Chương 41: Siêu thoại Mạch Hổ

* "Siêu thoại" (超话, "chaohua") là một tính năng trên nền tảng mạng xã hội Weibo của Trung Quốc, tương tự như một diễn đàn hoặc nhóm thảo luận về một chủ đề cụ thể. Trong "siêu thoại," người dùng có thể thảo luận, chia sẻ thông tin, hình ảnh, video và nội dung liên quan đến chủ đề đó.

Hoàng Nghi là một sinh viên năm nhất vừa thi đậu vào đại học, ngày thường rất thích xem phim và theo dõi các chương trình giải trí. Vào chủ nhật tuần trước, cô ấy bỗng nhiên yêu thích cặp đôi Lão Hổ và Mạch Mạch trong chương trình Siêu Cúp Mèo. Dù trước đây không chơi Weibo nhưng giờ cô ấy đã tham gia bình luận với người xem khác còn gia nhập vào siêu thoại CP của Mạch Hổ.

Gần đây, Mạch Hổ trở nên rất nổi tiếng, lượng người hâm mộ tuy không nhiều nhưng lại thu hút nhiều người hâm mộ lớn với sự tò mò mới mẻ. Chỉ cần vào phần siêu thoại là có thể thấy video CP đã được cắt ghép và các bài viết liên quan đến CP này.

【Mạch Hổ đáng yêu nhất: Tôi tổng kết lại một số truyện mới đọc gần đây, những ai thích có thể xem qua.】

“Oa, Tiếu Văn Văn mau xem, tôi đã chuyển tiếp cho bạn rồi này, không ngờ có cả truyện nữa!”

Cùng phòng ngủ với Hoàng Nghi còn có Tiếu Văn Văn, người đang ngủ trên giường trên. Hễ thấy gì thú vị, họ sẽ chia sẻ với nhau.

“Để tôi xem nào!” Tiếu Văn Văn nằm trên giường, vui mừng trở người.

Bài đầu tiên được đề cử có tên là 《Thanh mai trúc mã》, nhìn tên cũng đoán được nội dung chính là gì.

Câu chuyện bắt đầu tại một cửa hàng thú cưng, nơi một số con mèo cái ở riêng trong các l*иg sắt khác nhau đã cùng lúc sinh ra một bầy mèo con.

【Lão Hổ khi mới sinh ra do thể trạng yếu, không được mẹ là mèo Li Hoa yêu thích nhưng nó lại không quan tâm, ngược lại rất thích dính vào chú mèo nhỏ ở l*иg bên cạnh là Mạch Mạch.

Khi những chú mèo con khác đang vây quanh mẹ để bú sữa, Lão Hổ lại cắn lấy đuôi nhỏ của Mạch Mạch, vươn đôi tay nhỏ xíu của mình, giẫm lên người nó như thể coi Mạch Mạch là mẹ mình vậy.】

Hoàng Nghi đọc đến đoạn này thì cảm thấy trái tim mình như tan chảy vì dễ thương nhưng tác giả không để người đọc vui lâu, ngay sau đó liền bắt đầu cốt truyện đầy bi thương.

【Một ngày nọ, một người đàn ông đến cửa hàng thú cưng, anh ngay lập tức bị thu hút bởi vẻ ngoài ngây thơ của Mạch Mạch, anh cúi xuống trêu đùa nó, nhìn chú mèo không ngừng cọ cọ vào mình, không nhịn được hỏi: “Con mèo này bao nhiêu tiền?”

“Một ngàn đồng.”

“Sao đắt thế?” Anh ta nhìn sang Lão Hổ đang bảo vệ Mạch Mạch, không ngừng gầm gừ về phía mình, liền hỏi tiếp: “Còn con này là bạn của nó à? Con này bao nhiêu?”

“Cũng một ngàn.”

Người đàn ông này chính là Chu Thuần, anh vừa kiếm được một khoản tiền nhỏ sau khi hoàn thành một quảng cáo.

“Anh muốn cả hai con hay chỉ một con thôi.” Nhân viên cửa hàng thấy anh ta quan tâm đến cả hai con mèo liền giấu nhẹm chuyện Lão Hổ có sức khỏe yếu, hỏi tiếp.

Chu Thuần dù kiếm được chút tiền nhưng số tiền còn lại trong tay chỉ đủ để nuôi một con mèo. Anh đành phải xin lỗi Lão Hổ đang không muốn tách rời bạn và mang theo Mạch Mạch, con mèo có duyên với mình hơn quay trở về.】

“Chết tiệt, sao Chu Thuần lại không mua cả hai chứ, sao lại chia rẽ Mạch Hổ cơ chứ!”

