Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đội Mèo Hoang Mở Họp

Chương 37: Tìm thấy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lão Hổ và đám mèo đã nhận ra điều bất thường. Chúng nhanh chóng chạy xuống khỏi sườn đồi nhỏ, không để ý đến cỏ cây và bùn đất dính đầy người. Nghe tiếng súng vang lên, chúng sợ hãi đến mức lập tức cụp tai xuống, cố gắng giấu đầu vào đám cỏ.

Tiếng súng phá tan sự yên tĩnh của núi rừng để lại dấu vết trên những tán cây xanh mướt và chiếc xe tải bên cạnh, kích động những con chim trong rừng vỗ cánh loạn xạ bay đi, những người trong núi cũng bắt đầu nhận ra điều bất thường.

Cảnh sát nấp sau từng hàng cây lớn, trong khi bọn buôn người thì trú phía sau xe tải. Do lo ngại đám mèo và những đứa trẻ trong xe, cảnh sát không thể tùy tiện nổ súng như bọn buôn người.

Cảnh sát nhanh chóng rơi vào thế yếu.

Bọn buôn người vô cùng tàn nhẫn, chúng bắn trả rồi lập tức trốn sau xe tải, rõ ràng chúng nhận ra cảnh sát không dám nổ súng một cách tùy tiện. Đội trưởng đành phải dẫn theo hai người khác, dưới sự yểm trợ của đồng đội, lên sườn đồi với ý định tấn công từ cả hai phía.

Tiếng súng từ phía những cây đại thụ đã thu hút sự chú ý của bọn buôn người khiến chúng hoàn toàn không để ý đến cảnh sát đang tiến lại từ phía bên cạnh sát sườn đồi.

Một tiếng súng nổ vang lên bắn trúng tay của một tên buôn người khiến hắn đau đớn đến mức phải ném súng ra ngoài. Súng vừa vặn rơi gần con đường nhỏ nơi Lão Hổ và đàn em đang ẩn nấp.

Mạch Mạch sau khi nhận thức được sức mạnh của khẩu súng cũng muốn giúp đỡ những người khác. Nó không màng nguy hiểm, cố gắng ngậm lấy khẩu súng và kéo đi. Nhưng có vẻ như do quá sợ hãi, hai chân của nó run lên, không thể kéo súng ra ngoài được.

Lão Hổ nhìn thấy viên đạn đang chuẩn bị lao về phía nó, tim nó đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi ngực. Nhưng càng vào lúc này nó lại càng bình tĩnh hơn. Lão Hổ lao tới kéo theo Mạch Mạch tránh khỏi nguy hiểm sau đó với sự giúp đỡ của Kim Bảo và đồng bọn, chúng lùi lại phía sườn đồi, mang theo khẩu súng.

“Cậu lao ra đó làm gì, làm tôi sợ chết đi được!” Lão Hổ tức giận gầm lên.

Tiếng kêu chói tai của nó làm Kim Bảo vốn nhát gan sợ tới mức giật mình.

Lông trên Lão Hổ dựng đứng lên toàn thân run rẩy vì sợ hãi. Nó lo lắng nhìn Mạch Mạch ngay trước mắt mình, không thể tin rằng chỉ chậm một chút nữa thôi Mạch Mạch đã có thể bị thứ đáng sợ kia bắn trúng.

Thứ đó có sức mạnh khủng khϊếp như thế nào, nó cũng vừa mới được chứng kiến. Chỉ cần bị bắn trúng máu sẽ phun ra và nếu không được cứu chữa kịp thời, ai biết điều gì sẽ xảy ra sau đó?

Mạch Mạch cảm nhận được sự lo lắng của mọi người liền rúc vào gần Lão Hổ để làm nững. Bộ lông mềm mại của Mạch Mạch cũng khiến Lão Hổ cảm thấy dễ chịu hơn. Nó bất ngờ nhận ra tại sao con người lại thích vuốt ve lông của chúng, thật sự rất thoải mái.

“Tớ biết các cậu lo lắng cho tớ...”

“Ai lo lắng cho cậu!”

Lão Hổ không biết tại sao nhưng khi nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của Mạch Mạch và nghe thấy từ "lo lắng," nó liền phản ứng bằng cách phủ nhận ngay lập tức.

