Chương 47: Tìm nhẫn

"Đứng lại ngay! Lại dám trộm trái cây nhà ta!" Một tiếng hét đầy phẫn nộ của ông lão vang lên từ trong sân.

Tiếng hét giận dữ ấy làm cho cả đám Lão Hổ sợ đến dựng đứng lông, vội vàng nhảy lên tường rào. Mỗi con ngậm vội một quả đào, rồi chạy nhanh ra khỏi con hẻm nhỏ. Hành động nhanh nhẹn đó cho thấy chúng đã làm việc này nhiều lần rồi.

"Phiền quá đi, tớ còn tính hái thêm một quả nữa mà!" Kim Bảo nhìn Mạch Mạch ngậm hai quả đào trong miệng, bực mình không thôi.

"Mạch Mạch, sao cậu hái nhanh như vậy?"

Cầu Cầu không kịp hái một quả nào, nhìn hai quả đào trong miệng Mạch Mạch mà thèm chảy nước miếng, tò mò chớp chớp đôi mắt hỏi.

"Đó là do có kỹ xảo cả đấy! Cậu phải nhìn xem cành nào có hai quả đào thì hãy ngậm lấy cành đó ngay."

Đúng vậy, tại sao nó lại không nghĩ ra điều đó nhỉ?

Cầu Cầu bực bội giẫm lên cỏ, xuyên qua hết bụi cây này đến bụi cây khác rồi tiến về phía công viên xanh mát. Nhưng vừa đến cuối con đường đỏ uốn lượn, nó bỗng thấy bóng dáng một con mèo lạ.

Đó là một con mèo Anh lông trắng xanh được nuôi dưỡng tốt nhưng lúc này lông nó dính đầy lá cây và bùn đất liên tục đi qua đi lại trong bụi cỏ như đang tìm kiếm gì đó. Vẻ mặt hoảng loạn của nó rõ ràng đến mức dù đứng từ xa cũng có thể thấy.

"Ngươi đến địa bàn của ta làm gì?" Lão Hổ cảnh giác hạ thấp mình, nhìn thân hình đối phương chẳng mấy uy hϊếp, thử tiến lại gần.

Con mèo trắng xanh cũng sợ hãi, cong lưng đối diện với Lão Hổ, liên tục khè như muốn đe dọa nhưng nó vẫn đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích. Lão Hổ và đàn em của nó bao vây, ngửi khắp người mèo lạ nhưng con mèo chẳng hề có ý định phản kháng.

"Ngươi là ai? Đến địa bàn của ta làm gì?" Lão Hổ xác nhận mèo lạ không có uy hϊếp, lại hỏi lại lần nữa.

"Tớ tên là Bánh Su, tớ đến đây vì tớ làm mất nhẫn cưới của chủ nhân!" Bánh Su cúi đầu buồn bã, đôi tai cũng rủ xuống.

Chủ nhân của nó là một cặp tình nhân dự định kết hôn vào ngày Thất Tịch nhưng chiếc nhẫn cầu hôn lại bị Bánh Su vô tình mang theo và đánh rơi ở công viên. Giờ chỉ còn năm ngày nữa là đến Thất Tịch, nếu không tìm thấy nhẫn thì chủ nhân của nó sẽ phải tiết kiệm tiền mua nhẫn mới, có lẽ còn cắt giảm khẩu phần ăn của nó.

Nhưng Bánh Su không muốn bỏ cuộc. Dù chủ nhân không trách mắng nhưng nó không muốn chủ nhân phiền lòng vì chiếc nhẫn và nó cũng không muốn phải nhịu đói ba ngày. Vì vậy, Bánh Su quyết định tự mình đến công viên tìm nhẫn về.

"Chúng tớ sẽ giúp cậu tìm!" Mạch Mạch không chút do dự nói, mắt nó tràn đầy nghiêm túc.

Mạch Mạch là con mèo nhà duy nhất trong đám Lão Hổ và nó hiểu rất rõ cảm giác tự trách của Bánh Su. Nếu là nó đánh mất đồ vật của Chu Thuần nó cũng sẽ tự mình đi tìm.

【Nhiệm vụ: Giúp Bánh Su tìm lại nhẫn cưới của chủ nhân】

【Độ khó: Hai sao】

【Phần thưởng: Bốn hộp thịt】

Thấy có nhiệm vụ, cả đám Lão Hổ không ai từ chối, hỏi Bánh Su về hình dạng và kích thước của chiếc nhẫn.

