Chương 1

01.

"Lạc Sanh, đưa con chó của cô đây, nó làm Miên Miên sợ."

Tôi ôm chặt chú chó con đang run rẩy trong tay, nhìn Giang Húc trước mặt và Từ Miên Miên đang khóc như hoa lê đái vũ trong lòng hắn.

Trên góc váy trắng như tuyết của cô ta có một dấu chân nhỏ bẩn thỉu, chắc là vừa rồi chó con bị cô ta dọa sợ nên chụp lên.

"Giang Húc. . . thôi bỏ đi anh, so đo với một con súc sinh làm gì."

Từ Miên Miên tuy nói vậy, nhưng lại nhìn thoáng qua chú chó nhỏ với vẻ mặt kinh hoảng, sợ hãi vùi đầu vào lòng Giang Húc.

Giang Húc thấy cô ta sợ đến mức run bần bật, càng giận hơn nữa, gọi người tới định cướp lấy chú chó trắng nhỏ trên tay tôi.

Chó con sợ hãi rêи ɾỉ, còn tôi xem ra sắp không bảo vệ được nó.

"Giang Húc, cầu xin anh, đừng gi.ết ch.ết nó, anh muốn em làm gì cũng được, chỉ cần đừng gi.ết nó."

"Không gi.ết cũng được, cô thay nó quỳ xuống xin lỗi Miên Miên đi."

“Giang Húc…” Từ Miên Miên yếu ớt kéo kéo ống tay áo hắn, “Làm vậy không tốt lắm đâu sao, dù sao, dù sao thì cô ấy cũng là vợ anh mà.”

Lúc cô ta nói đến từ "vợ", thần sắc nơi đáy mắt quạnh quẽ dần.

“Cô ta mà là vợ gì?” Giang Húc lạnh lùng nhìn tôi: “Lạc Sanh, cô có quỳ hay không?”

Tôi ôm chú chó trắng nhỏ, nó nằm trong vòng tay tôi sợ tới mức run lên.

Tôi quỳ, Miên Miên của hắn cười, hắn cũng cười đầy cưng chiều.

02.

Đêm khuya, tôi nhận được một tin nhắn WeChat của Từ Miên Miên.

Trong ảnh, chiếc váy lụa màu xanh đậm của cô ta và chiếc áo sơ mi trắng của Giang Húc bị vướng vào nhau trên sàn nhà.

Trên ga trải giường trắng như tuyết, cánh tay mảnh khảnh mềm mại của cô ta buông thõng xuống mép giường, cà vạt của Giang Húc còn thắt trên cổ tay cô ta.

Chiếc cà vạt này, vẫn là do tôi tự mình chọn, tặng cho hắn như một món quà vào ngày lễ tình nhân.

"Xa cách ba năm, Giang Húc vẫn lợi hại như vậy, Lạc Sanh, mấy năm nay cô không thỏa mãn được hắn sao?"

"Ba lần liền, Giang Húc mệt muốn ch.ết rồi, Lạc Sanh, người làm vợ như cô thật là thất bại làm sao."

"À, đúng rồi, tôi rất ghét con chó đó của cô, để tôi bảo Giang Húc gi.ết nó."

"Chó đáng ghét, chủ con chó càng đáng ghét hơn, nhà cô cũng sắp phá sản rồi, cô so với tôi còn có cái gì hơn đây? Còn làm dạ ăn vạ không chịu đi, không biết xấu hổ!"

Mặt tôi không chút cảm xúc tắt điện thoại.

Ngực trái cứ nhói lên đau đớn.

Đã nửa năm trôi qua kể từ khi Từ Miên Miên về nước, và không biết bao nhiêu lần tôi thấy đau mà không có lý do.

Tôi ấn vào chỗ đau, đến khi không chịu được nữa, tôi xuống giường nuốt hai viên thuốc giảm đau.

Có lẽ thuốc phát huy tác dụng, cơn đau dịu dần, tôi mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Tôi bị đánh thức bởi một tiếng kêu đầy thê lương..

Lúc tôi xuống lầu, chỉ thấy chú chó trắng nhỏ của mình khập khiễng chạy ra khỏi cổng, trên người bê bết m.á.u vì bị người hầu đá.nh, kêu gào thảm thiết.

Tôi vội gọi tên nó, đuổi theo ra ngoài cổng, nhưng bóng dáng nó đã biến mất, không thấy tăm hơi.

Tôi tìm nó cả đêm, nhưng vẫn không thể tìm được nó.