Kim Bảo và đồng bọn: "..."

‘Các cậu’ không phải có chúng nó nữa sao? Chúng nó thực sự rất lo lắng cho Mạch Mạch mà và từ những gì chúng thấy, Lão Hổ cũng rất lo lắng cho Mạch Mạch. Vậy mà tại sao Lão Hổ vẫn cố chấp không chịu thừa nhận?

"Lão đại cũng thật là cứng đầu rõ ràng rất lo lắng cho Mạch Mạch sao lại không chịu thừa nhận chứ?"

"Lão đại ngại chăng?"

"Có thể lắm, mỗi lần lão đại ngại ngùng đều rất cao ngạo."

"Ngại? Có gì mà phải ngại ngùng chứ?" Thiên Thiên, con mèo cái nhưng thiếu tinh tế, nghe hai con mèo đực bàn tán, hỏi lại.

"Chắc chắn là lão đại thích Mạch Mạch rồi!"

Nghe thấy tiếng mèo ríu rít bên cạnh, Lão Hổ tức giận đến mức lông mày nhíu lại. Cái đuôi của nó dựng đứng, không nhúc nhích nhưng vẫn không thể che giấu được sự xấu hổ. Nếu chúng biết nó là lão đại thì tại sao còn dám công khai trêu chọc như vậy hả.

“Oa, Lão Hổ cuối cùng cũng đồng ý làm bạn đời của tớ rồi sao?” Đôi mắt Mạch Mạch sáng lên vui mừng nhìn chằm chằm vào Lão Hổ.

Chiếc đuôi của Mạch Mạch thử quấn quanh đuôi của Lão Hổ. Khi nhận ra Lão Hổ không có ý định tránh né, Mạch Mạch vui vẻ chạy vòng quanh Lão Hổ, miệng không ngừng lặp lại câu nói vừa rồi.

Ban đầu, Lão Hổ định nói rằng mình cần suy nghĩ nhưng sau khi nghe cuộc đối thoại của Kim Bảo và đàn em, nó thay đổi ý định.

“Lão đại sẽ không từ chối nữa chứ?”

“Mạch Mạch đã theo đuổi nhiều lần như vậy rồi nếu từ chối nữa cậu ấy đi tìm mèo khác thì sao?”

“Không được đâu, nếu cậu ấy đi tìm mèo khác chúng ta còn có thể chơi cùng nhau nữa sao?”

Nếu mình từ chối nữa thì cậu ấy sẽ đi tìm con mèo khác sao?

Lão Hổ cúi đầu, đôi tai rung rung, cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa nó và Mạch Mạch.

Nó và Mạch Mạch chắc chắn là bạn bè nhưng cách nó đối xử với Mạch Mạch có phần khác so với Kim Bảo và đàn em. Nó đi kiếm ăn và chơi đùa cùng Kim Bảo và đàn em chủ yếu vì khi nhiều mèo ở chung, chúng mạnh mẽ hơn. Nhưng khi ở bên Mạch Mạch nó lại không như thế, nó chủ động chia sẻ thức ăn của mình với Mạch Mạch.

Nó muốn Mạch Mạch phụ thuộc vào mình, cũng sợ Mạch Mạch sẽ không tìm được thức ăn hoặc bị những con mèo khác bắt nạt. Những suy nghĩ này chưa bao giờ xuất hiện khi nó ở bên Kim Bảo và đàn mèo nên chắc chắn cảm xúc của nó với Mạch Mạch là khác biệt, nhỉ?

Nhưng sự khác biệt đó là gì, nó chỉ là một con mèo nên nó cũng không biết rõ lắm!

“Đợi một tuần nữa tôi sẽ cho cậu câu trả lời!” Sau khi nói ra điều này, Lão Hổ không thể kiềm chế được mà quay đầu đi cảm giác ngại ngùng lan tỏa trong lòng. Trước giờ nó chưa từng nói những lời như vậy với con mèo nào khác nhưng nó không muốn Mạch Mạch rời đi vì vậy dù ngại ngùng, nó vẫn cố gắng nói ra.

