Chương 5: Chó hoang

"Tại sao các bạn không gọi tớ đi cùng?" Mạch Mạch là một con mèo thích làm nũng, khi cảm thấy bị ấm ức, lúc nói chuyện sẽ kéo dài giọng, âm cuối lên cao, nghe giống như đang làm nũng.

Nó kêu meo meo, đôi mắt xanh thẳm chớp chớp còn mang theo ánh nước, trông rất đáng thương.

Lão Hổ không quen với điều này, nó chưa bao giờ gặp một con mèo nào thích làm nũng như Mạch Mạch.

Mèo hoang thường chỉ làm nũng với con người và đó cũng là hành động bất đắc dĩ, chủ yếu là để có được thức ăn từ tay con người, đảm bảo sinh tồn. Nhưng làm nũng với đồng loại để làm gì chứ, nó sẽ không cho thức ăn chỉ vì làm nững.

Nó không phải là loại mèo dễ dãi, chỉ cần làm nũng là thỏa hiệp!

"Ta đâu có biết nhà ngươi ở đâu!" Lão Hổ giọng cứng nhắc giải thích, ngay sau đó nghe thấy câu trả lời không thể tin được, ít nhất là đối với nó mà nói thì hoàn toàn không thể tin được.

"Vậy hôm nay cậu tới nhà tớ chơi đi, sau này sẽ biết nhà tớ ở đâu rồi." Mạch Mạch đôi mắt sáng long lanh nhìn Lão Hổ, tràn đầy hy vọng.

Lão Hổ chưa từng gặp con mèo nào nhiệt tình như vậy, nó chỉ kiếm cớ giải thích một chút thôi chẳng lẽ con mèo đó thật sự muốn đưa nó về nhà?

"Hôm nay còn có nhiệm vụ, lần sau đi!" Lão Hổ từ chối khéo léo, nó không có hứng thú với nhà của con người chút nào.

Mạch Mạch không cam lòng nhưng cũng không làm gì được Lão Hổ, chỉ có thể theo chúng nó cùng trốn trên cây đại thụ bên cạnh phòng bảo vệ. Cây đại thụ vào mùa xuân lá xanh um tùm, che khuất nhóm mèo.

Tránh trong bóng mát, nhìn người trong khu đi lại, không phát hiện điều gì bất thường.

Lão Hổ buồn chán vẫy đuôi, khiến Mạch Mạch và Thiên Thiên không nhịn được, dùng móng vuốt đυ.ng vào, đặc biệt là ThiênThiên, giống như phát bệnh, há miệng táp vào đuôi.

Nhưng Lão Hổ như có mắt phía sau, nhanh nhẹn tránh thoát, một móng vuốt làm chúng nó nằm yên.

Lão Hổ đặt chân trước dưới thân, đoán chừng do còn chưa đến giờ ăn trưa, vì nó biết, con người thường thích ngủ nướng có lẽ hung thủ còn chưa dậy!

"Lão đại, nhìn kìa, chẳng phải là đám chó điên đó sao?" Kim Bảo ngáp dài, liếc mắt thấy nhóm chó tụ tập không xa, chán ghét nhăn mặt.

"Chúng nó sao lại ở đây?" Lão Hổ chằm chằm hướng đó.

"Tớ nhớ bọn nó, chính là bọn cắn tớ bị thương, nếu không phải Lão Hổ kịp thời cứu thì tớ đã không thể gặp lại mọi người." Mạch Mạch thương tâm kể lể, giọng đầy sợ hãi.

Nó càng nói càng dựa vào mông Lão Hổ, tìm kiếm cảm giác an toàn. Nếu không phải Lão Hổ nhớ lại lúc mới cứu nó, trên người đầy vết thương bị xé toạc và máu chảy đầy đất, trong lòng có chút không đành lòng thì đã cho nó một móng vuốt rồi.

Lão Hổ chịu đựng cảm giác tê dại từ mông, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hướng của bọn chó điên sợ chúng làm chậm trễ nhiệm vụ của chúng.

Nhưng đám chó điên kia không những không cản trở nhiệm vụ của nó, mà còn khiến nó phát hiện ra hung thủ thực sự.

Hung thủ ăn trộm cơm hộp không phải cư dân trong khu, mà là đám chó điên kia!

"Đi, đi tìm bảo vệ."