"Hình tròn, nhỏ, và còn sáng lấp lánh."

Cả đám gật gù, trong đầu dần hiện lên hình ảnh của chiếc nhẫn.

Công viên không lớn nhưng với thân hình của loài mèo, việc tìm một chiếc nhẫn chẳng khác nào mò kim đáy bể. Vì vậy, Lão Hổ không từ chối sự giúp đỡ của Phúc Bảo, bỏ qua tiếng kêu ầm ĩ bên tai, dẫn cả đám cùng đi tìm.

Phúc Bảo đi đường không còn lảo đảo như trước mà bốn chân giờ đây đã mạnh mẽ, bước lên lá cây xanh biếc, phát ra những tiếng động rõ ràng hơn trước.

Nhưng nó chẳng giúp đỡ được gì, chỉ bận rộn đào bới đất khiến người bẩn từ đầu đến chân.

Đột nhiên, tại chỗ Phúc Bảo đang đào, một tia sáng lấp lánh lóe lên. Chưa kịp để Lão Hổ tiến tới xem xét, Phúc Bảo đã cúi đầu nuốt gọn thứ đó vào miệng. Hành động nhanh như chớp của nó chẳng khác nào sợ Lão Hổ tranh giành.

Còn lấp lánh...

Lời nói của Bánh Su hiện lên trong đầu Lão Hổ. Nếu nó không nhìn lầm, thì thứ Phúc Bảo vừa nuốt chính là chiếc nhẫn.

"Mau nhổ ra!" Lão Hổ hoảng hốt đè lên người Phúc Bảo, nghĩ đến kích thước của chiếc nhẫn mà Bánh Su mô tả, sợ nó sẽ bị mắc kẹt trong cổ họng Phúc Bảo. Nó dùng hai chân trước kẹp chặt miệng Phúc Bảo, không màng đến sự phản kháng, cố gắng ép nó nhổ chiếc nhẫn ra.

Phúc Bảo dù đã một tháng tuổi nhưng thân hình vẫn nhỏ bé, chiếc nhẫn lớn như vậy rất dễ làm nó nghẹn thở, thậm chí có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.

"Có chuyện gì vậy?" Mạch Mạch và đám bạn bị động tĩnh của Lão Hổ thu hút, tưởng rằng Lão Hổ đang đùa giỡn với Phúc Bảo nên chẳng ai có ý định cứu giúp, chỉ tò mò hỏi.

"Phúc Bảo nuốt nhẫn rồi!" Lão Hổ lo lắng quát lên.

"Không xong rồi, chiếc nhẫn kia cứng như vậy rất dễ làm nghẹt cổ họng!"

Bánh Su từng thử cắn chiếc nhẫn nhưng nó quá cứng, không thể cắn đứt được. Hơn nữa, trước đây nó đã bị xương cá mắc vào cổ họng, cảm giác đó thật sự rất khó chịu.

Vì vậy, tất cả các con mèo đều tụ tập quanh Phúc Bảo, lúc thì lắc mạnh thân mình nó, lúc thì đè nặng lên cơ thể nó. Dù làm Phúc Bảo khó thở, họ cũng không có ý định buông tha.

Sao lại như thế?

Đám mèo đang hành hạ con non sao?

Diệp Tân Lương và trợ lý đang ẩn mình trong bụi cỏ để quay phim thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Làm sao vậy? Vừa rồi em thấy chúng nó như đang tìm kiếm cái gì đó, sao giờ lại hành hạ con non rồi?” Trợ lý nói nhỏ nhưng máy quay trong tay vẫn không hề rung lắc, chứng tỏ sự chuyên nghiệp.

Diệp Tân Lương nhíu mày, lắc đầu bối rối. Nghe tiếng rêи ɾỉ từ miệng Phúc Bảo và nhìn thấy Màn Thầu vội vã chạy về phía này, anh cảm thấy trò đùa giỡn không thể hiểu này có thể sắp kết thúc.

Kết quả Lão Hổ vừa đến gần thì thầm với Màn Thầu thì ngay sau đó mẹ của Phúc Bảo cũng không nói gì mà tham gia vào cuộc vui.

