Chương 32: Bò điên không điên

Thôn trang bốn phía núi vây quanh, từng hàng ruộng bậc thang như cầu thang xoắn trong núi, màu xanh bát ngát của đồng ruộng trong bóng đêm vẫn rất nổi bật.

Chúng đi dọc theo đường núi quanh co tiến về phía thôn làng, không biết có phải do vừa mới có mưa nhỏ tí tách hay không mà đường núi trở nên lầy lội, tứ chi của Lão Hổ và các con mèo khác đều dính đầy bùn đất, trông còn bẩn hơn cả mèo ở nông thôn.

Đặc biệt là lông dài của Mạch Mạch, bùn đất đông lại làm lông dính lại với nhau từng cục từng cục khiến nó trông cực kỳ chật vật.

Chúng nó tùy ý tìm một chỗ, ngồi xổm trong một đống củi lớn, khó chịu mà xử lý bùn đất trên người. Vừa định vươn đầu lưỡi ra liếʍ sạch lông nhưng nhìn lớp bùn dày nặng và dính trên người, thật sự là không thể làm sạch được, sao mà dơ thế!

“Tớ dơ quá, Thiên Thiên, liếʍ giúp tớ đi, về nhà tớ sẽ liếʍ lại giúp cậu!” Kim Bảo nhìn Thiên Thiên, đang ngồi xổm bên cạnh và không ngừng dùng móng vuốt đá bùn đất, quyết định lừa Thiên Thiên liếʍ giúp lông.

Nhưng Thiên Thiên không phải kẻ ngốc, nó ngừng đá bùn quay sang ôm đầu Kim Bảo đá mạnh.

Lão Hổ không để ý đến tiếng kêu thảm thiết bên cạnh, nhìn lông trên người mình đầy bùn đất mà không biết làm sao. Nó vốn không thích tắm, thường dùng cách liếʍ lông để làm sạch, đây là lần đầu tiên nó nghĩ đến việc có nên tắm trong nước hay không.

“Lão Hổ, để tớ liếʍ lông giúp cậu!” Mạch Mạch chẳng hề ngại, muốn thử nhìn nó, như chỉ cần nó gật đầu đồng ý, giây tiếp theo sẽ lao tới.

Không phải Mạch Mạch không ngại mà vì nghĩ có thể liếʍ lông cho Lão Hổ, nó chẳng để ý mấy cục bùn kia nữa.

“Không cần!” Lão Hổ kiên quyết từ chối, nhưng không hiểu sao trong lòng lại tràn đầy niềm vui, khóe miệng cũng không kìm được mà nhếch lên. Đặc biệt khi nhìn thấy Kim Bảo và Thiên Thiên vì muốn được liếʍ lông mà đánh nhau, nó càng vui hơn.

Đó có phải là dấu hiệu cho thấy mình là người bạn độc nhất vô nhị trong lòng Mạch Mạch không?

“Các ngươi là mèo từ đâu đến?” Tiếng mèo kêu bất ngờ bên tai khiến chúng giật mình nhìn quanh liền thấy một con mèo hoa đang nằm trên tường rào, chúng tò mò nhìn chằm chằm, sợ nó cũng giống con chó lớn trước đây, không chào đón người lạ.

“Chúng ta từ Thường Thành đến!” Lão Hổ cẩn thận trả lời.

“Sao lại từ nơi xa như vậy tới, là chủ nhân các ngươi mang các ngươi đến sao?” Đã nghe qua Thường Thành xem ra mèo hoa là một con mèo từng trải. Lão Hổ nhìn thấy hàm răng thiếu và khuôn mặt già nua của đối phương, đoán được đây là một con mèo già.

“Không phải, thực ra chúng ta bị lạc đường.” Lão Hổ ngượng ngùng rung rung râu.

Mèo hoa là con mèo căm ghét cái ác, khi biết chúng lạc đường vì cứu mèo con, nó chủ động mời chúng đến nhà nghỉ ngơi, dẫn chúng đến chuồng bò sau nhà.

Chuồng bò không lớn, bên trong có hai con bò cái, chúng không để ý đến những con mèo mới đến từ bên ngoài chỉ chăm chú cúi đầu ăn cỏ, tiếng nhai nhóp nhép dần dần truyền đến tai đám mèo: “Hôm nay các cậu ở đây đi, ta đi lấy ít đồ ăn cho các cậu.”