Mạch Mạch vui mừng đến mức không thể kiềm chế liên tục rúc vào Lão Hổ. Dựa vào âm thanh gừ gừ phát ra có thể thấy nó đang rất hạnh phúc.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Mạch Mạch đã bị một đôi tay to lớn bế lên khiến nó sợ hãi kêu lên thân mình vặn vẹo cố gắng trốn thoát.

“Ha ha ha, có vẻ đội trưởng không được lũ mèo hoang hoan nghênh rồi!”

Hóa ra trận đấu súng trên đã sớm kết thúc. Sau khi hai đội cảnh sát khác đến hỗ trợ chẳng mấy chốc đã bắt hết bọn buôn người. Giờ đây, họ phải đối mặt với vấn đề xử lý lũ mèo hoang và liên lạc với gia đình những đứa trẻ.

Đội trưởng bế Mạch Mạch lên nhìn thấy bảng tên đeo trên cổ nó liền gọi điện theo số trên bảng tên. Sau đó, anh ta gọi Chu Thuần, chủ nhân của Mạch Mạch đang điên cuồng tìm kiếm nó đến.

“Xin chào, tôi là Chu Thuần, chủ nhân của Mạch Mạch.” Chu Thuần cùng bạn bè lo lắng chạy đến, vội vàng lau mồ hôi trên trán, rồi bắt đầu kiểm tra tình trạng của những con mèo. Sau khi phát hiện Mạch Mạch và đồng bọn đều an toàn, anh ấy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi, cảnh sát đột nhiên gọi điện thoại đến. Tiếng chuông điện thoại vang lên rất lâu mới khiến anh mệt mỏi nhấc máy. Anh vốn không còn hy vọng gì nhưng khi nghe thấy người đàn ông trong điện thoại miêu tả về màu sắc và hoa văn quen thuộc của mèo anh lập tức mở to mắt, khuôn mặt mệt mỏi bỗng sáng bừng lên.

Nhưng khi nghe đến ba chữ "bọn buôn người", tim anh lại nhói lên, lo lắng rằng Mạch Mạch và các con mèo có thể bị thương trong quá trình cảnh sát bắt giữ bọn buôn người. Cảm giác ớn lạnh lan khắp người anh.

Anh tự hỏi liệu Mạch Mạch và các chú mèo khác có phải lại đi "thể hiện" không?

“Chúng không gây phiền phức cho các anh trong việc bắt bọn buôn người chứ?” Chu Thuần lo lắng hỏi, cảm nhận cảm giác ấm áp quen thuộc trong tay, lòng dần dần bình tĩnh trở lại. Nhưng với những chú mèo thích mạo hiểm như Lão Hổ làm sao anh có thể hoàn toàn yên tâm được?

“Gây phiền phức gì chứ? Nếu không có chúng giúp đỡ, chúng tôi không bắt được bọn buôn người đâu!”

“Đúng vậy, khi tên phạm nhân vứt súng ra ngoài chính những con mèo của anh đã giúp chúng tôi kéo súng đi.”

“Tôi chưa từng thấy những con mèo nào gan dạ như vậy. Trong tình huống nguy hiểm như thế tôi còn run rẩy, không ngờ chúng lại dám nhảy ra giúp chúng tôi. Tuy nói vậy để khích lệ chúng nhưng khi anh về hãy dạy dỗ chúng cẩn thận. Nếu sau này chúng bị thương thì không tốt đâu!”

Chu Thuần biết họ nói vậy là vì muốn tốt cho lũ mèo nhưng khi nghe những lời này mặt anh ngay lập tức trở nên khó coi. Anh với khuôn mặt đen sì đưa Mạch Mạch và các con mèo khác về xe, trước mặt bạn bè chỉ vào đầu chúng và bắt đầu nghiêm khắc dạy dỗ.

“Cậu nói nhiều như vậy, mèo có thể hiểu không?” Bạn của anh, người không nuôi mèo, không thể hiểu nổi việc các gia đình nuôi mèo nói chuyện với chúng nhiều như vậy dù biết rằng mèo không thể hiểu.

“Hiểu hay không thì cũng phải nói chứ, ít nhất thì tôi có thể xả bớt bực tức trong lòng.” Chu Thuần nhìn những con mèo đang ngây thơ nhìn anh biết rằng chúng không hiểu nhưng anh vẫn không kìm được mà phải thuyết giáo.