Thậm chí bà mẹ còn tỏ ra dữ dội hơn Lão Hổ và những con mèo khác. Nó dùng hai chân trước đè lên bụng mềm của Phúc Bảo, không hề quan tâm đến tiếng kêu thảm thiết của con mình, nhảy lên và bổ nhào vào bụng của Phúc Bảo như một con cáo săn mồi trên tuyết.

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ đã thấy một viên đá sáng loáng như đồng xu nhỏ từ miệng Phúc Bảo văng ra.

“Làm sao mà nuốt được viên đá vậy? Nguy hiểm quá!” Trợ lý nói với vẻ mặt hoảng sợ.

Diệp Tân Lương nhíu mày, đồng tình gật đầu. Nhưng khi thấy cảnh mẹ mèo đang an ủi con mình, anh quên đi sự lo lắng và tập trung vào việc quay phim.

Là một đạo diễn phim tài liệu, anh nhìn nhận sự việc một cách toàn diện hơn trợ lý.

Một tập phim tài liệu của anh sẽ có chủ đề là tình yêu của mèo, trước đây anh chỉ có tư liệu tương đối phiếndiện về việc nhận nuôi và nuôi dưỡng nhưng hôm nay anh đã thấy một khía cạnh mới về mối quan hệ mẹ con.

Đó là tình yêu vô điều kiện và không thể kiềm chế.

Chỉ cần là con của mình, dù không phải là con đẻ, mẹ mèo vẫn yêu thương hết lòng. Trong xã hội loài người cũng có những trường hợp nhận con nuôi nhưng không phải ai cũng có thể yêu thương con nuôi giống con đẻnhư Màn Thầu.

Họ lo sợ rằng hành động của mình có thể làm tổn thương cảm xúc của đứa trẻ, hoặc sợ rằng đứa trẻ sẽ cảm thấy xa lạ. Nhưng đàn mèo không có những lo lắng như vậy, không tính đến việctrí não củachúng không phát triểnbằng con người không suy nghĩ được nhiều như vậy, mà Màn Thầu cănbản khôngsợ con mình tứcgiận mới có thể không ngần ngại mà nhảy lên bụng Phúc Bảo như thế.

Diệp Tân Lương không ngừng cảm thán về điều này, hai ngày sau, một sự kiện xảy ra khiến anh cảm thấy Lão Hổ và đàn mèo thực sự là quý nhân của mình!

Chiều hai ngày sau, khi đang nấp trong bụi cỏ, áo mồ hôi đẫm vì nóng bức, Diệp Tân Lương vẫn chưa nhìn rõ vật mà Lão Hổ đang ngậm trong miệng. Nhưng ngay sau đó, anh thấy đàn mèo chạy theo một con mèo Anh lông ngắn về phía khu vực nội thành.

Tốc độ của chúng nhanh như chớp nếu không phải vì họ thường xuyên tập luyện, có lẽ họ đã không theo kịp.

Càng đừng nói đến việcchạy qua chạy lại trong những con hẻm nhỏ, mãi đến khi đàn mèo giảm tốc độ, Diệp Tân Lương và trợ lý đã mệt nhoài, thở dốc dựa vào một bức tường trong công viên. Mồ hôi lưng áo đã ướt đẫm, dính nhớp, làm Diệp Tân Lương người vốn có thói quen sạch sẽ, cảm thấy rất khó chịu.

“Đây là đâu?” Trợ lý vừa đi theo quay phim theo sau Lão Hổ, vừa hỏi với vẻ nghi ngờ.

Diệp Tân Lương nhìn những bồ câu trắng nhẹ nhàng bay trên bãi cỏ xanh mướt và những cặp đôi đang chụp ảnh cưới bên hồ, mở điện thoại ra tra bản đồ.

Đây là Công viên Châu Tuyền nổi tiếng của Thường Thành là công viên có diện tích xanh hóa lớn nhất ở trung tâm thành phố, nơi mọi người thường đạp xe và tản bộ.

Nhưng Lão Hổ và đàn mèo đến đây để làm gì?

Câu hỏi của họ sớm có câu trả lời.

Lão Hổ và đàn mèo theo Bánh Su đến một tòa nhà giống như nhà thờ, ngay khi bước vào không khí của lễ cưới đã tràn ngập.

