Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đội Mèo Hoang Mở Họp

Chương 25: Lan Tinh tới nhà

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Chúc Hạo, em có ở nhà không?”

Chu Thuần dùng sức đập cửa chính, tiếng đập cửa rầm rầm vang lên nhưng không có ai trả lời, nhìn thấy khói dày đặc và cửa chính dần trở nên nóng bỏng, anh quyết định sẽ đá cửa vào.

Còn chưa kịp thực hiện hành động, cửa đột nhiên mở ra nhưng không phải là Chúc Hạo như Chu Thuần mong đợi mà là Lão Hổ mở cửa.

“Lão Hổ, sao cậu lại ở trong này!”

Chu Thuần nhìn con mèo bị khói hun đen dưới chân, kinh ngạc đến không nói nên lời nhưng việc hỏa hoạn vẫn quan trọng hơn, anh vội vàng chạy vào bên trong.

Khói đặc gay mũi ập vào trước mặt giống như một con rồng đen, xoay quanh và bốc lên không trung, nuốt chửng mọi thứ xung quanh.

Chu Thuần vừa đến phòng khách đã bị khói và lửa buộc phải lùi lại, ánh lửa chói lòa làm anh không nhìn rõ phương hướng, anh bất đắc dĩ phải chạy ra hành lang lấy bình chữa cháy, cùng những người giúp đỡ khác một lần nữa xông vào trong lửa.

Trong phòng, khói đặc cuồn cuộn, lửa cháy khắp nơi, bình chữa cháy tạo ra một con đường, họ cúi người, tránh lửa, cuối cùng tìm thấy đứa trẻ đã hôn mê và bế ra ngoài.

May mắn là đứa trẻ không gặp vấn đề gì, sau một lát đã tỉnh lại, hỏa hoạn cũng được lính cứu hỏa dập tắt thành công.

Cha mẹ bé vội vàng trở về nhà cảm ơn hàng xóm và lính cứu hỏa, Chu Thuần cũng trở về nhà trước khi đứa trẻ tỉnh lại, không phải là không quan tâm đứa trẻ mà là có một điều nghi ngờ luôn luẩn quẩn trong lòng, anh cần làm rõ điều này.

“Cậu nói xem, làm sao cậu lên được đó?” Chu Thuần nghiêm mặt hỏi, nhưng hiệu quả không nhiều, ngoài việc làm Lão Hổ cảm nhận được anh đang tức giận thì không ai hiểu anh muốn nói gì.

Mạch Mạch an ủi cọ cọ anh, do nghĩ anh bị hỏa hoạn làm sợ.

Chu Thuần bất đắc dĩ, dùng tay làm động tác như móng mèo, diễn tả hành động leo lên. Lão Hổ có phản ứng nhưng cả hai bên đều không hiểu đối phương muốn nói gì.

Anh đành phải lật xem các tin nhắn trong nhóm cư dân, hy vọng tìm được câu trả lời.

【 Sợ quá, sao đột nhiên lại xảy ra hỏa hoạn. 】

【 Là đứa trẻ trong nhà không cẩn thận gây ra, thật xin lỗi. 】

Gia đình Chúc Hạo giải thích trong nhóm.

Hóa ra là đứa trẻ đói bụng, muốn tự nấu ăn nhưng lửa từ nồi bốc lên, đứa trẻ muốn dập tắt nhưng dùng sai phương pháp làm lửa càng lớn, cuối cùng bị khói làm ngất trong phòng.

Cha mẹ đứa trẻ xin lỗi và cảm ơn những người đã giúp đỡ nhưng Chu Thuần chỉ lướt qua những lời này.

Anh muốn xem những bức ảnh mà cư dân chụp.

Có khá nhiều ảnh trong nhóm, anh cẩn thận lật từng ảnh, khi nhìn thấy một bức ảnh, anh phát hiện điều bất thường.

Ảnh chụp từ khu dân cư nhìn lên hiện trường hỏa hoạn, phóng to ảnh, có thể thấy một con mèo vằn đang bám trên ống dẫn nước, một móng vuốt bám vào ống, một móng vuốt vươn về phía cửa sổ, từ động tác có thể thấy nó đang làm gì.

Khi Chu Thuần nhìn thấy cảnh này, anh tức giận đến mức gan muốn nổ tung, dù không thích Lão Hổ lắm nhưng là người yêu mèo, anh không thể chịu đựng được khi thấy mèo làm động tác nguy hiểm như vậy.

Nếu không cẩn thận té xuống thì không dám tưởng tượng hậu quả.

“Sao cậu giống như loại người trẻ tuổi liều lĩnh thế hả, cậu không nghĩ cho Mạch Mạch chút nào sao.” Chu Thuần giận dữ giáo dục Lão Hổ.

