Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đội Mèo Hoang Mở Họp

Chương 43: Đạo diễn phim phóng sự

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gần đây, Chu Thuần mải mê với việc xây dựng siêu thoại đến mức không còn để ý nhiều đến Mạch Mạch thậm chí không quan tâm khi chúng thường xuyên đi sớm về muộn, miễn là chúng trở về nhà là được.

Vì vậy, khi Chu Thuần lì ở nhà, Lão Hổ dẫn Mạch Mạch nằm nghỉ ngơi trên tảng đá lạnh trong công viên.

Giờ là giữa mùa hè, ngoài sáng sớm còn cảm nhận được chút gió mát thì phần lớn thời gian khác trong ngày đều nóng bức, không khí mang theo cảm giác oi ả, tiếng ve kêu liên tục tạo ra một bầu không khí ngột ngạt khắp công viên.

Lão Hổ dựa sát vào Mạch Mạch mặc dù rất nóng nhưng vẫn không có ý định rời đi. Chúng bị cơn buồn ngủ từ các con mèo khác đang nằm xung quanh lây lan, dần dần mí mắt nặng trĩu khép lại, cơn buồn ngủ cũng kéo đến.

"Báo cáo đại ca, em phát hiện có một người rất kỳ lạ!"

Tiếng kêu lớn của mèo vang lên từ một phía khiến Lão Hổ và Mạch Mạch giật mình tỉnh giấc. Đuôi phía sau không còn vẫy, rũ xuống đất, cho thấy tâm trạng lúc này không mấy tốt đẹp.

Kim Bảo dường như không bị ảnh hưởng bởi thời tiết nóng bức, vẫn tràn đầy năng lượng. Từ xa, nó lao tới nhìn thấy Lão Hổ và Mạch Mạch nằm trên tảng đá, không hề có ý định dừng lại, nhào thẳng về phía Lão Hổ làm bay lên một đám bụi mù khiến chúng khó chịu mà ho khan.

Lão Hổ tức giận giơ móng đánh vào Kim Bảo để trút cơn giận, sau đó quay lại giúp Mạch Mạch chải lông bị dính bụi.

Kim Bảo nghiêng đầu, nhận ra rằng Lão Hổ và Mạch Mạch ngày càng thân thiết. Trước đây không phải chưa thân thiết nhưng không giống như bây giờ, giờ trong mắt chúng chỉ có đối phương, không để ý đến ai khác.

"Người đó trông như thế nào?" Lão Hổ hỏi trong khi để Mạch Mạch liếʍ móng vuốt của mình.

"Đó là một người có làn đen, trên tay còn giơ một vật đen như mực, không biết để làm gì."

Vì lo lắng cho sự an toàn của địa bàn, Lão Hổ theo Kim Bảo đi vào một bụi cây gần đó.

Trong bụi cây, như Kim Bảo đã nói, có một người đàn ông trẻ tuổi với làn đen đang ngồi xổm.

Lão Hổ đứng chắn trước Mạch Mạch, hạ thấp người xuống, cẩn thận tiến lên, giống như chỉ cần người đàn ông đó có động thái gì không tốt nó sẽ lập tức xông lên cắn xé.

Nhưng người đàn ông đó chỉ nhắm cái vật đen đen trong tay vào chúng mà không làm gì thêm, giống như một cái máy, không hề nhúc nhích.

Sau một lúc giằng co, nhận thấy người này không gây nguy hiểm, Lão Hổ mới yên tâm rời đi.

Người đàn ông ngồi trong bụi cỏ tên là Diệp Tân Lương, vừa tốt nghiệp đại học và là một đạo diễn phim phóng sự. Trong thời gian học, anh ta từng quay phim phóng sự về bướm và kiến nhưng để tìm kiếm đột phá và quay một bộ phim mang ý nghĩa truyền tải tư tưởng của mình, anh ta bắt đầu cuộc hành trình vòng quanh thế giới.

Hai tuần trước, khi anh ta trở về thăm gia đình đã bị thu hút bởi hot search mèo giải cứu mèo con. Sau khi suy nghĩ một tuần, anh ta quyết định quay một bộ phim phóng sự với Lão Hổ và Mạch Mạch làm nhân vật chính.