Nhìn bóng mèo hoa đi ra ngoài, Lão Hổ cẩn thận đánh giá cung quanh. Có lẽ do thời tiết nóng bức, mùi phân bò trong chuồng càng nồng nhưng khó khăn lắm mới có chỗ ở, chúng không chê, tìm một chỗ phủ đầy cỏ dại, nhịn đói ngồi xuống.

“Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?”

“Em muốn tìm ai đó đưa ta về Thường Thành chứ tự chúng ta đi thì biết bao giờ mới đến!”

“Chu Thuần chắc chắn rất lo lắng cho chúng ta.”

Thực ra Lão Hổ cũng không biết phải làm gì, vì con người không hiểu tiếng mèo, làm sao để họ hiểu mình muốn về Thường Thành là vấn đề khó giải quyết nhất lúc này.

Tuy nhiên, Mạch Mạch đưa ra một ý tưởng, an ủi chúng: “Đừng lo quá, Chu Thuần chắc chắn rất lo lắng cho chúng ta, anh ấy sẽ đi tìm chúng ta, nên chúng ta chỉ cần đi dọc theo con đường này là sẽ gặp thôi.”

Mặc dù không chắc chắn nhưng cần phải cho mọi người chút hy vọng.

Bên kia.

Trong ngôi nhà mở rộng cánh cửa gỗ, hai ông bà già đang phe phẩy quạt hương bồ, trò chuyện trong đêm mát mẻ hơn ban ngày nhiều.

Bên cạnh họ là máy đập lúa và chong chóng đã phủ đầy bụi, bây giờ lúa đã trưởng thành và bắt đầu đến lúc gieo trồng mấy loại rau theo mùa mà các ông bà thích ăn như bí đao, cà tím và đậu que nên họ bàn nhau đi mua ít hạt giống.

“Mai tôi đi chợ mua!”

“Cũng có thể mua ít hạt giống cà chua, xem có thể bán được không.”

Ông lão nhìn thấy con mèo hoa chui qua khe cửa, đôi mắt nhăn nheo trở nên sáng hơn, cúi xuống ôm nó vào lòng, nghe tiếng mèo kêu mềm mại, dùng tay xoa đầu nó mắng yêu: “Gạo Kê, ngươi lại chạy đi đâu vậy, tối cũng không về ăn cơm.”

Bà lão từ bếp lấy ra bát cơm đã chuẩn bị sẵn, đặt trước mặt nó. Gạo Kê nghĩ đến năm con mèo ở chuồng bò, cảm thấy không đủ ăn, liền nũng nịu cọ cọ vào tay bà lão, muốn thêm một chút.

Bà lão biết tính tham ăn của nó, đứng dậy lấy thêm vài cái bánh bao đặt vào bát, cười xoa đầu Gạo Kê.

Con trai họ thường ở Thường Thành, chỉ về nhà vào dịp Tết nên họ rất cưng chiều mèo, nếu không cũng không nuôi nó mập đến vậy.

Ai thấy thân hình béo của Gạo Kê chắc chắn sẽ nói không hổ là mèo của ông bà già!

“Ây, kéo đi đâu ăn đấy?” Bà lão nhìn Gạo Kê kéo bát ra ngoài, thắc mắc hỏi. Cái bát sắt rung lắc, suýt nữa làm rơi bánh bao.

“Mặc kệ nó, bà già rồi còn lo nhiều như vậy làm gì!” Ông lão từ túi lấy ra thuốc lá, ngậm vào miệng.

Bà lão hiểu tính chồng, ông là kiểu người không để ý đến việc gì, dù thường tỏ ra nghiêm khắc gia trưởng nhưng trong nhà ông là người chiều con cháu và mèo nhất.

“Ông tưởng tôi muốn lo sao? Gạo Kê hay ăn ở chuồng bò nhưng dạo này bò bị bệnh, lỡ đá nó thì sao?”

Bà lão không nhịn được lườm ông.

Nói là bệnh thì hơi nhẹ, thực ra họ nghĩ con bò bị điên. Dạo này bò trong chuồng không hiểu sao đêm nào cũng kêu inh ỏi. Ông bà già vốn đã khó ngủ, bị đánh thức bởi tiếng bò kêu thảm thiết thì không thể ngủ lại được.

Lần đầu bị đánh thức, họ nghĩ nhà có trộm nhưng tìm khắp nơi lại không thấy gì. Mấy buổi đêm sau bò đều kêu, họ nghĩ bò bị bệnh rồi nhưng mời thú y đến họ lại nói bò rất khỏe mạnh.