Lần này Lão Hổ không hiểu, nó chỉ cảm nhận được ngón tay anh, cảm thấy bị khıêυ khí©h, tức giận dùng móng vuốt đánh tay anh xuống, cong người, lông dựng đứng, phát ra tiếng gầm gừ.

“Ban đầu ta còn có chút đánh giá cao cậu, kết quả là cậu lại dám khıêυ khí©h ta!” Lão Hổ hạ thấp người, chuẩn bị tấn công.

Nó luôn coi thường con người, nên đối với chủ nhân Mạch Mạch là Chu Thuần càng không coi trọng. Nhưng hôm nay anh tích cực cứu người, nó đang đánh giá lại ai ngờ dám anh lại dám dùng ngón tay chọc vào lại đầu nó, đầu nó không phải ai cũng có thể chạm vào.

Mạch Mạch vẻ mặt ngơ ngác, chớp chớp đôi mắt không hiểu tình huống, nó trấn an cọ cọ Lão Hổ, làm Chu Thuần ở một bên không tin nổi vào mắt mình.

Nhìn Lão Hổ tức giận vô cớ và Mạch Mạch không hiểu tâm tư của mình, anh mệt mỏi thở dài. Anh đột nhiên cảm thấy nếu không thể ngăn cản hành vi của chúng, thì chỉ có thể tăng cường công phu của chúng, giảm thiểu nguy hiểm khi giúp đỡ con người.

Kế hoạch đọc kịch bản trong 3 giờ vào buổi chiều bị thay thế hoàn toàn bằng những câu tự hỏi trong đầu về chuyện này.

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng liên tục vang lên, cắt ngang suy nghĩ của anh.

"Ai đấy?"

Chu Thuần mở cửa và nhìn thấy một cô gái mặc trang phục nhã nhặn, khuôn mặt thanh tú, dáng người đẹp, đôi mắt cong cong trông rất thanh lịch. Cô cầm hai túi thức ăn cho mèo lớn, bên cạnh còn có một con mèo trắng với đôi mắt hai màu khác nhau đang ngồi xổm. Cảnh tượng kỳ lạ này khiến Chu Thuần càng thêm nghi ngờ.

"Chào anh, đây có phải là nhà của Mạch Mạch không?"

"Cô là ai?" Chu Thuần nhìn vào trong nhà, thấy Mạch Mạch và các chú mèo khác chạy ra, kích động kêu meo meo về phía con mèo trắng, biểu tình càng thêm nghi ngờ, cố gắng suy nghĩ trong đầu nhưng không nhớ ra người này là ai.

"Tôi là người bị hại trong vụ gϊếŧ người hôm qua, tên tôi là Lan Tinh." Lần này cô ấy cố ý đến cảm ơn Lão Hổ và các chú mèo khác. Sau khi từ sở cảnh sát tới bệnh viện, cô phát hiện Lão Hổ và các chú mèo đã được chủ nhân của Mạch Mạch mang về. Ban đầu cô định cảm ơn tại chỗ, nhưng sau đó suy nghĩ liền mua một số quà để cảm ơn Đội Mèo Hoang rồi tự mình đến nhà cảm kích.

Chu Thuần không từ chối, vội vàng mời Lan Tinh vào nhà, còn đổ thức ăn mà cô mang đến cho Lão Hổ và các chú mèo ra cho chúng ăn.

Nhìn cảnh này, Lan Tinh cuối cùng cũng bớt căng thẳng.

"Thật sự xin lỗi, lẽ ra hôm qua tôi nên đến cảm ơn các bạn." Lan Tinh cúi đầu xin lỗi, hôm qua sau khi mang Hoa Hoa về nhà, tinh thần của nó không tốt lắm, nên để nghĩ cho sức khỏe của Hoa Hoa, cô quyết định nghỉ ngơi một đêm trước, chứ không phải vong ân phụ nghĩa.

Chu Thuần thấy thái độ cô ấy chân thành, cũng là người yêu mèo nên không chấp nhất chuyện vì cô ấy nên đám mèo mới bị cuốn vào vụ án mạng. Hơn nữa, anh biết rằng chuyện này không hoàn toàn không phải lỗi của Lan Tinh mà là lỗi của hung thủ.

Anh cũng biết rằng đây là sự tự nguyện của Lão Hổ và các chú mèo, nên không nói thêm gì.

Với lần đầu tiên tiếp đón khách, mà khách lại là bạn của Mạch Mạch, Chu Thuần mời cô ấy ở lại ăn tối và nhân tiện nói chuyện một chút về chi tiết liên quan đến vụ án mạng, thoả mãn sự tò mò của anh.