Không chần chừ, anh ta nhanh chóng mang theo trợ lý đến Thường Thành.

Không ngờ vừa đến nơi đã gặp ngay Lão Hổ và Mạch Mạch.

Vì vậy, khi Lão Hổ tiến lại gần, bất chấp nguy cơ bị cào, Diệp Tân Lương bắt đầu quay từng khoảnh khắc đáng yêu của chúng. Anh ta tin rằng những cảnh này có thể dùng để mở đầu phim phóng sự vì ai mà không thích những chú mèo đáng yêu cơ chứ!

Sau vài ngày quay phim, anh ta nhận thấy Lão Hổ và Mạch Mạch đúng như trên mạng miêu tả, rất thích giúp đỡ con người. Dù việc theo dõi những chú mèo khá khó khăn nhưng mỗi đêm khi nhìn lại cảnh quay trên máy tính, anh ta không còn cảm thấy mệt mỏi như trước.

Sáng thứ tư, đã quen với việc có người theo dõi phía sau, Lão Hổ không còn phát ra tiếng đe dọa nữa. Chúng tung tăng nhảy lên bức tường, thong thả hướng về khu phố Đại Toàn.

Mấy ngày qua, chúng đã ăn hết thức ăn nên để không bị đói, chúng đành phải đến khu phố Đại Toàn để kiếm ăn.

Buổi sáng ở khu phố Đại Toàn không đông đúc như buổi trưa nhưng các cửa hàng ăn sáng hai bên đường vẫn rất náo nhiệt. Vừa đến cửa hàng, chúng đã bị mùi thơm bay ra từ trong tiệm thu hút: mùi bột mì, trứng gà và dầu ăn bay lượn quanh chóp mũi.

Khói trắng từ l*иg hấp từ từ bay lên dưới bầu trời trông rất rõ ràng khiến các chú mèo tò mò tiến gần.

"Ôi, thơm quá!" Cầu Cầu, con mèo thèm ăn nhất, sát vào ghế gỗ, không nhảy lên mà chỉ vươn cổ nhìn chằm chằm vào bánh bao và sủi cảo trên bàn, thèm đến mức nuốt nước miếng.

"Là Cầu Cầu à, ăn đi!" Những người đến đây ăn đã quen với sự hiện diện của Lão Hổ và đàn em, một tay vuốt ve lông mèo và một tay kẹp bánh bao cho chúng.

Cảnh tượng này làm Diệp Tân Lương vô cùng kinh ngạc. Anh và trợ lý ngồi xổm ở một cửa hàng gần đó, giơ máy quay tranh thủ ghi lại từng hình ảnh.

Theo lý thuyết, những nơi ăn uống như thế này thường không chào đón động vật lang thang vì chủ quán sợ chúng làm phiền khách hàng hoặc trộm thức ăn. Khách hàng thì lo sợ vi khuẩn hoặc bọ chó từ những con vật này.

Vì vậy, khi chứng kiến cảnh này, anh không khỏi cảm thán rằng mình đã đến đúng nơi.

Thường Thành dường như là thiên đường lý tưởng cho những người yêu mèo, nơi con người và động vật sống hòa thuận với nhau, điều mà ít nơi nào làm được.

Chủ quán bận rộn cũng mang ra một đĩa bánh bao, cười thân thiện như đang nhìn con chấu của mình. Dù cửa hàng rất đông khách nhưng ông cũng không quên cho Lão Hổ và bạn bè của nó ăn.

Mạch Mạch vui vẻ cọ vào bàn tay thô ráp của chủ quán, ngậm lấy bánh bao rồi mang đến cho Lão Hổ. Nó không ăn trước mà ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh, ra hiệu cho Lão Hổ ăn trước.

Lão Hổ không nói gì, chỉ chậm rãi cúi đầu, dùng răng chia bánh bao trước mặt thành hai nửa.

Nhìn Mạch Mạch đang nhìn chằm chằm với ánh mắt tràn đầy mong đợi, trái tim Lão Hổ bỗng đập mạnh. Nó chậm rãi đặt một nửa bánh bao trước mặt Mạch Mạch, ngượng ngùng dời mắt nói: "Chúng ta cùng ăn nhé!"

