Chương 3

05.

Tôi hôn mê trong bệnh viện suốt một tuần.

Lúc tỉnh dậy, cha tôi đã được chôn cất.

Ông ấy được chôn trong mộ mẹ, bọn họ có thể ở bên nhau mãi mãi.

Không ai biết, tôi cũng để lại một nơi nhỏ cho mình trước mộ của mẹ.

Mất đi người nhà rồi, trên thế gian này cũng không có gì đáng giá để tôi lưu luyến nữa.

Nhưng tôi còn sống.

Là Lục Hành Chỉ đã cứu tôi.

"A Sanh, anh về trễ..."

Lục Hành Chỉ nắm tay tôi, hai mắt anh hoe đỏ.

Anh ấy ở bên trông nom tôi cả tuần, râu ria xồm xoàm, trông vô cùng phờ phạc.

"Anh, sao anh lại ở đây?"

Tôi yếu ớt mở miệng, cố gắng cười với anh một cái, nhưng ngay cả sức lực để cười cũng không có.

"Đừng nói chuyện A Sanh, em nghỉ ngơi thật tốt, muốn ăn cái gì cứ nói với anh, anh mua cho em."

"Em muốn gặp Giang Húc."

"A Sanh..."

Đáy mắt Lục Hành Chỉ có sự tức giận và bất đắc dĩ khó lòng kiềm chế.

Nhưng tôi khăng khăng: “Làm ơn đi, anh Lục.”

Lục Hành Chỉ đứng dậy nhìn tôi một lúc lâu.

Mắt anh thâm quầng, nhưng rốt cuộc anh vẫn không từ chối tôi.

Tôi hôn mê vài giờ, Giang Húc mới khoan thai đến muộn.

Hắn dẫn Từ Miên Miên theo cùng.

Nhưng hắn không để Từ Miên Miên vào phòng bệnh.

"Lục Hành Chỉ nói cô tìm tôi?"

Giang Húc đứng cạnh giường, nói với chất giọng nhẹ nhàng hiếm thấy.

Tôi nằm đó, bình thản nhìn hắn.

Chắc có lẽ vào cái khoảnh khắc mà m.á.u tôi sắp chảy cạn.

Sự si mê và tình yêu tôi dành cho hắn, cũng đã đi theo những giọt m.á.u đó tan biến chẳng còn lại gì nữa rồi.

Nhưng giờ khắc này, tôi lại cảm thấy nhẹ nhàng và tự tại xưa nay chưa từng có.

Như thể chính tay mình đã cắ.t đứt sợi dây thừng trói buộc mình.

"Giang Húc, chúng ta ly hôn đi."

Hắn hơi kinh ngạc, nhưng cũng thoải mái gật đầu: "Cô nghĩ thông được như vậy thì tốt, ngay từ đầu chúng ta vốn không nên kết hôn."

Tôi cũng cười: “Vậy ngày mai chúng ta đi làm thủ tục ly hôn đi”.

Chẳng hiểu sao hắn lại tỏ ra xót thương: “Cô bị thương nặng, cứ nghỉ ngơi đi, thủ tục ly hôn để tôi lo”.

"Được, làm phiền anh."

"Lạc Sanh, cô muốn gì có thể nói với tôi, dù sao cũng từng là vợ chồng."

“Không muốn gì cả, lúc kết hôn mang theo gì thì giờ lấy lại là được rồi.”

Bởi vì đó là của hồi môn cha mẹ tôi cho, cho nên tôi không muốn để những thứ đó lại nhà họ Giang.

"Được, tôi sẽ cho cô thêm năm triệu..."

"Không cần, cha có để lại cho tôi một ngôi nhà và một số tài sản thừa kế."

"Được, tùy cô."

Giang Húc đột nhiên có chút cáu kỉnh, hắn nhìn tôi mấy lần: “Lạc Sanh, chuyện của cha cô không thể hoàn toàn trách tôi được, đó là bởi vì bản thân ông ấy không muốn phẫu thuật.”

Tất nhiên là tôi biết, cha tôi đã nói với tôi.

"Ừm."

"Tôi cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên rắc rối thế này. Nếu hồi đó cô không tính kế Miên Miên, hao hết tâm tư để kết hôn với tôi, thì tôi đã không ghét cô đến vậy."

"Thực xin lỗi, về sau tôi sẽ không làm phiền anh nữa."

"Cô nghỉ ngơi cho thật tốt đi, ngày khác tôi lại đến xem cô."

Giang Húc xoay người ra phòng bệnh.

Tôi từ từ nhắm mắt lại, thật tốt, tôi như thoát ra được khỏi cái kén kín không kẽ hở.

Nỗi đau như nghẹt thở này, về sau sẽ không còn nữa.

06.

Lục Hành Chỉ đọc qua hết hồ sơ bệnh án và báo cáo kiểm tra của tôi.

Anh không cho phép tôi phản đối, kiên quyết đưa tôi đến Bắc Kinh để điều trị.

