồn cơ bản cũng khó làm được.

Cuối cùng Lão Hổ đồng ý, chúng nằm trong ổ mèo, mơ màng sắp ngủ nhưng ngay sau đó, tiếng ngáy như sấm nổ vang lên trong đêm yên tĩnh, vô cùng chói tai, khiến tất cả lũ mèo đều tỉnh giấc.