"Được thôi!" Mạch Mạch hiểu ngay ý của Lão Hổ, đôi mắt xanh sáng lên, vui vẻ nhích lại gần Lão Hổ, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể của Lão Hổ, rồi cùng nhau cúi đầu ăn bánh bao.

Bong bống hồng bay bay trong không khí khiến những chú mèo khác như Kim Bảo còn chưa biết sự thay đổi thân phận của chúng không thể không chú ý.

"Chẳng phải vẫn còn bánh bao sao?" Kim Bảo càng thấy chúng thật kỳ lạ.

"Chắc là ăn như vậy ngon hơn?" Thiên Thiên nghi ngờ nói.

"Hay chúng ta thử xem?"

Nghe vậy, Cầu Cầu không có ý định chia phần bánh bao cho các bạn khác chỉ tò mò khi thấy Thiên Thiên đem bánh bao đã gặm được một nửa đặt trước mặt Kim Bảo rồi đưa chân chạm vào ý bảo nó ăn thử.

Kim Bảo thử một miếng, mắt mở to vì ngạc nhiên như thể vừa ăn được một món vô cùng ngon. Ngay lập tức, nó yêu cầu Thiên Thiên chia thêm cho mình một nửa.

"Có ngon không?" Thiên Thiên nhìn Kim Bảo gật đầu liên tục, trong lòng dâng lên sự mong chờ, nghĩ đến món thịt hộp mà mình đã ăn trước đó, nước miếng cũng bắt đầu chảy ra.

"Đương nhiên là ngon rồi! Lát nữa chúng ta chia nhau ăn tiếp nhé!"

Nhưng sau khi tự mình chia và ăn hết nửa chiếc bánh bao cũng không phát hiện ra có gì khác biệt. Nhìn sang thấy Kim Bảo bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao trước mặt nó, ánh mắt đầy thèm thuồng còn muốn nó chia thêm cho Kim Bảo nửa chiếc bánh nữa, lúc này nó mới biết mình đã bị lừa. Tức giận Thiên Thiên vươn móng vuốt ra đánh Kim Bảo, tiếng mèo kêu thảm thiết lập tức vang lên.

Kim Bảo và các chú mèo khác cảm thấy có gì đó lạ thì Diệp Tân Lương, người đang quay phim một bên cũng thấy kỳ lạ.

Trong khi rõ ràng vẫn còn thức ăn thì hai chú mèo đực lại muốn chia phần ăn với nhau, mức độ thân thiết này còn hơn cả các cặp vợ chồng mèo khác. Với trực giác nhạy bén, Diệp Tân Lương đã quay lại cảnh này, cảm thấy sau này nó sẽ có ích.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Lão Hổ và các bạn thong thả nằm trên con đường lát đá, liếʍ móng vuốt của mình, rồi nhanh chóng hướng quay về địa bàn của mình.

Nhưng vừa rẽ vào một con ngõ nhỏ ít người qua lại, thì một người đàn ông ôm một con mèo Ragdoll chạy lao ra, hoảng hốt chạy thục mạng như thể có ai đó đang đuổi theo hắn.

Quả nhiên, không lâu sau khi người đàn ông chạy ra, một người phụ nữ mặc váy trắng chạy theo sau, hoảng loạn nhìn khắp nơi, miệng hơi mở, thở dốc. Cô liếc nhìn thấy Diệp Tân Lương đang đi theo Lão Hổ và các bạn nhưng không nói gì chỉ chạy theo hướng của người đàn ông.

【 Nhiệm vụ: Giúp đỡ Nhạc Vân cứu mèo 】

【 Độ khó: Một sao 】

【 Phần thưởng: Hai hộp đồ ăn cho mèo 】

Lão Hổ không hiểu vì sao lại có cảm giác lạ lùng. Theo lý thuyết, khi có người bắt mèo, độ khó thấp nhất cũng phải là hai sao, sao lần này lại chỉ có một sao?

Lão Hổ nghĩ mãi không ra nhưng điều đó không ngăn cản nó cùng Mạch Mạch và đàn em đuổi theo.

