Chương 5

09.

Lục Hành Chỉ ôm lấy tôi, khuôn mặt anh vẫn nghiêm túc và bình tĩnh như thường.

"A Sanh, em chọn đi, anh tôn trọng quyết định của em."

Dường như từ nhỏ đến lớn đã như vậy, không bao giờ bộc lộ cảm xúc ra ngoài.

Nhưng tôi chợt nhớ đến cái đêm đó, khi anh tìm thấy tôi ở trước mộ cha.

Giọng gọi tên tôi nghe mới đau đớn làm sao.

Những giọt nước mắt rơi trên mặt tôi, là nóng bỏng đến mức nào.

Lúc này, trái tim tôi bỗng khẽ co thắt.

Một chút đau đớn bắt đầu từ từ thấm vào tận đáy lòng tôi.

Mãi đến tận trăm mạch tứ chi, cái loại đau ê ẩm, đau không dứt này, lại khiến hốc mắt tôi lập tức đỏ bừng.

Lục Hành Chỉ có lẽ cũng không tự mình nhận ra được.

Giọng anh bình tĩnh đến vậy, nhưng vòng tay anh ôm tôi chặt như thế nào.

Thậm chí, còn run nhè nhẹ.

Nhất định là anh đang sợ, sợ Giang Húc ngoắc ngoắc ngón tay, tôi đã vội vàng trở về bên cạnh hắn.

Sợ Lạc Sanh, vẫn ngu ngốc như trước, ngây thơ và mù quáng đến vậy.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay thon dài của Lục Hành Chỉ.

"Anh Lục."

"Em nói đi, A Sanh."

"Em hơi đói, về nấu cơm cho em ăn được không anh?"

Lục Hành Chỉ nhìn tôi, vài giây sau.

Anh đột nhiên cười nhẹ với tôi, "Vậy chúng ta về nhà nhé?"

"Dạ, về nhà."

Khi anh bế tôi vào thang máy, Giang Húc dường như vẫn chưa chịu tin vào sự lựa chọn của tôi.

Nhưng dù sao hắn cũng là kiểu người kiêu ngạo tự phụ, không đuổi theo nữa.

Lục Hành Chỉ bảo tôi ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, cởϊ áσ khoác tây trang rồi đeo tạp dề vào bếp.

Vừa nấu canh, anh vừa làm nước mật ong bưng ra cho tôi.

Tôi cầm ly nước nhìn bóng lưng bận rộn của anh.

Ba bữa bốn mùa, củi, gạo, dầu, muối, dường như cuộc sống hàng ngày như vậy mới gọi là hạnh phúc.

Nếu tôi không bị bệnh...

Thì tốt biết mấy.

"A Sanh, ăn cơm thôi."

Lục Hành Chỉ đỡ tôi lại bàn ngồi xuống.

Đều là những món ăn yêu thích của tôi, thậm chí còn có cả món tráng miệng và một cây kem nhỏ.

"Em có thể ăn hả?"

Giờ tôi phải kiêng khem nhiều thứ lắm, kem cũng đã lâu không được ăn.

"Hồi nhỏ em thích ăn nó nhất. Ăn một ít không sao đâu."

"Anh Lục, anh bôn ba như vậy chắc vất vả lắm."

Lục Hành Chỉ chỉ vuốt tóc tôi: "A Sanh, anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến vậy."

"Nếu như em không bị bệnh thì tốt rồi..."

"Sẽ tốt lên mà, dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ giúp em chữa khỏi."

"Nếu như... sau này có một ngày, em thật sự thiếu khuyết không được lành lặn thì sao?"

"Chỉ cần em là A Sanh, vậy là đủ rồi."

Lục Hành Chỉ bưng cho tôi một bát canh: "Ăn đi, A Sanh, có anh ở đây rồi."

10.

Nhưng Lục Hành Chỉ rốt cuộc không phải là thần.

Người ăn ngũ cốc, luôn sẽ bị bệnh.

Mấy năm nay của tôi thực sự không vui, quá áp lực.

Đó là lý do tại sao tôi mắc phải căn bệnh này.

Tuy trước đó bệnh tình tạm thời ổn định, nhưng lại tái phát rất nhanh.

Ngày đó buổi tối tôi đang tắm thì ngất xỉu.

Lục Hành Chỉ chẳng kịp thay giày, ôm tôi phóng nhanh vào bệnh viện.

Tôi được đưa đến phòng cấp cứu.

Anh ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang bên ngoài, bất động nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín.

Sau đó, bác sĩ nói.

Hóa trị là bắt buộc, và nếu cần, phải cắt bỏ một bên tổn thương để ngăn chặn sự lây lan của tế bào un.g th.ư.

Tôi cần phải cạo trọc tóc, bắt đầu quá trình đau khổ mà mọi bệnh nhân un.g th.ư đều phải trải qua.

Lục Hành Chỉ ngồi bên mép giường tôi, vẻ mặt anh ấy vẫn dịu dàng đến vậy

"A Sanh của chúng ta cho dù có cạo hết tóc, thì vẫn là người con gái xinh đẹp nhất."

"Anh cạo chung với A Sanh, được không?"

Anh ấy bỏ mũ ra để tôi nhìn cái đầu đã cạo trọc của anh.

Thứ tình cảm bị đè nén, cảm giác tội lỗi và oán giận không thể kiểm soát được đột nhiên dâng lên như con sóng thủy triều.

Tôi ôm lấy anh, dần khóc thành tiếng, đến cuối cùng, tôi khóc rống lên như một đứa trẻ rồi gục xuống trong vòng tay anh.

"Lục Hành Chỉ..."

Tôi nắm chặt lấy ống tay áo anh, khàn giọng gọi lại một lần nữa: “Lục Hành Chỉ.”

"A Sanh, nghe lời, chúng ta tiếp thu trị liệu cho thật tốt, được không?"

"Có thể lại chờ thêm một chút được không anh?"

Tôi ngước khuôn mặt đẫm lệ của mình lên nhìn anh: “Trước khi hóa trị, anh Lục, em có thể làm cô dâu của anh được không?”