Tôi suy nghĩ thật lâu, chỉ đưa ra một yêu cầu.

"Có thể đừng nói với ai chuyện em bị bệnh được không anh?"

"Rốt cuộc, nếu sau này thực sự cần phải làm phẫu thuật cắt bỏ, em không muốn mọi người biết em là một người phụ nữ thiếu khuyết không được lành lặn."

Lục Hành Chỉ nhẹ nhàng ôm lấy tôi với đôi tay run rẩy: "Được rồi, anh không nói với ai đâu, sẽ không để người khác biết đâu mà."

Sau khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, Lục Hành Chỉ liền đưa tôi đến Bắc Kinh.

Ngày chúng tôi rời đi, nghe nói Giang Húc muốn đính hôn với Từ Miên Miên.

Mặc dù nhà họ Giang không thích đứa con dâu nghèo túng như tôi, nhưng họ càng không thích kẻ có xuất thân khốn khó hơn là Từ Miên Miên, vẫn luôn cực lực phản đối.

Tôi không có hứng thú với chuyện của bọn họ.

Sau khi lên máy bay, tôi tắt điện thoại, bẻ gãy thẻ SIM.

Tôi sẽ không sử dụng WeChat cũ nữa, đồng nghĩa với việc hoàn toàn từ bỏ mọi thứ ở đây.

Sau khi đến Bắc Kinh, rất nhanh tôi đã nhập viện điều trị.

Có lẽ là do tâm trạng bây giờ của tôi không còn tiêu cực như trước.

Nên tình trạng của tôi dần ổn định.

Lục Hành Chỉ luôn ở bên cạnh tôi, anh ấy rất bận, mọi thứ về công ty mới thành lập đều do một mình anh quán xuyến.

Nhưng anh ấy vẫn ở cùng tôi trong bệnh viện ít nhất ba ngày một tuần.

Tôi không còn là đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên như hồi còn bé, tôi có thể cảm nhận được thứ tình cảm khác thường mà Lục Hành Chỉ dành cho tôi.

Những điều nhỏ nhặt bị tôi bỏ qua trước đây lần lượt trồi lên mặt nước.

Vào đêm trước hôn lễ của tôi với Giang Húc, tại sao Lục Hành Chỉ lại uống say đến như vậy.

Sau khi tôi và Giang húc kết hôn, Lục Hành Chỉ liền ra nước ngoài, ba năm qua anh ấy rất ít khi về.

Ngay cả dịp Tết Nguyên đán, Lục Hành Chỉ cũng không về nhà.

Lúc tôi đến thăm cô chú Lục, hai người cứ nắm lấy tay tôi thở ngắn than dài muốn nói lại thôi.

Cha tôi bị bệnh nặng, đêm tôi xảy ra chuyện đó, sao Lục Hành Chỉ lại có thể xuất hiện kịp thời như vậy.

Thuở nhỏ, tôi rất thích đi theo Giang Húc, bởi vì chúng tôi bằng tuổi nhau, Giang Húc lại hay bày trò.

Nhưng Lục Hành Chỉ từ khi còn nhỏ đã ra dáng ông cụ non chín chắn thận trọng rồi, hoàn toàn là hình mẫu con nhà người ta.

Cha mẹ tôi thường xuyên lấy anh ra để tôi noi gương theo, bởi vậy tôi không thích anh lắm, dần dà cũng trở nên xa cách.

Sau này lớn lên, cứ vậy mà tôi có cảm tình với Giang Húc.

Nhưng Giang Húc chỉ thích Từ Miên Miên yếu đuối mong manh.

Khi đó, tôi đã trộm khóc không biết bao nhiêu lần.

Có một lần tôi vừa khóc vừa viết tên Giang Húc xuống đất thì bị Lục Hành Chỉ nhìn thấy.

Tôi hoảng lắm, vẻ mặt anh lúc ấy lạnh lùng khó coi vô cùng.

Tôi sợ anh mách cha mẹ tôi, cứ nắm tay anh van xin không ngừng.

Tất nhiên anh ấy không nói với cha mẹ tôi, thậm chí còn rất lạ lùng khi mua một cây kem để dỗ tôi.

Anh ấy ngồi bên nhìn tôi ăn hết cây kem, nghe tôi lải nha lải nhải nói mình thích Giang Húc như thế nào.

Tối đó, hình như anh chẳng nói gì cả.

Cuối cùng khi đưa tôi về nhà, cũng chỉ lạnh nhạt dặn dò tôi:

"Thời điểm này việc thi đại học là quan trọng nhất, không nên đem tâm tự đặt ở nơi không nên đặt."

Tôi vội gật đầu liên tục, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.

Một người nhàm chán như Lục Hành Chỉ sẽ không bao giờ hiểu cảm giác thích một ai đó là gì.

Đến tận bây giờ tôi mới muộn màng nhận ra.

Không phải Lục Hành Chỉ không hiểu, mà người thực sự không hiểu mới chính là tôi đây.