Chương 26: Mèo bán nghệ

Sáng sớm mùa hè, chưa đến 7 giờ trời đã tờ mờ sáng. Ở dưới lầu tiểu khu, cửa hàng bán đồ ăn sáng đã sớm bắt đầu làm việc, bên cạnh cửa là l*иg hấp lượn lờ khói bếp, người dậy sớm đều tụ tập lại ríu rít ở chỗ này.

Chu Thuần đứng trong đám người, mua được thứ mình muốn rồi quay trở về nhà.

Một l*иg bánh bao cùng một chén cháo chính là bữa sáng hàng ngày của anh. Bị mùi thơm đánh thức, Lão Hổ nhẹ nhàng nhảy lên bàn ăn, duỗi móng vuốt định chộp lấy bánh bao.

Chu Thuần mặc kệ nó muốn ăn hay không, trực tiếp dùng tay che trước mặt nó, kiên quyết lắc đầu. Đây là đồ ăn của con người, với lượng muối này anh cũng không dám cho mèo ăn lỡ sinh bệnh thì phải làm sao.

Lão Hổ không quan tâm nhiều như vậy, dưới ánh mắt chăm chú của anh, nó dùng móng vuốt đẩy khăn giấy trên bàn xuống, nhân lúc anh cúi xuống nhặt đồ, nó nhanh chóng chộp lấy một cái bánh bao, ngậm rồi chạy về phía Mạch Mạch.

Trong tiếng không tán đồng của anh, nó cùng Mạch Mạch mỗi con chia nhau một nửa cái bánh bao.

Dù Chu Thuần không muốn cho nó ăn nhưng thấy nó chia cho Mạch Mạch một nửa, tâm trạng giận dữ cũng dịu đi nhiều, không uổng công Mạch Mạch thường đối xử tốt với nó.

Chu Thuần tiến tới vuốt ve lông mềm mại của Mạch Mạch, cảm nhận cái đầu không ngừng cọ vào lòng bàn tay anh, cảm giác lông xù làm anh vui vẻ hơn. Anh quay lại cho chúng một hộp thịt, anh đại nhân có đại lượng, không chấp nhặt với một con mèo.

Lão Hổ không biết Chu Thuần có nhiều suy tưởng như vậy, ăn xong bữa sáng, nó quyết định cùng Mạch Mạch ra công viên. Đã nhiều ngày trôi qua, nó không thể cứ quanh quẩn ở đây không về địa bàn của mình!

Sáng sớm công viên bị một tầng sương mù bao phủ, nhưng dưới ánh sáng mặt trời sương tan ra, lá cây xanh biếc cũng lấp lánh dưới ánh nắng. Cư dân gần đó tụ tập thành nhóm đi tập thể dục, một số người khiêu vũ trên quảng trường, một số làm thể dục buổi sáng, náo nhiệt vô cùng.

Lão Hổ cảnh giác nhìn xung quanh, thấy hàng cây xanh tạo bóng râm gần đó không có bóng người mới yên tâm bước vào.

“Lão đại, cuối cùng ngài đã trở lại.” Kim Bảo đang gặm con chuột già lập tức vứt bỏ con chuột, nhảy nhót quanh Lão Hổ.

Cầu Cầu và Thiên Thiên đang mơ màng ngủ, nghe thấy liền mở mắt, ngẩng đầu kêu một tiếng rồi quay lại ngủ. Mấy ngày nay chúng không nghỉ ngơi tốt, vừa ngủ được một chút đã bị đánh thức, chưa kịp ngủ đủ.

Thấy chúng mệt mỏi như vậy, Lão Hổ không quấy rầy, như bị lấy bệnh ngáp, ngáp một cái, nằm xuống ngủ nướng thêm một giấc.

Dự định ra ngoài săn mồi của Lão Hổ tạm thời bị hoãn lại.

10 giờ sáng, Lão Hổ và đồng bọn tỉnh dậy, duỗi người, cảm nhận cái bụng trống rỗng, quyết định ra gần phố Đại Toàn kiếm ăn.

Lão Hổ và đồng bọn đến phố cũ, vây quanh một chỗ ăn bánh bao và màn thầu rồi khen thưởng cọ cọ chủ quán. Xong xuôi chúng đi dọc theo tường hướng ra phía công viên nhưng khi đi ngang qua một nhà thì dừng lại.

Đây là một ngôi nhà rộng rãi, bước trên tường có thể nhìn rõ cảnh trong sân. Dưới tán cây lớn có một con mèo đen, đuôi chạm đất, toàn thân uể oải.

“Đoàn Viên, mi sao vậy?” Lão Hổ mang theo Mạch Mạch đi đến chỗ cây lớn, nhanh nhẹn nhảy lên cành cây, vài bước đã tới chỗ mèo đen.

Đoàn Viên là con mèo lớn mà chủ nhân nhà này nuôi từ nhỏ, Lão Hổ biết nó trong lúc kiếm ăn. Đây là lần đầu tiên thấy nó buồn như vậy.