Không phải trộm, không phải bệnh, vậy chắc là bị điên rồi!

Nếu không phải nuôi bò nhiều năm, có tình cảm, họ đã thịt lâu rồi.

“Không sao, Gạo Kê sẽ không bị thương đâu!” Ông lão nói vậy nhưng trong lòng cũng lo lắng. Gạo Kê đã già, thân hình không còn nhanh nhẹn như trước, nếu bò phát điên thì khó tránh.

Ông nghĩ nếu lần này Gạo Kê bị bò đá, sau này sẽ không để nó vào chuồng bò nữa.

【 Nhiệm vụ: Giúp cặp vợ chồng già tìm ra nguyên nhân bò vàng kêu vào buổi tối】

【Độ khó: Một sao】

【 Phần thưởng: Hai hộp đồ ăn mèo】

Khi Lão Hổ và các bạn giúp dọn dẹp chén sắt vào trong, âm thanh hệ thống nhắc nhở vang lên bên tai nó, nhìn vào độ khó một sao, nó chẳng để ý mà cúi đầu ăn cơm.

Đối với những con mèo đã sớm đói bụng, ăn cơm vẫn là quan trọng nhất.

“Mấy ngày nay ban đêm có phải bò thường kêu không?” Ăn xong cơm chiều, Lão Hổ liếʍ móng vuốt dính cơm, nhớ tới nhiệm vụ hệ thống, quay đầu hỏi Gạo Kê.

“Sao cậu biết?” Gạo Kê tuy nghi ngờ nhưng vẫn kể lại những gì nó phát hiện. Nó thường ngủ ở phòng khác trong nhà, ngoài tiếng tru lên mỗi đêm nó chẳng thấy gì khác.

Lão Hổ nhìn con bò già đang gặm cỏ bên cạnh, đoán có thể do bệnh. Cẩn thận tiến lại gần, muốn xem rốt cuộc có vấn đề gì, thì nghe Mạch Mạch lo lắng quát: “Đừng lại gần quá, lỡ bị đá thì sao?”

“Sẽ không bị đá đâu, bò nhà ta tính tình tốt, không đá mèo đâu.”

Vừa dứt lời, con bò già cúi đầu liếʍ lông Lão Hổ đang đứng dưới chân nó. Mặc dù bị Lão Hổ giận dữ đánh một móng vuốt, nó vẫn không để ý, kêu “mu mu” và nhìn Lão Hổ với đôi mắt ngập nước, trông rất thân thiện.

Không tìm ra nguyên nhân, Lão Hổ lùi xa khỏi bò vàng để tránh bị liếʍ lông, di chuyển lại gần Mạch Mạch và các bạn chen chúc một chỗ, quyết định chờ tối rồi tính. Chúng không có cảm giác an toàn ở nơi xa lạ này, dù nóng nực cũng không tách ra.

Chạng vạng, bầu trời đen nhánh, nhà cửa và đồng ruộng dưới ánh trăng vẫn rõ ràng, dãy núi xa xa như ẩn như hiện không chọc người chú ý như ban ngày.

Khoảng gần hai giờ sáng, Lão Hổ ngủ mơ màng nghe tiếng bước chân. Nó mở mắt, tiếng bước chân càng lúc càng lớn, cuối cùng dừng lại bên cạnh.

Chuồng bò không có đèn, chỉ nhờ ánh trăng ngoài trời mà thấy bóng người. Đó là một chàng trai trẻ, đứng trước hai con bò vàng, vuốt ve đầu chúng. Tiếng kêu “mu mu” truyền ra, không thê thảm như lời Gạo Kê nói, mà rất nhẹ nhàng như thể đã quen biết từ lâu.

Lão Hổ không dám làm động, không đánh thức Mạch Mạch và các bạn, nhanh như chớp chạy vào nhà, đánh thức Gạo Kê đang ngủ say đến mức thành hình chữ X dậy.

Gạo Kê miễn cưỡng mở một mắt, nói trong cơn buồn ngủ: “Lão Hổ, có chuyện gì?”

“Có người vào chuồng bò nhà cậu!” Lão Hổ đoán người kia có thể là nguyên nhân làm bò vàng không ngừng kêu. Chẳng lẽ người đó là kẻ chuyên trộm gia súc?