“Lão Hổ thật đáng thương đã không được mẹ yêu thích rồi giờ đến bạn bè cũng phải rời xa nó.”

Trong ký túc xá chỉ có hai người họ nên yên tâm lớn tiếng bình luận.

Nhưng họ hoàn toàn không ngờ rằng, cốt truyện sẽ còn đau lòng hơn nữa!

【“Mẹ ơi, con muốn con mèo này!” Lão Hổ yếu đuối cuối cùng vẫn bị bán đi, bán cho một đôi vợ chồng trẻ mang theo đứa con nhỏ.

Lão Hổ không biết có phải vì Mạch Mạch không còn ở bên cạnh hay không mà nó không cảm thấy sợ hãi về việc mình sắp đến một nơi xa lạ. Sau khi chiếc xe xóc nảy đưa nó đến nhà mới, nó cẩn thận bước ra khỏi l*иg sắt, tò mò quan sát mọi thứ xung quanh.

“Sao lại mua một con mèo về chứ, nhỡ đâu Viện Viện bị cào trầy thì sao?”

“Mẹ, là Viện Viện nhất quyết đòi mua!”

Nghe đến đây, bà ngoại vốn rất yêu thương cháu gái cũng không nói gì thêm.】

Nhìn thấy từ "cơ thể yếu ớt" xuất hiện vài lần, Hoàng Nghi bỗng có một linh cảm xấu rằng từ này chắc chắn là để mở đường cho những tình tiết đau lòng phía sau.

Quả nhiên, chưa qua được hai ngày yên ổn, Lão Hổ không biết có phải do vừa về nhà đã bị tắm rửa hay không mà mắc phải một căn bệnh nặng.

【“Không ổn rồi, tôi phải đi hỏi lại cửa hàng thú cưng tại sao lại bán cho chúng ta một con mèo bệnh.” Bà ngoại nhìn số tiền 3000 đồng đã chi, tức giận nhăn mặt, vẻ khó chịu rõ rệt.

“Phải bắt cửa hàng thú cưng bồi thường tiền, nếu không bồi thường thì kiện họ.”

Mang theo Viện Viện chuẩn bị đi đến bệnh viện thú y.

“Mẹ ơi, chưa mang mèo theo!”

Viện Viện rất thích chú mèo đã ở bên cạnh mình hai ngày nay.

“Mẹ sẽ mua cho con một con mới sau, con mèo này bị bệnh, phải để lại đây thôi.”

Viện Viện không nhận ra câu nói này tốt hay xấu, chỉ biết rằng mình sẽ có một con mèo mới ngay lập tức nên quay đầu và nhanh chóng quên đi Lão Hổ.

Lão Hổ cứ thế bị chủ nhân của mình bỏ rơi.

Bệnh viện cũng không muốn tự bỏ tiền ra tiếp tục điều trị, họ thả nó ra công viên gần đó, để lại một ổ mèo và vài túi thức ăn rồi bỏ nó một mình giữa cái lạnh của gió đông, không ai bận tâm đến nó nữa.】

“Ôi ôi, Lão Hổ sao mà khổ thế này!” Hoàng Nghi đỏ cả mắt, nước mắt lưng tròng.

“Chết tiệt, phía dưới còn có bình luận nói vừa mua mèo về đã bị bệnh, tiêu 3000 đồng còn chưa đủ sao, không vứt bỏ nó thì còn tiếp tục tiêu tiền nữa à? Sao lại có loại người này chứ, thật kinh tởm.”

“Đúng vậy, quá kinh tởm. Nếu đã không muốn chịu trách nhiệm, thì đừng mua. Đã mua thì phải chịu trách nhiệm. Sao có thể chưa suy nghĩ kỹ đã đi mua mèo, rồi còn tỏ vẻ tốt bụng mà nói là thả tự do cho nó, liệu nó có tự sống được không? Đấy là thả tự do cho nó à!”

“Chắc chắn là người đối lập với chúng ta viết những ai thích Mạch Hổ chắc chắn cũng đều thích mèo, sao có thể để lại những bình luận như thế này?”

Vì thế, Tiếu Văn Văn đã báo cáo bình luận đó.

Hai người lau nước mắt, tiếp tục đọc.

