Chương 34: Bọn buôn người

Mặt trời dần lặn xuống, bầu trời xanh và những đám mây trắng xung quanh dần dần chuyển sang màu đỏ bừng. Ánh hoàng hôn rọi xuống khu rừng xanh biếc tựa như những dãy núi vàng lấp lánh khiến người ta mê mẩn không muốn rời.

Chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy, Lão Hổ và những con mèo khác tò mò chớp chớp đôi mắt, không muốn dời đi một khắc nào.

Trên bầu trời, những con chim đang vỗ cánh bay về tổ. Lúc này, bọn họ mới nhận ra rằng trời đã tối.

Quan Thụy xoa xoa bụng đói, bên trong phát ra từng tiếng kêu ục ục khiến cậu khó chịu mà nhăn mặt lại: “Mèo ơi, mình hơi đói!”

Lão Hổ tuy không hiểu cậu bé nói gì nhưng từ hành động của cậu có thể đoán được một chút, quan trọng nhất là nó cũng hơi đói. Lão Hổ kéo chiếc túi vải trên cổ, lấy ra hai cái bánh bao to, rồi đẩy về phía Quan Thụy, mời cậu cùng ăn.

Nhưng một cái bánh bao hoàn toàn không đủ no vì vậy chúng quyết định đến ngôi làng gần đó để kiếm ăn.

Lúc này đã đến giờ ăn tối, rất nhiều người đàn ông từ đồng ruộng trở về đang đi trên bờ ruộng, vừa đi vừa trò chuyện về tình hình mùa màng của nhà mình, cùng nhau đi về phía nhà.

Làn khói bếp từ ống khói bay lên trời, Lão Hổ đứng trên sườn núi có thể ngửi thấy mùi cơm thơm phức trong không khí khiến bụng chúng réo liên tục. Chúng chạy thẳng về phía ngôi làng.

Chúng tới gần một ngôi nhà, đứng trên những tảng đá bên cạnh tường rào, cẩn thận thò đầu ra quan sát. Sáu cái đầu nhỏ ghé vào tường rào đều không bị phát hiện.

Trong sân đầy củi lửa và các công cụ như máy đập lúa, ngoài những củ cải khô treo trên xà nhà thì không thấy có thức ăn gì khác.

May mắn là nhà này không nuôi chó mà giống với nhà của hai ông bà lại nuôi một con bò già. Chỉ cần đợi ba người trong nhà ăn xong, chúng sẽ có thể ăn một bữa và nghỉ lại một đêm.

“Nghe chuyện chưa? Ông Vương ở đầu làng xuất quỹ* với vợ mình đấy?”

*Xuất quỹ: (Come out) Công khai xu hướng tính dục

“Chuyện này thì có gì đâu, tôi đọc trong tiểu thuyết còn nhiều chuyện hơn.” Bà vợ là người thích đọc tiểu thuyết, lúc làm việc thường nghe truyện đọc, nên việc ông Vương xuất quỹ không làm bà bất ngờ.

“Tôi còn biết một chuyện nữa, người mà ông Tiền hẹn hò qua mạng thực ra là——”

“Ông Vương!” Con trai bà hạ giọng nói.

“Chuyện gì cơ, là người khiến ông Vương xuất quỹ á?”

“Đúng vậy, thực ra tiền lừa được sau đó đều tiêu cho con dâu nhà mình.”

Ba người trong nhà vui vẻ trò chuyện về những chuyện phiếm trong làng, nội dung cũng khá chấn động. Nhưng những con mèo đang ngồi xổm ngoài góc tường thì không hiểu tiếng người còn cậu bé Quan Thụy mới lớp một này thì không có hứng thú, chỉ mong họ nhanh chóng ăn xong.

Do mải mê tám chuyện, bữa cơm kéo dài đến một tiếng đồng hồ mới kết thúc. Nhìn họ bưng bát đĩa vào bếp, Lão Hổ và nhóm mèo, đói đến hoa mắt, không thể chờ thêm nữa, vội vàng theo sau.

Con dâu đang rửa bát trong bếp, tiếng nước chảy át đi tiếng bước chân của chúng. Trời tối đen như mực, dù chúng có thò chân vào mâm cũng không bị phát hiện.

Vì vậy, cả nhóm can đảm hơn, ngậm lấy mấy miếng cá và bánh bao, dù bị dính đầy dầu mỡ cũng không chê, xong việc vội chạy về chuồng bò.

Từ khi ngủ ở chuồng bò qua một đêm, Lão Hổ và nhóm mèo cảm thấy nơi này vô cùng an toàn, ngay cả khi bị bò liếʍ lông cũng không thấy gì khó chịu vì có một giấc ngủ ngon là điều quan trọng nhất.