Chúng nhẹ nhàng nhảy lên tường chỉ mất chưa đầy một phút đã đuổi kịp người đàn ông kia. Nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết từ trong lòng hắn, Lão Hổ nhảy lên đâm vào hắn khiến hắn lảo đảo ngã.

Mạch Mạch và các bạn cũng đến giúp, dùng móng vuốt cào vào cánh tay của người đàn ông khiến hắn đau đớn buông con mèo ra. Lão Hổ nghĩ rằng người phụ nữ sẽ lập tức cảm ơn chúng nhưng ngược lại,cô hét lên kinh hãi rồi vội vàng chạy đến kiểm tra tình trạng của người đàn ông thay vì con mèo.

Tại sao lại như vậy chứ?

Lão Hổ băn khoăn nhìn con mèo Ragdoll đang run rẩy cảm thấy điều này thật kỳ lạ.

Diệp Tân Lương, dù đã quyết định không can thiệp vào hành vi của Lão Hổ và các bạn, nhưng trong tình huống này, anh đành phải chủ động tiến lên để giải thích.

"Không sao chứ!" Diệp Tân Lương đưa thiết bị cho trợ lý rồi đi lên trước với vẻ áy náy, lấy băng vết thương ra và đưa cho họ. Anh nhìn Nhạc Vân rồi chỉ vào máy quay, giải thích: "Chắc là mèo nhà tôi nghĩ có ai đó đang bắt mèo nên mới cào bạn."

Nhạc Vân không tức giận, kiểm tra một chút thấy không có vết thương nghiêm trọng liền cúi xuống bế con mèo Ragdoll lên, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó để trấn an.

"Không sao đâu, hành động của chúng tôi dễ gây hiểu lầm thôi." Đặc biệt là với những chú mèo không hiểu ngôn ngữ con người, chúng chỉ biết rằng con mèo Ragdoll đang cầu cứu chứ không biết rằng thật ra họ chỉ đang diễn cho nó xem.

Đúng vậy, toàn bộ sự việc này chỉ là một màn diễn cho mèo Ragdoll xem.

Họ làm vậy vì con mèo Ragdoll của họ rất thích trốn ra ngoài hơn nữa nhà cô ở tầng một, chỉ cần mở cửa sổ là nó có thể dễ dàng nhảy ra ngoài.

Nhạc Vân không muốn một ngày nào đó mình đột nhiên trở thành một "bà ngoại" nên đã học trên mạng theo người nhờ người khác bắt mèo rồi tự mình giải cứu. Cô nhờ em họ đến đóng vai kẻ bắt mèo, ai ngờ lại bị hiểu lầm như vậy.

Nhạc Vân không đòi Diệp Tân Lương chi phí điều trị nhưng anh vẫn gửi quà thay cho Lão Hổ và các bạn, cô cũng không từ chối nữa, dở khóc dở cười mang mèo Ragdoll của mình rời đi.

"Chẳng phải nói chỉ diễn thôi sao? Sao lại chạy nhanh thế, chị không đuổi kịp chú luôn!"

"Chị à, mèo rất thông minh, diễn qua loa thì sao nó tin được? Chị xem, bây giờ hiệu quả tốt thế này, em dám chắc sau này nó sẽ không bao giờ trốn ra ngoài nữa."

Tiếng cười đùa của Nhạc Vân dần dần nhỏ đi. Lão Hổ không hiểu ngôn ngữ con người vẫn nghĩ rằng mình vừa cứu được một con mèo mà không biết rằng tất cả chỉ là một hiểu lầm.

Hệ thống đưa ra nhiệm vụ này vì Nhạc Vân thực sự muốn có người giúp cô ngăn thằng em họ hăng hái của mình lại và mong muốn này đã được hệ thống nắm bắt, biến thành nhiệm vụ. Ai ngờ, tất cả chỉ là một màn diễn cho mèo xem.

Hệ thống chứng kiến toàn bộ sự việc, im lặng không dám nói gì sợ Lão Hổ sẽ phát hiện và báo cáo lên Chủ Thần.

Hu hu hu, nó nhất định sẽ sửa lại và không bao giờ lười biếng nữa!
« Chương TrướcChương Tiếp »