Lão Hổ nhìn xuống, thấy một con chó vàng hoang lớn đang cẩn thận tiến về phía cơm hộp, mở miệng để lộ răng nanh sắc bén và vàng khè, nhìn thấy cảnh đó khiến nó buồn nôn.

Dù ghê tởm, nó vẫn giữ lý trí đi tìm bảo vệ vì biết không thể đánh lại chúng. Tuy nó có thể đánh một chọi hai nhưng đám em út của nó thì không, hơn nữa cách đó không xa không chỉ có một con chó.

Thừa dịp đối phương chưa lấy được cơm hộp, nó chạy nhanh về phía chòi bảo vệ, nhảy vào lòng bảo vệ dẫn họ tới hiện trường.

"Sao vậy, đói bụng à?"

Bảo vệ tuy nghi hoặc, nhưng vẫn theo Lão Hổ ra khỏi phòng, phát hiện ở góc khuất có một con chó hoang lớn, miệng ngậm ba bốn hộp cơm. Thấy bảo vệ, con chó sợ hãi muốn chạy trốn.

Bảo vệ hiểu ngay, cầm lấy dùi cui điện ném về phía con chó để xả giận vì bị cư dân trách móc. Lần này dù không trúng nhưng cũng khiến con chó hoang sợ hãi bỏ chạy.

"Ít nhiều nhờ các ngươi!" Bảo vệ mừng rỡ, không đuổi theo, ngồi xuống vuốt ve Lão Hổ nhưng bị nó dùng móng vuốt đẩy ra.

"Sao mà mang thù vậy!" Bảo vệ cười bất đắc dĩ, rút tay lại. Đối với những công thần nhỏ này, anh phải thưởng cho chúng. Vừa lúc đến giờ ăn trưa, anh lấy đồ hộp định mang về nhà trịnh trọng đặt trước mặt chúng.

Nhìn bọn chúng ăn ngấu nghiến, nghe tiếng nhai lạo xạo, vừa buồn cười vừa cảm thấy thương xót.

Không được, anh ta cần phải đi giải thích giúp nhóm mèo hoang lấy lại danh dự.

**Thông báo đến các cư dân tiểu khu: **

Chúng tôi xin lỗi về sự việc trộm cắp cơm hộp trong khu phố. Nhờ sự nỗ lực của toàn bộ đội bảo vệ, chúng tôi đã xác định được thủ phạm. Thủ phạm chính là những con chó hoang quanh khu vực. Chúng tôi sẽ tăng cường tuần tra khu phố để đảm bảo rằng sự việc này không xảy ra lần nữa.

Kèm theo thông báo là bức ảnh chụp từ camera giám sát mà khó khăn lắm mới thu thập được.

**Những phản hồi từ cư dân:**

【Hóa ra không phải mèo, tôi cứ tưởng là bọn mèo chứ! 】

【Thật tốt quá, tôi đã nói là không phải mà. Tôi thường xuyên cho mèo ăn, chúng làm sao đi trộm cơm hộp được?】

【Thật nực cười khi mà mọi người không có bằng chứng lại chắc chắn như vậy. 】

【Dù không phải mèo, vẫn không thể để mèo vào khu phố. 】

【Những con mèo kêu gào suốt đêm và giờ chỉ vì không phải chúng trộm cơm hộp mà cho vào, có ai nghĩ đến cảm giác của chúng tôi không? 】

【Được rồi, tôi không tranh luận về việc mèo có nên vào khu phố hay không. Nhưng các người đã vu oan cho chúng, các người nên xin lỗi.】

【Thật nực cười, bảo tôi xin lỗi một con vật ư?】

【Đúng vậy, đoán sai thì đoán sai. Chúng ta cũng không thật sự làm gì với chúng, chỉ nói một câu thôi cũng không được sao! 】

Cuộc tranh luận lại nổi lên, ban quản lý không còn cách nào khác chỉ còn cách nhanh chóng tìm ra giải pháp để cân bằng giữa các bên.

Rời khỏi khu phố, Lão Hổ không trở về địa bàn của mình mà dẫn Mạch Mạch đầy vẻ nghi ngờ đến một sân thể dục bị bỏ hoang.

Sân thể dục vốn dĩ nên đầy cỏ xanh tươi thì giờ đây đã lớp cỏ xanh đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại cát và đường nhựa đỏ rách nát, tạo nên một cảnh tượng hoang tàn. Hiện tại, sân thể dục này đã trở thành lãnh địa của bọn chó hoang, nơi chúng tụ tập, chơi đùa và tiêu hao năng lượng.