“Chân tớ bị thương, không thể giúp chủ nhân!” Chân sau của Đoàn Viên bị băng bó, rõ ràng vết thương đã lành nhiều, nhưng đi vài bước vẫn khó khăn càng đừng nói đến việc biểu diễn xiếc.

Nghe Đoàn Viên kể, Lão Hổ mới biết, chủ nhân của nó sống bằng nghề biểu diễn xiếc mèo, mỗi tối đến phố lớn biểu diễn kiếm tiền, một đêm có thể kiếm hai trăm tệ, thậm chí nhiều hơn.

Nhưng vì chân sau nó bị gãy, đã vài ngày không thể ra ngoài biểu diễn, chủ nhân phải đi rửa bát kiếm sống.

Nếu có người ở đây, chắc chắn sẽ thắc mắc làm sao người sống trong ngôi nhà như tứ hợp viện này lại phải kiếm sống bằng việc rửa bát nhưng khu vực này chỉ có thể ở không thể bán, nếu không nhiều người đã giàu lên từ việc bán nhà.

“Lão Hổ, chúng ta giúp họ đi!” Mạch Mạch vừa dứt lời, hệ thống âm thanh vang lên trong đầu Lão Hổ.

【Nhiệm vụ: Hôm nay giúp Vương Cường biểu diễn xiếc thành công】

【Độ khó: Ba sao】

【Phần thưởng: Sáu hộp thịt】

Đây vẫn là lần đầu tiên Lão Hổ không tình nguyện làm nhiệm vụ, dù sao cũng không có con mèo nào nguyện ý bị coi như vai hề để nhân loại giải trí, càng đừng nói là mèo hoang giống đội Lão Hổ, loại mèo hoang xem thường nhân loại, ngoài Mạch Mạch ra thì tất cả đều không thực tình nguyện.

“Không sao, dù sao vết thương của tớ sắp lành rồi, có lẽ ngày mai tớ có thể đi giúp Vương Cường kiếm tiền.” Nghe thấy Đoàn Viên đều nói như vậy, Mạch Mạch cũng không nói thêm gì nữa. Nó dựa sát vào Lão Hổ, nghe chúng nó giới thiệu cho Đoàn Viên những nơi có thể kiếm ăn, từ phương diện này giảm bớt áp lực sinh hoạt của chủ nhân.

Ai ngờ chưa đến giờ tan tầm, chủ nhân của Đoàn Viên đã đẩy cửa vào, Đoàn Viên đứng dậy chào đón, phấn khích nhảy lên quần của Vương Cường, duỗi móng vuốt muốn được ôm.

Nhưng cũng lúc này mới phát hiện tay của Vương Cường không biết từ khi nào cũng đã được băng bó như Đoàn Viên, xem ra cũng bị thương.

Hóa ra Vương Cường trong lúc rửa chén, không biết ai đã để dao phay trong bồn rửa mà không nói một tiếng, khiến tay anh bị dao sắc cắt một vết lớn. Do đó, anh không thể tiếp tục công việc rửa chén, chỉ có thể cầm tiền lương và bồi thường của ông chủ rồi về nhà.

Lão Hổ và các con mèo khác nhìn thấy băng bó trên tay Vương Cường đã thấm máu tươi, màu đỏ của máu làm chúng đau lòng. Ban đầu chúng kiên quyết từ chối nhiệm vụ lần này nhưng giờ lại thấy mềm lòng.

Vốn dĩ vì con mèo của mình bị thương mà không thể bày hàng, nay tay lại bị thương, thế này có thể nuôi sống Đoàn Viên sao?

Lão Hổ cảm thấy nhân loại thật vô dụng!

“Thôi, hôm nay ta sẽ giúp các ngươi một lần.” Lão Hổ kiêu ngạo nói, bên cạnh Cầu Cầu và các con mèo khác cũng không phản đối, Mạch Mạch còn phấn khích nhảy nhót xung quanh Đoàn Viên.

Khi Đoàn Viên quay lưng bỏ lại chủ nhân cùng Mạch Mạch nhảy nhót, Lão Hổ lại nói tiếp: “Nói trước, chỉ hôm nay thôi!”

Đoàn Viên chẳng quan tâm là mấy ngày, chỉ cần Lão Hổ chịu giúp nó rất vui rồi. Dù nó không hiểu tiếng người, cũng không biết chủ nhân đã gặp chuyện gì bên ngoài nhưng nó biết chắc chủ nhân gặp khó khăn, nó không muốn trở thành gánh nặng của chủ nhân!

Vì thế, sau khi dùng móng vuốt ra hiệu để nói với chủ nhân về việc này, nó bắt đầu huấn luyện xiếc cho mèo.

Huấn luyện xiếc cho mèo chủ yếu bao gồm treo xà kép, đi trên bóng rổ và nhảy qua vòng. Trong đó khó nhất là đi trên bóng rổ nên Lão Hổ đã chủ động đảm nhận nhiệm vụ này, nhường việc đơn giản cho Mạch Mạch và các con mèo khác.

