Chương 24: Mùi hương kì lạ trên lầu

"Âm thanh gì vậy!" Lão Hổ bật dậy khỏi ghế, toàn thân dựng lông lên, cảnh giác cong lưng, làm tư thế phòng ngự rồi nói.

Kim Bảo nhút nhát nhất, chui đầu vào dưới bụng của Thiên Thiên và Cầu Cầu. Dù cho Thiên Thiên nổi điên mà đá mạnh đầu nó hay Cầu Cầu đè nặng khiến nó không thở nổi, nó vẫn không di chuyển, sợ bên ngoài có quái vật bắt nó đi.

"Không biết." Mạch Mạch cũng không rõ lắm, đứng sát bên Lão Hổ, cảnh giác nhìn xung quanh, xem xét xem tiếng động phát ra từ đâu.

Chúng thử đi theo hướng phát ra âm thanh, kết quả phát hiện tiếng động là từ phòng ngủ của Chu Thuần.

"Chu Thuần có gặp nguy hiểm gì không nhỉ!" Mạch Mạch lo lắng đứng ngoài cửa phòng nhưng lo sợ trong phòng có quái vật nên không dám mở cửa.

Lão Hổ thấy mọi thứ đã chuẩn bị xong, cẩn thận mở cửa chính, hạ thấp thân mình tiến vào phòng, chỉ cần phát hiện bất kỳ nguy hiểm nào sẽ lập tức nhào lên.

Do rèm cửa kéo kín, trong phòng tối đen như vực sâu, tối hơn cả phòng khách, phảng phất như mọi vật trong phòng đều bị bóng tối nuốt chửng. Hơn nữa, tiếng động ngày càng lớn khiến chúng càng thêm cảnh giác.

Chúng dựng tai lên, phân biệt hướng phát ra âm thanh, nhảy lên giường Chu Thuần. Đến khi gần sát, tai nhạy của chúng áp vào mặt anh mới phát hiện ra tiếng động là do chính Chu Thuần phát ra.

Bảo sao hệ thống không phát ra âm thanh cảnh báo, hóa ra chẳng có nguy hiểm gì!

"Anh ấy trước đây có phát ra loại âm thanh này không?"

Trước câu hỏi của Lão Hổ, Mạch Mạch cúi đầu suy nghĩ, mới nhớ ra đã từng nghe qua tiếng này: "Hình như có, nhưng không lớn thế này, tớ ngủ nhanh nên không để ý."

Lần này tiếng ngáy quá lớn, như sấm sét ngoài trời khiến Mạch Mạch rối loạn.

"Bây giờ làm sao đây? Tiếng này lớn quá, chúng ta không ngủ được." Cầu Cầu không chịu nổi, ngáp một cái, nằm trên gối mềm mại mà không ngủ nổi, chủ yếu vì tiếng ngáy quá đinh tai nhức óc.

Lão Hổ thử dùng chân che miệng Chu Thuần, không hiệu quả, lại dùng chân che mũi anh, lần này tiếng ngáy nhỏ đi nhiều.

Cảm thấy tìm được cách, Lão Hổ và các con mèo khác nhìn nhau, đồng loạt dùng chân che mặt Chu Thuần lại, làm anh không phát ra âm thanh nữa.

Làm như vậy, tiếng ngáy nhỏ đi, nhưng Chu Thuần không thể thở bằng cả miệng và mũi, mặt đỏ bừng sắp ngạt thở chết, đột ngột bừng tỉnh.

Nhìn thấy mấy đôi mắt xanh lục trong đêm tối, anh hét lên một tiếng, lùi lại, đập đầu vào giường, tạo ra tiếng vang lớn khiến anh tỉnh táo lại.

Mấy đôi mắt này chẳng phải là mấy con mèo trong nhà sao!

"Các em vào đây làm gì!" Chu Thuần cuối cùng thả lỏng, không nhịn nổi há miệng ngáp nhưng Lão Hổ sợ anh lại phát ra tiếng ngáy, nâng móng vuốt che miệng anh.

"Phì phì phì!" Nhận ra thứ gì đang che miệng mình, sắc mặt Chu Thuần lập tức khó coi, đứng dậy chạy vào phòng vệ sinh, rửa sạch miệng xong mới thở phào. Đây chính là móng vuốt vừa chôn phân, may mà anh không có thói quen liếʍ miệng bằng không chẳng phải đã gián tiếp ăn phân sao?

