Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đội Mèo Hoang Mở Họp

Chương 27: Vả mặt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kim Bảo luôn nhát gan, không có quyết đoán như vậy. Nó đã di chuyển nhiều lần trước vòng nhảy nhưng vẫn không dám nhảy lên. Tuy nhiên, vẻ ngoài đáng yêu và rụt rè của nó khiến khán giả cười ha ha. Nếu mọi thứ đều quá quyết đoán và không có chút sợ hãi thì có lẽ sẽ không còn ý nghĩa nữa.

Cảm nhận được ánh mắt chăm chú từ bốn phía, Kim Bảo lấy hết dũng khí và nhảy lên, vượt qua vòng nhảy dưới ánh mắt lo lắng của mọi người.

Lần này, tiếng hoan hô còn lớn hơn trước, vì mọi người thích thấy sự thành công của những đối tượng yếu thế. Khi chúng thành công, họ cảm thấy như chính mình cũng đã thành công. Điều này cũng đúng với các động vật biểu diễn.

Khi sự nhiệt tình của khán giả lên cao, phần biểu diễn của Lão Hổ cuối cùng cũng bắt đầu.

Vương Cường lấy quả bóng rổ đã chuẩn bị trước đó ra, đặt trước mặt Lão Hổ rồi nhìn nó với vẻ mặt căng thẳng, chờ xem động tác tiếp theo của nó.

"Ý gì vậy? Để con mèo này đứng trên quả bóng rổ giữ thăng bằng sao?"

"Không phải là làm khó mèo à?"

Khán giả không tin con mèo có thể hoàn thành thử thách này.

Tuy nhiên, khó khăn không chỉ là việc đứng trên quả bóng rổ mà còn phải giữ thăng bằng trên bóng rổ, không để mình rơi xuống. Buổi chiều, Lão Hổ đã thành công trong huấn luyện nhưng không biết có thành công trong buổi biểu diễn tối nay hay không.

Lão Hổ không phải là loài động vật lo lắng trước mọi việc nhưng nó cũng không muốn mất mặt trước con người, đặc biệt là Mạch Mạch đang đứng bên cạnh!

Vẻ mặt nghiêm túc của nó trông rất đáng yêu, cùng với bộ lông xù khiến mọi người ít để ý đến động tác tiếp theo của nó, trong lòng âm thầm quyết định dù không thành công thì cũng sẽ nỗ lực khích lệ nó.

Lão Hổ không quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Hai chân trước kiên định đạp lên quả bóng rổ, đè lại quả bóng rổ đang lăn về phía trước, giữ thăng bằng rồi đột ngột nhảy lên.

Khi mọi người vẫn chưa kịp hoan hô họ đã chứng kiến một cảnh tượng gây kinh ngạc hơn nữa.

Lão Hổ rất cẩn thận điều chỉnh lực để quả bóng rổ lăn đi. Mặc dù không giữ được lâu mà bị rơi xuống ngay sau đó nhưng điều đó không ngăn cản mọi người vỗ tay nhiệt liệt. Lần này, tiếng vỗ tay là sự thể hiện chân thành của họ, giống như mưa bão cuốn vào tai, làm Lão Hổ vốn không tự tin giờ đây cảm thấy tự hào.

“Làm lại một lần nữa!” Khán giả đồng loạt hô hào trong đám đông.

Vương Cường hiểu rằng loại xiếc này yêu cầu sự phối hợp. Anh chọn một người trong đám đông để đến gần và giúp đỡ chỉ huy mèo làm xiếc.

Không ngờ, người được chọn lại là một người nổi tiếng trên mạng đến xem náo nhiệt.

Ôn Lương là một chủ blog nổi tiếng với các video về cuộc sống hàng ngày, đi du lịch, làm ruộng và hái rau. Hôm nay, anh đến phố Đại Thuyền để phát sóng trực tiếp về các món ăn vặt nổi tiếng của địa phương nhưng không ngờ lại gặp phải xiếc mèo, và chính anh trở thành người được chọn.

【 Chủ quán có phải nhận ra Ôn Lương không? 】

【 Có thể là vì Ôn Lương đang phát sóng trực tiếp. 】

【 Không quan trọng, Ôn Lương, nhanh lên, tôi muốn xem mèo biểu diễn gần hơn. 】

Ôn Lương cũng rất hào hứng. Đây là video tư liệu sống, sau khi phát sóng trực tiếp có thể cắt nối và biên tập, sau khi đăng chắc chắn có thể thu hút thêm nhiều người hâm mộ. Đề tài về mèo và xiếc luôn có sức hút lớn.

“Tôi nên làm gì?” Ôn Lương đưa điện thoại cho trợ lý, dặn dò anh quay video rõ ràng, rồi nhận lấy thức ăn cho mèo từ Vương Cường và đặt trước mặt Lão Hổ, hướng dẫn nó đến quả bóng rổ.