"Đến đây làm gì vậy?" Kim Bảo nhìn những con chó to lớn không xa, bốn chân ngắn của nó run rẩy vì sợ hãi.

Đây là lãnh địa của chó hoang, khác với bọn chó điên mà chúng gặp buổi sáng, là một bầy chó tương đối thân thiện nhưng mèo vẫn không thể không sợ hãi. Hơn nữa, nhiệm vụ đã hoàn thành, nó không biết tai sao lại phải đến đây nữa.

"Ngươi đến đây làm gì!" Những con chó ở địa bàn này cũng không biết tại sao vì chúng biết Lão Hổ.

"Tôi tìm lão đại của các người, Bách Vạn." Lão Hổ nói. Mặc dù thân hình của nó không cao lớn khi so với bọn chó, giọng nói còn có phần nhỏ nhẹ nhưng bọn chó đã thấy khả năng của Lão Hổ nên không dám coi thường.

Đã đến nơi này rất nhiều lần, nên chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy ngay con chó đen nằm phơi nắng ở chỗ cũ. Con chó này là "lão đại" của khu vực này.

“Lão Hổ, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Bách Vạn là một con chó lớn tính tình tương đối tốt nên mối quan hệ với Lão Hổ cũng không tệ lắm.

“Ngươi biết đám chó điên kia đã trộm cơm hộp của khu nhà bên cạnh không?”

“Trộm thì trộm thôi, ta không quản được.” Bách Vạn nằm trên sân thể dục, lười biếng phơi nắng nói. Nó không quan tâm đến đám chó điên kia, miễn là chúng không gây rối cho nó và đàn em của nó.

“Lần này mặc kệ thì cũng được nhưng nếu lần sau không may cắn bị thương người, ngươi nói xem con người sẽ đối xử với chúng ta như thế nào.”

Lão Hổ thấy đối phương không tin, liền nói thẳng vào trọng điểm.

“Ngươi có lẽ không biết, chỉ vì chuyện trộm cơm hộp này, họ đã quyết định đuổi hết mèo ra khỏi khu nhà. Trộm cơm hộp đã bị đối xử như vậy nếu gây thương tích cho người, hậu quả không dám tưởng tượng.”

Lão Hổ chỉ nói như vậy, thật ra đám chó điên kia có cắn người hay không cũng không rõ. Nhưng để phòng ngừa chuyện xảy ra và bảo đảm an toàn cho chính mình, chúng phải hành động trước để chiếm lợi thế.

Bách Vạn nghe xong, trầm tư hồi lâu. Nó nhớ trước đây, một người bạn của nó đã bị bắt đi chỉ vì không có thân phận rõ ràng và chạy loạn. Bạn nó bị bắt đi đâu thì nó cũng không biết nhưng nó biết chắc rằng bị con người bắt đi không có gì tốt.

Mấy năm nay, tình huống này ít xảy ra hơn và số người bắt chó cũng giảm nhiều. Nhưng để đảm bảo an toàn cho mọi người, Bách Vạn đã mang đàn em tới sống ở nơi xa xôi nhất của thành phố chính là để phòng xảy ra chuyện.

“Vậy ngươi tính làm thế nào?” Nó tưởng làm lão đại là chỉ cần trở thành con chó đánh nhau giỏi nhất, bảo vệ được đàn em của mình là xong.

Nó lo lắng hai nhóm chó đánh nhau có thể sẽ gây chú ý đến con người. Nhưng nếu không đánh nhau mà cũng gây chú ý thì chẳng phải là mất nhiều hơn được. Thà từ đầu cắn chết đối phương còn hơn.

Lão Hổ nhỏ giọng giải thích ý tưởng của mình. Sau khi được Bách Vạn đồng ý, cả hai dẫn dắt đàn em đi tìm đám chó điên gây rối.

Kế hoạch của Lão Hổ rất đơn giản thô bạo: đánh gãy chân sau của đám chó điên, khiến chúng không có khả năng hay sức lực gây rối hoặc tìm người trả thù. Thay vì gϊếŧ chúng cho nhẹ nhàng, Lão Hổ muốn chúng phải trả giá đắt cho hành động của mình.