Cốt truyện sau đó vẫn rất buồn, Lão Hổ bị những con mèo khác bắt nạt, phải tìm thức ăn trong thùng rác, bệnh tật cũng chỉ có thể tự khỏi, tất cả đều khiến họ không thể cười nổi. Rõ ràng là truyện chữa lành, sao lại trở nên đau lòng thế này?

Tuy nhiên, Mạch Mạch sau đó lại xuất hiện, nó được nuôi dưỡng mập mạp, dù không nhận ra bạn chơi cùng hồi nhỏ nhưng vì đã cứu mạng nó nên Mạch Mạch vẫn thích dính lấy Lão Hổ không rời.

【“Tại sao cậu không muốn chơi với tớ?” Mạch Mạch nhìn Lão Hổ tránh xa mình, cảm thấy có chút uất ức nhưng vẫn không bỏ cuộc mà tiến lại gần.

“Mèo nhà và mèo hoang có gì mà chơi chứ.”

Lão Hổ luôn coi thường những con mèo chỉ có thể sống nhờ con người, hễ con người không còn thích nữa, đem vứt bỏ chúng không chút mảy may thì chúng sẽ chẳng biết cách sinh tồn ngoài kia.

Nó đã thấy rất nhiều con mèo bị vứt bỏ nhưng vẫn kiên trì tin rằng chủ nhân sẽ tìm lại chúng, cuối cùng đều thất vọng và gia nhập với những con mèo hoang khác.

“Nhưng trong số con người cũng có người tốt mà.”

Lão Hổ không muốn nghe những điều này, đạp lên những chiếc lá rụng, quay đầu, rời đi. Dù gì đi nữa, trải nghiệm của nó đã dạy nó rằng chỉ có thể tin tưởng chính mình.】

《Thanh Mai Trúc Mã》 kết thúc ở chương 7, Hoàng Nghi và bạn vẫn chưa thỏa mãn, buộc phải rời khỏi giao diện và chờ đến ngày mai để biết phần tiếp theo của câu chuyện.

“Mạch Mạch với Lão Hổ sao lại trở nên đối lập thế này? Không phải vậy chứ!”

“Câu chuyện này quá đau lòng, mình còn tưởng đây là truyện ngọt cơ mà.”

“Chúng ta nên tìm một truyện ngọt mà đọc thôi!”

Họ không muốn khóc nữa.

Vì vậy, truyện 《Cái Đuôi Nhỏ》 đã thu hút sự chú ý của họ, đặc biệt là dòng chữ "truyện ngọt" được đánh dấu sau tựa đề, khiến họ yên tâm nhấn vào xem.

《Cái Đuôi Nhỏ》 là một câu chuyện có yếu tố kỳ ảo với bối cảnh trường học, kể về câu chuyện của Lão Hổ và Mạch Mạch sau khi họ biến thành người và bắt đầu đi học trung học.

Câu chuyện mở đầu bằng việc lớp học có một học sinh mới đến.

【“Chào mọi người, mình tên là Chu Mạch Mạch, hy vọng có thể hòa đồng với mọi người.” Giọng nam sinh nhẹ nhàng và ngọt ngào, dù chỉ là lời giới thiệu bình thường nhưng lại mang theo cảm giác như đang làm nũng.

“Bạn học Chu, em ngồi ở hàng cuối, bên cạnh Lão Hổ được không?” Lời này vừa dứt, cả lớp học ngạc nhiên nhìn về phía cuối lớp.

Giáo viên chủ nhiệm nhắc đến Lão Hổ, một nam sinh ngồi ở hàng cuối. Cậu ấy có mái tóc ngắn đen dày, gương mặt góc cạnh và đôi mắt sắc bén đang buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không để ý ai sẽ ngồi cạnh mình.

Chu Mạch Mạch, trước ánh nhìn tò mò của các bạn, tươi cười ngồi xuống như thể cậu không hề nhận ra sự đặc biệt của vị trí đó.

“Chào bạn, mình là Chu Mạch Mạch.”

Cậu thân thiện đưa tay ra với người bạn cùng bàn.

Đó là một bàn tay thon dài, trắng nõn và mịn màng, móng tay cắt gọn gàng, có thể nhận ra là một người ưa sạch sẽ và được nuông chiều từ bé.