Nhưng Lão Hổ không phải là mèo bình thường. Không quan tâm đến thức ăn cho mèo, nó tiếp tục thực hiện động tác, nhảy lên và đứng vững trên quả bóng rổ.

Ôn Lương không thấy phiền lòng, thậm chí còn vì Lão Hổ đang đứng trên quả bóng mà di chuyển liên tục xung quanh, phấn khích khoe khoang với camera.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp rất ghen tị. Xiếc mèo thế này tuyệt vời quá đi!

【 Tôi cũng muốn bị mèo vây quanh. 】

【 Không sao, khi tôi về nhà, tôi sẽ dạy mèo của mình học cái này. 】

【 Mèo của bạn đen thật đấy. 】

【 Các bạn thấy biểu cảm kinh ngạc của chủ quán không? Cười chết tôi. 】

【 Cảm giác như chủ quán lần đầu tiên thấy như vậy. 】

【 Tôi đã xem rất nhiều buổi biểu diễn ở đây, nhưng trước đây không thấy mèo biểu diễn tốt như vậy, trước đấy giỏi lắm cũng chỉ có thể đứng thăng bằng trên bóng rổ thôi. 】

【 Tôi phản đối động vật biểu diễn nhưng không thể phản đối động vật muốn biểu diễn. 】

【 Nhưng con mèo này có vẻ quen. 】

【 Có phải bạn đang nói về mèo của tôi? 】

【 Gì cơ? Tôi thực sự cảm thấy mèo này rất quen mắt. 】

【 Đây không phải là Lão Hổ sao? Tại sao lại theo chủ quán biểu diễn xiếc vậy, chẳng nhẽ được nhận nuôi rồi sao? 】

【 Không cần đâu, Lão Hổ là đại gia mà. 】

【 Có phải chủ quán thấy sự tài giỏi của mèo mà nhận nuôi chúng, ép buộc chúng biểu diễn không? 】

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu chỉ trích chủ quán, cho rằng anh ta đã đối xử tồi tệ với mèo.

【 Làm sao có thể, mèo không phải là loại động vật có thể bị ép buộc. 】

Một số ít khán giả không phát biểu nhưng cũng đồng tình với quan điểm này, cho rằng mèo không phải là loài dễ bị cưỡng bức.

【 Mạch Mạch ở đây này? Không bao giờ Chu Thuần đem Mạch Mạch công chúa cho người khác nuôi được. 】

【 Không được, tôi phải đi hỏi Tiểu Thuần Tử xem có chuyện gì không! 】

Tiểu trợ lý nhìn thấy khu bình luận đã hỗn loạn như nồi cháo, lo lắng thông báo tình hình cho Ôn Lương. Thấy tình hình trên màn hình, anh nhíu mày. Vì anh đã tiếp xúc gần gũi với chủ quán và Lão Hổ, anh không cảm thấy có ai bị cưỡng ép ở đây.

“Con mèo này là của anh sao, giỏi quá!” Ôn Lương hỏi một cách gián tiếp, vừa nghĩ đến các tài liệu cho video sắp tới của mình.

“Không phải mèo của tôi, mà là bạn của mèo nhà tôi. Lần này nó đặc biệt đến giúp tôi.” Vương Cường cười tươi, khuôn mặt đầy nếp nhăn xung quanh mắt, trông giống như một người nông dân hiền lành.

Nghe xong, Ôn Lương không phát hiện điều gì sai. Anh quay lại đám đông và chờ Chu Thuần đến giải thích.

Theo bình luận, Chu Thuần là một diễn viên. Có vẻ như hôm nay là ngày may mắn của cậu, nếu không tại sao lại có nhiều tài liệu quý giá đến vậy chứ?

Khi Vương Cường chuẩn bị kết thúc công việc, Chu Thuần cuối cùng cũng đến phố Đại Thuyền, đứng giữa đám đông, anh mơ hồ nhìn Mạch Mạch nhảy qua vòng và Lão Hổ đứng trên quả bóng rổ cảm thấy hình như mình đang mơ.

Dù Mạch Mạch có vẻ hiền lành nhưng thực ra nó cũng kiêu ngạo như những con mèo khác, luôn xem thường nhân loại, càng đừng nói tới loại mèo kiêu ngạo không thuần phục như Lão Hổ, làm sao có thể chủ động biểu diễn xiếc như thế.

Khi đám đông dần tan đi, Ôn Lương vội vàng tìm Chu Thuần và bắt tay anh, nói: “Chu Thuần, tôi là Ôn Lương, tôi là fan của anh, tôi rất thích vai diễn Tiểu Thuần Tử!”

Nghe từ “fan”, Chu Thuần chưa kịp nở nụ cười đã trầm xuống, vẻ mặt cạn lời nhìn đối phương, nói: “Bạn không phải fan của tôi đâu!”

“Anh, sao anh biết được!” Ôn Lương bị câu trả lời này làm cho bất ngờ, không biết đã sai điều gì, kỹ thuật diễn của cậu vẫn rất tốt mà!