Mệt mỏi sau một ngày dài, sau khi ăn xong, chúng không muốn di chuyển nữa, duỗi dài móng nằm trên đống cỏ khô trong chuồng bò. Quan Thụy cũng không ngại nóng bức, ôm chặt Mạch Mạch vào lòng, quạt quạt đám muỗi phiền toái bên cạnh, dần dần ngủ thϊếp đi giữa tiếng ve kêu ngoài trời.

Ở phía bên kia, Chu Thuần lại không thể ngủ ngon như vậy. Anh một đêm không ngủ đi tìm kiếm suốt một ngày gần ga tàu hỏa. Mèo thì tìm được, nhưng không phải là Lão Hổ và nhóm mèo.

Nhưng không phải hoàn toàn không có phát hiện, ở một ngôi làng, anh nghe nói có một gia đình đã thu lưu năm con mèo đêm qua, dựa vào mô tả về màu sắc và hoa văn của chúng có thể xác định đó là Lão Hổ và nhóm mèo.

“Dọc theo con đường này sẽ tới Thường Thành, xem ra Lão Hổ và nhóm mèo đã tìm đúng đường.” Bạn của Chu Thuần cũng đi tìm kiếm cùng nghe lời kể của cặp vợ chồng già mà cảm thán không thôi. Anh ta thực ra nghĩ rằng có lẽ sẽ không tìm thấy.

Đối với mèo, sau khi bị hoảng sợ trên tàu hỏa rất dễ dàng bị lạc khi vừa xuống xe. Ngay cả khi không lạc, khu vực xung quanh bốn bề thông thoáng, không biết chúng chạy đi đâu. Chúng có thể chạy theo hướng ngược lại, hoặc chạy vào rừng sâu, khi đó sẽ khó tìm hơn.

Ai ngờ chúng thông minh như vậy, thật sự tìm được đường về nhà.

“Tất nhiên rồi, Mạch Mạch và nhóm mèo không ngốc như vậy.” Chu Thuần tự hào, mệt mỏi sau hai ngày, cuối cùng anh có thể yên tâm ngủ. Anh tin rằng ngày mai dọc theo con đường này, nhất định sẽ tìm được nhóm mèo ngay lập tức.

Lão Hổ và nhóm mèo không biết kế hoạch của Chu Thuần. Sau khi Quan Thụy đặt ba đồng tiền còn lại trong túi lên giá chuồng bò, Lão Hổ dẫn cậu bé tự tin hướng về Thường Thành xuất phát.

Hiện tại là bảy giờ sáng, trên đường không có nhiều xe cộ. Dù chân có chút đau nhức, nhưng trước cảnh đẹp của ánh bình minh, tất cả đều có thể chịu đựng được.

Quan Thụy đấm chân mình, hít sâu một hơi rồi tiếp tục đi về phía trước.

Bây giờ không phải lúc để yếu đuối, mình đã là cậu bé năm tuổi, không thể thua kém mấy con mèo được.

“Cậu bé, sao cháu lại đi một mình trên đường vậy?” Người nói là một người đàn ông trung niên, ngồi trên ghế phụ của chiếc xe minibus, khi xe chậm lại, ông ta thò đầu ra, đôi mắt tò mò nhìn cậu bé.

“Cháu không đi một mình đâu, cháu còn có mèo nữa!” Quan Thụy ngồi xổm xuống, vuốt ve Mạch Mạch bên cạnh.

“Cha mẹ cháu đâu?”

Nhìn vẻ lo lắng của người đàn ông, Quan Thụy do dự. Chủ yếu là cậu nghĩ nếu nói cha mẹ không ở đây, gặp phải bọn buôn người thì sao?

“Cha mẹ cháu ở ngay phía trước, tại chúng cháu đi chậm thôi!”

“Vậy à, thế có cần chú đưa cháu lên phía trước không?”

“Đúng rồi đấy, một mình cháu đi trên đường, lỡ gặp người xấu thì sao? Dù sao cha mẹ cháu cũng ở phía trước, chú sẽ đưa cháu đến đó rồi dừng lại, cháu không cần sợ đâu.” Người đàn ông ngồi ở ghế lái nói, trông dáng vẻ thật thà khiến Quan Thụy nhớ đến người cậu rất tốt với mình.

“Chỉ là……” Quan Thụy sờ sờ chân Mạch Mạch, có chút do dự.

“Đây là mèo của cháu à? Cũng cùng nhau lên xe đi!”

Nghe được lời này, Quan Thụy miễn cưỡng yên lòng. Cậu đã nói rằng người nhà mình ở phía trước nên nếu là người xấu thì sẽ không dám nói dối và lừa bán cậunhư vậy. Hơn nữa có thể mang Mạch Mạch lên xe, cậu cảm thấy bọn buôn người chỉ biết lừa bán người, mèo có ích lợi gì cho họ đâu?