Cuối cùng thời gian buổi tối đã đến, sau một buổi chiều huấn luyện, Lão Hổ và các con mèo khác theo Vương Cường đi lên phố Đại Thuyền.

Ban đêm phố Đại Thuyền là con phố ăn vặt nổi tiếng, đường phố nhộn nhịp, đèn đuốc sáng trưng, chưa đến 7 giờ đã có đủ loại sạp hàng bày ra. Đêm hè oi bức, nhưng không ngăn được sự nhiệt tình của mọi người đi chợ đêm, mua đồ ăn vặt.

“Vương Cường, mấy ngày rồi không thấy anh, anh đi đâu vậy?”

Vương Cường thường bày biện ở đầu phố, cùng với sạp xiên nướng và sạp trái cây bên cạnh, mọi người không quấy rầy việc làm ăn của nhau, đã cùng bày bán nhiều năm. Nhưng mấy ngày nay Vương Cường không ở đây, họ cảm thấy lượng khách của mình giảm đi nhiều.

Vương Cường không phải người hay nói, không giải thích nhiều, chỉ tập trung bày biện đôi xà kép và vòng nhảy. Phố này đông người qua lại, nhiều người vừa ăn xong tò mò đến vây quanh hỏi thăm đây là loại xiếc gì.

“Đây là xiếc mèo!”

Những người vây xem nhìn thấy năm con mèo đứng bên chân Vương Cường đều rất ngạc nhiên, từ khi nào mèo cũng biết làm xiếc vậy.

“Mấy con mèo này có chịu làm xiếc không?”

“Nếu mấy con mèo này thật sự chịu biểu diễn, tôi nhất định sẽ thưởng cho chủ quán 50 đồng.”

“Tôi nghĩ chắc không thể đâu, ở đây còn có mèo bò sữa nữa này.”

Mèo bò sữa luôn được coi là không nghe lời và có thể phát điên bất cứ lúc nào, nó có thể nghe lời chỉ huy mà làm xiếc trước mặt người sao?

“Chủ quán này muốn kiếm tiền đến phát điên rồi, mèo cũng có thể lôi ra làm xiếc.” Trong ấn tượng của một số người chỉ có hổ và gấu mới là làm xiếc thật sự, còn lại đều là chơi trò gia đình.

“Đúng vậy, nếu mèo không phối hợp mới thật sự buồn cười.”

“Làm sao lại không phối hợp, tôi đã xem ở đây vài lần, mỗi lần đều phối hợp rất tốt!” Người nói là khách quen đã xem vài lần, không nổi bộ dáng tự cho mình là đúng của người khác.

“Chủ quán, sao Đoàn Viên không ở đây?”

“Đúng vậy, sao lại có nhiều mèo thế này?”

Tiếng ríu rít che giấu những lời không hay, họ giải thích cho những người mới đến về sự thú vị của xiếc mèo, còn có thể tự trải nghiệm, điều này khiến những người vây xem hứng thú.

Vương Cường kể chuyện Đoàn Viên bị thương cho khách quen nghe, theo lệ cúi đầu cảm ơn họ, rồi bắt đầu biểu diễn xiếc mèo.

Lên sân khấu đầu tiên là Thiên Thiên và Cầu Cầu, chúng chủ yếu phụ trách treo xà kép, chúng được Vương Cường ôm lên cột, dùng chi trước kẹp chặt cột, run rẩy di chuyển về phía trước. Bộ dạng run rẩy đó khiến Vương Cường căng thẳng, sợ chúng sẽ rơi xuống.

Đặc biệt là Cầu Cầu bụng tròn, thân hình béo phì đè lên cột, mỗi lần di chuyển cột lại lung lay, bụng mập rung lên rung xuống, ngoài Vương Cường lo lắng, những người khác đều khen ngợi đáng yêu.

Vương Cường đâu dám cười như bình thường những con mèo này đều là bạn của Đoàn Viên, cố ý đến giúp anh, nếu vì vậy mà bị thương thì không hay!

Người xem không để ý điều đó, liên tục lấy điện thoại ra quay, vỗ tay khen hay, bầu không khí náo nhiệt thu hút người qua đường cũng đến xem.

“Ha ha ha, quá đáng yêu!”

“Mèo bò sữa này cũng quá phối hợp rồi, tôi nhớ trước đây còn phải dùng thức ăn mèo để dụ dỗ, sao lần này lại chủ động di chuyển vậy?”

“Chủ quán này dạy giỏi qua, tôi cũng muốn cho mèo nhà tôi đến học.”

Nhìn thấy người xem thích thú, khuôn mặt hàm hậu của Vương Cường cuối cùng cũng nở nụ cười, cầm mã QR đi một vòng, liên tục cúi đầu cảm ơn khán giả, rồi bắt đầu tiết mục nhảy vòng thứ hai.

Mạch Mạch đã chuẩn bị sẵn sàng, đứng bên cạnh Kim Bảo chờ, trong tiếng kinh hô của mọi người nhảy qua vài vòng, dáng vẻ ngẩng đầu kiêu ngạo khiến mọi người không nhịn được muốn lên sờ một cái.