Khi anh tính giáo dục mấy con mèo để chúng không quấy rầy vào ban đêm nữa thì phát hiện chúng đã nằm quanh gối anh mà ngủ. Mấy cục bông nhỏ cuộn tròn bên nhau, híp mắt, phát ra tiếng ngáy khe khẽ, trông thật đáng yêu.

Lần này đến lượt Chu Thuần không thể ngủ nổi nữa, bên tai vờn quanh tiếng ngáy, anh đành nhường giường lớn cho Lão Hổ và các con mèo khác, còn mình chạy ra sofa phòng khách ngủ.

Ngày hôm sau, bất chấp hình tượng diễn viên, anh lấy đoạn video đêm qua biên tập lại, đăng lên Weibo coi như một sự việc thú vị.

Bình luận của anh xuất hiện một loạt ha ha.

【Tiểu Thuần Tử thật đáng thương, suýt nữa ăn phân!】

【Hôm qua làm gì mà ngáy lớn vậy, không cần hình tượng à?】

Chu Thuần hồi đáp dưới bài đăng:

【Hôm qua tôi chỉ đi đón Mạch Mạch và chúng nó, không làm gì khác!】

【Có khi là do quá lo lắng và sợ hãi nên mới vậy!】

Chu Thuần cảm thấy không phải là không có khả năng này, nên nhấn like tán thành.

【Anh hạnh phúc thật đấy, đội mèo đều ở nhà anh.】

【Hậu quả là gián tiếp ăn phân, bạn muốn thế à?】

【Mình thường xuyên ôm móng vuốt của bảo bối nhà mình, không để bụng đâu.】

【Mình cũng không để bụng, khi nào Lão Hổ đến nhà mình chơi nhỉ, dù mình có bị quấy rầy nửa đêm cũng không sao hết.】

【Mơ đẹp nhỉ!】

【Tiểu Thuần Tử, khi nào cậu livestream đấy, tôi muốn xem đội mèo hoang.】

Đối với yêu cầu này anh chỉ có thể từ chối khéo, chủ yếu là trải nghiệm hôm qua quá đáng sợ, Chu Thuần muốn cho Mạch Mạch có thể thoải mái đi ra ngoài chơi với Lão Hổ, quên đi chuyện này nên sắp tới sẽ không có kế hoạch phát sóng trực tiếp.

Trong khi Chu Thuần đang trả lời tin nhắn của cư dân mạng thì Mạch Mạch đang sử dụng mọi thủ đoạn để thuyết phục Lão Hổ ở lại ngủ qua đêm, thỉnh thoảng cọ cọ vào đối phương, thỉnh thoảng dùng đồ chơi để dụ dỗ, muốn nhờ đó mà đạt được mục đích.

"Mạch Mạch, sao cậu không thuyết phục chúng tớ ở lại luôn!" Kim Bảo và các bạn không hẳn là muốn ở lại chủ yếu là cảm thấy đã là bạn bè, tại sao chỉ thuyết phục Lão Hổ.

"Bởi vì Lão Hổ là bạn đời tương lai của tớ!" Mạch Mạch nói điều này một cách hợp tình hợp lý, khiến Kim Bảo và các bạn không thể phản bác.

Nghe thấy điều này, Lão Hổ ngượng ngùng đỏ mặt, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng, đuôi cũng ngượng ngùng đong đưa.

Mấy ngày nay Mạch Mạch đã nói nhiều lần nhưng nó vẫn chưa quen.

Mạch Mạch nói nhiều như vậy chủ yếu là muốn Lão Hổ sớm quen với cách gọi này, chờ khi đã quen thì sẽ không phản đối việc trở thành bạn đời của nó nữa. Mạch Mạch cũng có chút tính toán nhỏ đấy.

Lão Hổ vẫn chưa quen với việc ở nhà của nhân loại nên từ chối khéo ý tưởng của Mạch Mạch nhưng khi đến công viên bị đám đông bao quanh thì Lão Hổ sợ hãi, đôi mắt to màu xanh biếc chớp chớp, chưa nắm rõ tình hình.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Lão Hổ mang theo Mạch Mạch nhảy lên cây lớn, nhìn qua tán lá phát hiện Kim Bảo và các bạn bị đám đông bao kín mít, nhiều bàn tay vuốt ve chúng, tiếng mèo kêu hoảng sợ truyền ra.

Có lẽ hôm nay không về được rồi!

Lão Hổ không muốn bị người lạ vuốt ve, sau đó sẽ rất tốn thời gian thì mùi người trên lông mới biến mất.