Lão Hổ cảm thấy có chỗ không ổn nhưng cũng không phát hiện ra vấn đề gì, đành phải đi theo Quan Thụy lên xe.

Nhóm mèo kề sát bên người cậu, từ bên ngoài nhìn vào chúng giống như đang nheo mắt, nhưng lỗ tai dựng đứng chứng tỏ chúng đang cảnh giác. Quan Thụy cũng có chút lo lắng, vuốt ve lông mềm của Mạch Mạch để giảm bớt căng thẳng trong lòng.

“Người nhà của ngươi đâu, chỉ xem!” Người đàn ông ngồi ghế phụ nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi quay đầu nhìn Quan Thụy, khiến cậu sợ hãi. Cậu làm gì có người nhà nào ở đây!

“Ở phía trước kia, chú thả cháu xuống đây là được.” Nghe được lời này, Quan Thụy cảm thấy yên tâm hơn, cơ thể nghiêng về phía trước, từ từ tiếp cận người đàn ông. Cậu chỉ đại vào một đôi vợ chồng già bên đường, hoàn toàn không nhận thấy ánh mắt đầy tàn nhẫn của người đàn ông như đang mưu tính điều gì.

Người đàn ông đột ngột xoay người, dùng khăn tẩm thuốc mê bịt miệng và mũi Quan Thụy. Không đợi Lão Hổ và nhóm mèo phản ứng, cơ thể mềm nhũn của Quan Thụy đã ngã xuống ghế.

Tiếng mèo kêu chói tai vang lên, Lão Hổ và nhóm mèo giơ móng vuốt chuẩn bị tấn công nhưng từ cốp xe phía sau, một người nhảy ra, phối hợp với hai người ở phía trước, nhanh chóng nhốt Lão Hổ và nhóm mèo vào l*иg sắt.

Họ thực sự quá thành thạo việc bắt mèo!

Hóa ra ngay khi nhìn thấy Quan Thụy, họ đã lên kế hoạch sẵn, một người nấp trong cốp xe để bắt cả đứa bé và nhóm mèo cùng lúc.

“Không ngờ ra ngoài một chút lại có thu hoạch ngoài ý muốn!”

“Chỉ là vừa rồi lão đại bắt chúng ta bỏ qua đứa bé này, tao thấy chẳng có vấn đề gì cả!”

Hai người kia mắt sáng rực mang theo vẻ giảo hoạt và ác độc như những con rắn. Gương mặt thành thật của họ hoàn toàn không hợp với bản chất nhưng chính vẻ bề ngoài này giúp họ lừa được nhiều người.

Tên đầu sỏ bọn buôn người là người đàn ông trung niên đang lái xe. Hôm nay, bọn chúng định rời khỏi nơi này, nên để tránh gây chú ý khi nhìn thấy năm con mèo xung quanh đứa bé, chúng định bỏ qua.

Dù sao, nếu không bắt được một trong năm con mèo này chúng sẽ thu hút sự chú ý của người đi đường, và hắn không muốn mạo hiểm vì một đứa bé.

Vì vậy, tên lão nhị mới nghĩ ra cách dụ chúng lên xe và giải quyết.

“Có gì mạo hiểm đâu, chỉ cần năm con mèo này là kiếm lời rồi!”

Bọn chúng bình thường cũng buôn bán mèo. Khi gặp mèo lạc hoặc mèo hoang, chúng bắt lại, bán cho lò mổ, trại chăn nuôi hoặc thị trường thú cưng. Cũng có người trên mạng mua mèo, ngầm đưa yêu cầu màu sắc, hoa văn và tính cách đặc biệt. Những con mèo hung dữ thường được ưa chuộng nhất.

Theo hắn, hôm nay bắt được năm con mèo này có thể bán trên các trang mạng không chính thống, lúc đó có thể kiếm được một khoản lớn.

Chiếc minibus rẽ vào một con đường nhỏ, không giảm tốc độ, xe hất tung bụi và đá, va đập vào thân xe phát ra tiếng leng keng. Bên trong xe, Lão Hổ và nhóm mèo vào không ngừng va đập vào l*иg sắt làm bọn buôn người bực bội.

“Chưa từng gặp loại mèo nào bám dai như vậy, chúng không cảm thấy đau sao.”

“Những người đó thích nhất loại mèo này, lúc tra tấn mới có ý nghĩa. Đến lúc kiếm được tiền, ta sẽ mua cho vợ một sợi dây chuyền vàng.”

Trong tiếng cười đùa của ba người, chiếc xe cuối cùng cũng đến nơi.