“Bởi vì nhân vật tôi diễn là Tiểu Trung Tử, còn Tiểu Thuần Tử là biệt danh mà fan gọi tôi.” Với fan, biệt danh có thể là yêu mến nhưng với anh thì đó là biệt danh đó là quá khứ đen tối.

Ôn Lương: “……”

Nghe thấy vậy, Ôn Lương cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng cũng tại cậu không đi tìm hiểu rõ ràng, cuối cùng lại tạo ra chuyện đáng chê cười như vậy.

【 Ha ha ha, cười chết tôi rồi! 】

【 ( tôi là fan của anh, tôi rất thích vai diễn Tiểu Thuần Tử! ) 】

【Mà cũng hay cho ai đặt tên Tiểu Thuần Tử này. 】

Giờ có xấu hổ cũng không có cách nào, cậu còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi!

Ôn Lương kiềm chế cơn xấu hổ, hỏi: “Có nhiều người xem livestream của tôi rất tò mò, tại sao mèo của anh lại biểu diễn xiếc vậy?”

Chu Thuần nhìn Mạch Mạch đang nằm trên đùi mình với vẻ mặt vô tội khiến anh hoàn toàn không thể nổi giận, chỉ có thể nói ba từ: “Tôi không biết.”

“Hả, tại sao?”

Ôn Lương cảm thấy mèo nhà mình thì mình phải hiểu rõ nhất chứ!

“Bởi vì mèo của tôi thường xuyên ra ngoài, tôi không biết nó làm gì mỗi ngày. Nếu bạn thực sự tò mò, bạn nên hỏi chủ quán.”

Chu Thuần nói điều này với sự ghen tị. Mạch Mạch thường nghe lời anh nhưng chưa bao giờ chủ động biểu diễn nhảy vòng trước mặt anh. Có thể vì ở nhà anh không có dụng cụ nhảy vòng, dù sao thì anh vẫn ghen tị.

Vương Cường thu dọn quầy hàng xong mới biết Chu Thuần trước mặt chính là chủ nhân của Mạch Mạch. Anh còn tưởng rằng đó đều là mèo hoang.

Đối với sự tò mò của Ôn Lương, Vương Cường cung không cảm thấy chuyện được mèo kiếm tiền nuôi có gì ngại, kể chuyện Đoàn Viên bị thương và sự giúp đỡ từ đội của Lão Hổ ra.

“Nhờ có Lão Hổ, tôi mới kiếm được nhiều tiền như vậy. Hôm nay tôi đã kiếm được một nghìn đồng, nhiều hơn bất kỳ ngày nào trước đây. Đây đều là công lao của đội Lão Hổ.”

Vương Cường còn lấy 500 đồng ra đưa cho Chu Thuần nhưng bị từ chối.

【 Nghe chủ tiệm nói thì Lão Hổ chỉ mới luyện tập một ngày thôi! 】

【 Mèo hoang giỏi đến vậy sao? 】

【 Mạch Mạch không phải là mèo hoang và không phải mèo hoang nào cũng giỏi như vậy đâu! 】

【 Đây là thành viên giỏi nhất trong đội mèo. 】

【 Giỏi như vậy, có thể tham gia thi đấu đấy nhỉ. 】

【 Có thi đấu nào cho mèo không? 】

【 Tôi biết gần đây có một giải đấu tên là Giải Siêu Cúp Mèo, có lẽ Lão Hổ có thể tham gia thử. 】

【 Thôi, Giải Siêu Cúp Mèo không phải nơi cho Lão Hổ tham gia. 】

【 Ở đó là những mèo giỏi nhất, Lão Hổ không thể so sánh được, đi tham gia sẽ thua thôi. 】

“Giải Siêu Cúp Mèo……” Chu Thuần nhìn bình luận và lẩm bẩm.

Ôn Lương lo lắng Chu Thuần sẽ tức giận của Chu Thuần nên chuẩn bị khen ngợi Lão Hổ, nhưng thấy anh mỉm cười, không tỏ ra bực bội, nói: “Phó đạo diễn giải Siêu Cúp Mèo có tìm tôi, tôi đã suy nghĩ và quyết định tham gia!”

Điều này làm cho những người bình luận cảm thấy bất ngờ, dù có nghi ngờ, nhưng cũng không nói ra.

Chu Thuần nói điều này có thể có lý do riêng nhưng anh cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Ban đầu anh lo lắng Lão Hổ không muốn hợp tác, không ngờ chúng nó lại tự mình đi biểu diễn xiếc, giờ anh không còn lo lắng gì nữa.

Ôn Lương nhìn số lượng người xem livestream tăng lên, quyết định rằng hôm nay là ngày may mắn của mình, nếu không thì với độ hot của Giải Siêu Cúp Mèo làm sao cậu có thể cọ được chứ!
« Chương TrướcChương Tiếp »