Anh vất vả khắp nơi tìm kiếm chúng, vậy mà chúng lại đá anh đi để đi "phục vụ tổ quốc"?

Hóa ra anh nuôi mèo là để phục vụ cho chủ nghĩa xã hội vậy có cần phải giao chúng cho nhà nước không?

Chúng thực sự đã làm điều đáng tự hào nhưng có nghĩ đến tâm trạng lo lắng của anh, người ở nhà chờ đợi không?

Không hiểu sao, đột nhiên anh cảm nhận được tâm trạng của những bậc phụ huynh có con nhỏ. Họ muốn con cái trưởng thành nhưng lại không muốn chúng trưởng thành quá nhanh. Vì khi chúng trưởng thành, nghĩa là chúng sẽ rời xa và khi không thấy con, phụ huynh sẽ không khỏi lo lắng.

Trước đây anh lo lắng cho Mạch Mạch nhưng chỉ là sợ Mạch Mạch bị các con mèo khác bắt nạt hoặc không kết bạn được. Nhưng bây giờ anh lo lắng khi giúp đỡ con người, chúng có thể bị thương. Có vẻ như mèo nhà anh đã trưởng thành rất nhanh.

“Vậy chủ nhật này cậu còn định tham gia chương trình Siêu Cúp Mèo không?”

“Có lẽ không đi!”

Ban đầu anh không có ý định đó nhưng sau khi biết Mạch Mạch và các con mèo khác dính vào vụ án buôn người, anh quyết định để chúng nghỉ ngơi một chút.

Anh đã xin cho chúng nghỉ một tuần trong chương trình Siêu Cúp Mèo nhưng dự định sau khi tìm được chúng sẽ tiếp tục tham gia. Nếu không tìm được, anh sẽ chấp nhận trả tiền vi phạm hợp đồng cho chương trình. Nhưng anh không ngờ rằng lại tìm được chúng trong tình huống như vậy nên anh nghĩ rằng để lũ mèo nghỉ ngơi thì tốt hơn, tiền phạt cũng không thành vấn đề.

“Có thể Mạch Mạch và các con mèo khác thích tham gia chương trình đó.” Bạn của anh cho rằng những con mèo dám giúp đỡ con người trong tình huống nguy hiểm như vậy chắc chắn là những con mèo dũng cảm và thích phiêu lưu nên chúng có lẽ sẽ thích tham gia chương trình này.

“Liệu có nên cho chúng tham gia không? Chúng đã lang thang nhiều ngày như vậy, lại còn dính vào vụ án buôn người, thời gian huấn luyện chỉ có ba ngày hơn nữa còn có Lý Nam - cái vị số hai muôn năm không đổi, có lẽ cũng chẳng thắng được.” Chu Thuần đắn đo không thôi, luôn tìm lý do để an ủi bản thân.

“Cậu tham gia chương trình đó có phải vì muốn thắng không?”

Đương nhiên không phải. Anh chỉ muốn Mạch Mạch và các con mèo khác được huấn luyện chuyên nghiệp không biết chúng có áp dụng những kỹ năng đó khi đối phó với bọn buôn người hay không!

“Nếu vậy thì không sao. Tôi nghĩ cậu nên hỏi ý kiến lũ mèo.”

“Nhưng chúng đâu có hiểu gì?”

Nói đến đây thì Chu Thuần lại trầm ngâm.

“Hiểu hay không thì mặc kệ, để mọi chuyện theo vận mệnh đi!”

Là người ngoài cuộc, bạn của anh luôn nhìn nhận vấn đề một cách lý trí hơn. Chu Thuần vì quan tâm đến Mạch Mạch và các con mèo khác luôn lo lắng về mọi việc. Nhưng bạn của anh thì không, anh ấy luôn nhìn vấn đề từ cả hai phía và điều đó khiến anh ấy có cái nhìn toàn diện hơn.

Chu Thuần nghe theo lời bạn, cảm thấy rằng để mọi chuyện theo vận mệnh, xem vận mệnh có muốn Mạch Mạch và các con mèo khác tham gia chương trình hay không.
« Chương TrướcChương Tiếp »