"Lão Hổ, về nhà tớ đi!" Mạch Mạch vui mừng nói.

Mạch Mạch tận dụng thời cơ, đưa ra ý tưởng này, ban đầu còn tưởng rằng Lão Hổ hôm nay sẽ không ở lại.

Lão Hổ do dự một lúc, nghĩ so với ngủ ở nhà Mạch Mạch thì nó vẫn ghét bị người lạ sờ hơn, ít nhất ở đó có Mạch Mạch quen thuộc. Sau khi quyết định, Lão Hổ nói: "Ta đến nhà cậu không có nghĩa là ta đồng ý làm bạn đời của cậu đâu!"

Mạch Mạch không quan tâm lý do, chỉ cần Lão Hổ đồng ý đến nhà mình ngủ là được.

Vì thế, Chu Thuần trơ mắt nhìn Mạch Mạch dẫn Lão Hổ đi rồi lại trơ mắt nhìn Mạch Mạch đưa Lão Hổ trở về.

"Sao lại về rồi!" Chu Thuần biết mèo không hiểu nhưng vẫn hỏi.

Nhưng lúc này, toàn bộ tâm trí của Mạch Mạch đều đặt ở Lão Hổ không nghe thấy Chu Thuần nói, thậm chí khi đi qua chân anh cũng đi vòng qua, giống như không nhìn thấy. Mỗi lần về nhà nó đều cọ cọ Chu Thuần nhưng hôm nay lại không thèm để ý đến anh, sự khác biệt thật lớn.

Chu Thuần cảm thấy Lão Hổ chắc chắn khắc anh, đến nhãi con nhà mình cũng bị nó bắt cóc.

Mấy ngày nay cư dân đều vô cùng nhiệt tình, công viên gần đó người tới đông như kiến khiến Lão Hổ không về được địa bàn, đo cũng là lý do mấy ngày nay Chu Thuần đều ngâm trong giấm.

Lão Hổ không vui như tưởng tượng, thậm chí có chút buồn chán. Thời gian này nó thường đi khắp nơi bắt chim bắt chuột, giờ sống nhàn nhã không hợp với con mèo thừa tinh lực như Lão Hổ.

"Lão Hổ, cậu có ngửi thấy mùi gì không?" Mạch Mạch ngửi ngửi, đứng dậy, nhảy lên sofa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mùi từ ngoài cửa sổ truyền vào, có chút gắt và sặc, Lão Hổ đứng cách cửa sổ cũng không nhịn được mà hắt xì, huống chi là Mạch Mạch. Chẳng bao lâu, mùi càng nồng, khói đen từ ngoài cửa sổ tràn vào.

Chuyện gì xảy ra vậy?

【Nhiệm vụ: Giải cứu đứa trẻ bị mắc kẹt trong đám cháy trên lầu】

【Độ khó: Ba sao】

【Phần thưởng: Sáu hộp thịt】

Lão Hổ nghe thấy tiếng máy móc bên tai, hào hứng đứng dậy, cuối cùng cũng có nhiệm vụ mới.

Lão Hổ nhờ Mạch Mạch nói với Chu Thuần, rồi bò theo máng xối lên trên, nó đoán nhân loại này đã bị khóa ở trong nhà, nó cần mở cửa chính từ bên trong thì mới có thể đưa người vào cứu đứa trẻ.

Lão Hổ không sợ độ cao, móng vuốt bám chặt vào ống dẫn, từng bước di chuyển lên.

Mạch Mạch lo lắng kêu meo meo, nhưng lo lắng vô ích nó cần tìm người giúp đỡ, nếu không sẽ không ai biết có chuyện gì xảy ra.

Mạch Mạch chạy đến trước mặt Chu Thuần đang xem máy tính, kéo quần anh về phía phòng khách, Chu Thuần chỉ nhìn nó với vẻ nghi hoặc, không muốn di chuyển.

Không còn cách nào, Mạch Mạch đành dùng đôi mắt ngấn nước nhìn anh Chu Thuần, làm anh thỏa hiệp.

"Có chuyện gì vậy?" Chu Thuần vừa vào phòng khách đã nhìn thấy khói dày đặc ngoài cửa sổ, nghe tiếng gọi dưới lầu, anh lập tức hoảng sợ, biết trên lầu có lẽ đã xảy ra hoả hoạn.

Anh nhớ trên lầu thường có một đứa trẻ ở nhà một mình nên vội vã chạy lên cầu thang.