“Thẩm Hồ.” Lão Hổ chỉ giới thiệu ngắn gọn, rồi thu ánh mắt về, sau đó tiếp tục gục đầu xuống bàn.】



Khi chuông tan học vang lên, bạn ngồi phía trước Chu Mạch Mạch quay lại, nói nhỏ với sự phấn khích: “Bạn không biết đâu, có rất nhiều người muốn ngồi cạnh Lão Hổ đấy, thật bất ngờ khi cậu lại có cơ hội này.”

“Vậy sao mọi người không ngồi cạnh cậu ấy?” Cậu tò mò hỏi.

“Còn phải hỏi sao, ai dám ngồi cạnh giáo bá chứ!” 】

“Truyện này thú vị thật, Lão Hổ lại trở thành giáo bá!”

“Nếu là truyện học đường thì chắc chắn nó phải là giáo bá, không ai có thể đánh bại được nó. Nếu nó không phải giáo bá, ai có thể là giáo bá đây?”

“Nhưng thực sự hai người rất hợp nhau, không biết vì sao nhưng mình cảm thấy Mạch Mạch có chút giống dụ thụ.”

“Mình cũng cảm thấy vậy, chắc đây là một cặp lạnh lùng công và dễ thương thụ.”

Họ tiếp tục đọc và phát hiện ra trong một lần học thể dục, Mạch Mạch vô tình, đột ngột mở cửa phòng thay quần áo, không cẩn thận nhìn thấy cái đuôi của Lão Hổ.

【“Cậu đến từ lúc nào?” Lão Hổ nhìn học sinh mới đang đứng dựa vào cửa phòng thay đồ, nhíu mày, hoàn toàn không có ý định che giấu cái đuôi của mình.

Đó là một cái đuôi sọc nâu, lông xù, trông cực kỳ đáng yêu trong mắt Chu Mạch Mạch. Cái đuôi khẽ đong đưa trong không trung, tiết lộ hết tâm trạng thật của hắn.

“Cậu đoán xem.” Chu Mạch Mạch mở to đôi mắt trong sáng, đột nhiên tiến lại gần hơn. Đôi mắt cậu giống như nước trong veo làm Lão Hổ sợ hãi phải lui lại, áp sát vào tủ đồ phía sau.

“Tôi không đoán được, nhưng tôi mong cậu đừng nói ra ngoài.”

Lão Hổ lạnh lùng nói.

“Vậy tớ được gì không?”

Chu Mạch Mạch thuận tay kéo cánh tay của Lão Hổ, ép thân hình cao lớn của cậu vào góc hẹp của phòng thay đồ.】

Ép vào tường? Sao lại là Mạch Mạch ép Lão Hổ vào tường?

Hoàng Nghi cảm thấy khó hiểu liền xem phần bình luận, mới phát hiện ra câu chuyện này ——

Mạch Mạch là công?!

【Năm Lão Hổ: Mạch Hổ, Mạch Hổ, không phải luôn là công đứng trước sao? Mình còn tưởng Mạch Mạch là công cơ!】

Câu chuyện này viết đến chương năm, các khía cạnh đều rất tốt nhưng chi tiết nào cũng làm nổi bật việc Mạch Mạch là công. Tác giả cũng hoang mang, ai mà ngờ lại viết ngược công thụ cơ chứ.

Không còn cách nào khác, người quản lý siêu thoại đành phải đổi tên, chuyển từ "Mạch Hổ" thành "Tiểu Mạch Hồ Đồ."

Thực ra, Chu Thuần cũng đang đọc truyện này, không phải vì Lão Hổ và Mạch Mạch mà vì ý tưởng Mạch Mạch phản công làm anh thấy rất vui. Trong đời thực, anh bị Mạch Mạch liếʍ cẩu làm cho cạn lời chẳng nhẽ giờ cũng không thể đọc truyện để ảo tưởng một chút sao?

Hơn nữa, các truyện khác đều biến anh ấy thành kẻ chia rẽ Lão Hổ và Mạch Mạch, điều này khiến anh càng thêm thích câu chuyện này bởi vì ở đây anh không chỉ không là kẻ xấu mà còn là cha ruột của Mạch Mạch.

Anh khẽ cười và vuốt ve Mạch Mạch đang nằm trong lòng mình, lắng nghe tiếng gừ gừ dễ chịu. Nhưng anh lại cảm thấy vô cùng khó hiểu, từ khi rửa bát xong đến giờ anh không còn thấy bóng dáng Lão Hổ đâu nữa, rốt cuộc là nó đi đâu rồi?

Mà Mạch Mạch không quấn lấy nó nữa sao?