Trong nhà thờ được trang trí bằng đủ loại hoa, đèn sáng lung linh và bãi cỏ xanh bên ngoài tấm kính trong suốt hai bên tạo nên khung cảnh thật tươi mát và tự nhiên như thể đang ở giữa thiên nhiên.

“Bánh Su, sao em lại đến đây?”

“Đây là bạn của em sao? Oa, Bánh Su nhà ta cũng có bạn!” Một người phụ nữ mặc trang phục giản dị, khuôn mặt tràn đầy ý cười, cầm danh sách khách mời trong tay cùng người đàn ông bên cạnh cúi xuống trêu đùa đàn mèo.

Có vẻ họ là nhân vật chính của buổi lễ sắp diễn ra.

Người phụ nữ định vuốt ve những người bạn của Bánh Su nhưng ngay lập tức Lão Hổ đã làmhọ kinh ngạc. Lão Hổngậm trong miệng một vật nhỏ như đồng xu sáng lấp lánh, đây không phảilà chiếc nhẫn đã mất vài ngày trước sao! Làm sao một con mèo lạingậm chiếc nhẫn này mang đến đây?

Họ vui vẻ nhận lại chiếc nhẫn, dù nó đã dính đầy nước miếng của Lão Hổ và nhìn Diệp Tân Lương cùng trợ lý với vẻ mặt tò mò, hỏi: “Các anh đã tìm thấy nó ở đâu vậy?”

Rõ ràng, họ nghĩ rằng Diệp Tân Lương và trợ lý là chủ nhân của đàn mèo.

Họ có rất nhiều thắc mắc như làm sao đàn mèo có thể ngậm được chiếc nhẫn? Làm sao chúng biết đó là nhẫn của họ? Làm sao chúng biết họ đang ở Công viên Châu Tuyền...?

Tất cả đều chờ đợi Diệp Tân Lương và trợ lý giải đáp!

Lúc này Diệp Tân Lương mới nhận ra thứmà Lão Hổ và đàn mèo đã tìm kiếm suốt mấy ngày qua là —

Một chiếc nhẫn!

Diệp Tân Lương cảm thấy đây là một tư liệu tuyệt vời liền hỏi liệu có thể tiếp tục quay phim không. Sau khi được đồng ý, anh kể lại câu chuyện về việc đàn mèo tìm kiếm chiếc nhẫn tại công viên.

Như anh đã dự đoán, cặp đôi này cảm động đến rơi nước mắt vì những chú mèo dễ thương của mình. Họ bế Bánh Su lên và nhẹ nhàng hôn nó, mỗi người một bên, khiến Bánh Su vốn đã được cưng chiều cũng không chịu nổi.

Bánh Su kêu lên những tiếng meo thảm thiết, khiến bốn người có mặt không thể nhịn cười.

“Ngày Thất Tịch sắp tới là ngày cưới của tôi, chào mừng các bạn đến tham dự!” Người phụ nữ nghiêm túc đưa ra hai thiệp mời, thấy vẻ mặt phân vân của họ, cô đùa: “Dĩ nhiên, nếu các bạn có thể chụp cho chúng tôi vài bức ảnh đẹp thì càng tuyệt!”

Diệp Tân Lương đương nhiên rất vui vẻ nhận lời, dù cặp đôi không nói anh cũng phải lấy thiệp mời. Anh cảm thấy lưỡng lự vì chỉ có hai tấm thiệp, nếu vào ngày cưới Lão Hổ và đàn mèo có đến thì Chu Thuần, chủ nhân của chúng chắc chắn sẽ phải đến.

“Có thể xin thêm một tấm nữa không?” Diệp Tân Lương người ít khi đòi hỏi mộtmón đồ gì đó, ngập ngừng hỏi.

“Ôi, tôi quên mất, còn bạn gái của bạn nữa phải không?”

“Không phải bạn gái, là bạn thôi!”

Diệp Tân Lương nhìn ánh mắt của cặp đôi trước mặt vội vàng lắc đầu phủ nhận nhưng hoàn toàn không biết giải thích thế nào.

Vừa rồi họ không phủ nhận là chủ nhân của đàn mèo, giờ nếu lại nói Chu Thuần mới là chủ nhân vậy trong mắt cặp đôi này bạn gái chẳng phải biến thành bạn trai sao?

Anh cảm thấy mình không khéo ăn nói nên quyết định chờ đến ngày cưới để Chu Thuần tới tự giải thích đi!