"Thật sự không ngờ chúng nó lại thích can thiệp vào chuyện của con người như vậy." Chu Thuần nói và bắt đầu phàn nàn về Mạch Mạch và các chú mèo, đặc biệt là sự tích cực của chúng khi xảy ra hoả hoạn hôm nay. Bây giờ kể cả nhìn Mạch Mạch cũng đầy u oán.

Chỉ có những người nuôi mèo mới hiểu được cảm giác lo lắng này.

"Nhưng cũng nhờ chúng, nếu không mèo nhà tôi cũng không tìm lại được."

"Sao cơ?"

Lan Tinh kể lại chuyện Lão Hổ và các chú mèo tìm được mèo của cô và mang về cho cô, còn không ngừng cảm thán không hổ Đội Mèo Hoang.

Nghe vậy, Chu Thuần cúi đầu suy nghĩ, trước đây trong lòng anh có nhiều điều muốn nói mà không biết tìm ai để giãi bày, giờ gặp người cùng trải qua lo lắng, anh cân nhắc hỏi: "Cô nghĩ tôi có nên tổ chức một lớp huấn luyện cho Lão Hổ và các chú mèo không?"

"Được chứ!" Lan Tinh hiểu ý anh và tán đồng.

Cô ôm gối kích động hướng về phía Chu Thuần, sau đó đôi mắt đột nhiên sáng ngời, nói tiếp: "Anh có biết về Siêu Cúp Mèo không?"

"Là cuộc thi mèo nước ngoài sao?" Siêu Cúp Mèo là cuộc thi mèo lớn nhất trên TV, bao gồm đủ loại chướng ngại như nhảy vòng, vượt chướng ngại vật. Chu Thuần đã từng xem qua video về cuộc thi này nhưng không hiểu tại sao lại liên quan đến việc huấn luyện mèo?

"Không phải nước ngoài. Chắc nah không biết, gần đây, đài truyền hình Toàn Nam giới thiệu chương trình này, phát sóng trực tiếp mỗi tuần một lần. Tôi có một người bạn làm phó đạo diễn ở đó, hôm qua cô ấy còn phàn nàn rằng có người có việc không thể tham gia hai tuần thi đấu, giờ cô ấy đang tìm người thay thế."

"Tôi nghĩ anh có thể thử, vì đây là cuộc thi đồng đội, toàn bộ Đội Mèo Hoang có thể tham gia, mà anh lại quen thuộc với Đội Mèo Hoang, có lẽ còn có thể đoạt giải đấy!"

Tuy cơ chế thi đấu là tích lũy điểm qua mỗi tuần nhưng quán quân mỗi tuần thi đấu sẽ được thưởng 3000 nhân dân tệ.

Lan Tinh thấy Chu Thuần do dự, liền nói tiếp: "Tôi đề nghị anh không chỉ vì mấy điều đó, không phải anh muốn huấn luyện mèo sao? Chương trình sẽ phát sóng trực tiếp vào chủ nhật , trước đó mấy ngày sẽ triển khai các buổi huấn luyện, anh không cần phải đi tìm căn cứ huấn luyện riêng."

Điều này thật sự không tồi, Chu Thuần nhìn Mạch Mạch và các chú mèo đang chơi đùa trong phòng khách, suy nghĩ về khả năng tham gia chương trình.

Gần đây có một bộ phim truyền hình tìm anh, dù chỉ là vai phụ nhỏ nhưng cũng cần quay trong năm ngày. Trước đây anh thường mang theo Mạch Mạch đến đoàn phim nhưng với chương trình huấn luyện này, anh có thể giao Mạch Mạch và các chú mèo cho tổ chương trình, chờ đến ngày phát sóng trực tiếp quay lại cũng kịp.

Như vậy không chỉ có thể huấn luyện mèo mà anh còn có thể tập trung vào công việc trong đoàn phim, một công đôi việc.

Nhưng liệu các chú mèo có hợp tác thi đấu không?

Nếu là chó thì còn dễ nhưng mèo là loài lấy mình làm trung tâm, nếu chúng không muốn hợp tác thì không thể ép buộc được. Có lẽ đây cũng là điểm hấp dẫn của chương trình.

Chu Thuần mở điện thoại xem video về Siêu Cúp Mèo, phát hiện do nhóm chương trình áp dụng một cơ chế mới như đào tạo thần tượng cho phép khán giả bình chọn nên đã thu hút một lượng lớn khán giả tham gia. Hơn nữa, những chú mèo đáng yêu biểu diễn không nói là đại bạo nhưng vẫn rất hot.

Chu Thuần do dự một lúc chưa cho Lan Tinh biết quyết định của mình, chỉ nói sẽ bàn bạc với người đại diện, rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
« Chương TrướcChương Tiếp »