chương 3

“Phu nhân, không cần……”

Lục Ngũ bước lên trước, theo lệ thường, chủ tử nhà hắn nhất định sẽ cự tuyệt.

“Giữ lại đi.”

Không đợi Lục Ngũ nói xong, Lục Cảnh Chi đã ngắt lời.

Cái này, Lục Ngũ sửng sốt, sau đó cẩn thận nhận lấy .

“Đồ phu nhân đưa không có độc đấy chứ?”

Độc chết chủ tử nhà hắn là nàng có thể cùng Từ Khánh song túc song phi rồi.

(*) 【双宿双飞】Song túc song phi: Ban đầu vốn chỉ chim chóc song song cùng nhau bay lượn trên trời, sau này được so sánh với tình cảm phu thê ân ái cũng là bạch đầu đáo lão “đầu bạc đến già”.

Tuy Từ Khánh chỉ là một tên quan sai bình thường, nhưng trong nhà lại có chút tiền tài.

Công thêm chút mánh khóe, suýt chút nữa đã lừa mấy tiểu công tử nhận giặc làm cha.

Phu thê mặt đối mặt, cục diện có chút xấu hổ.

“Lão gia, ngài là trụ cột trong gia đình, cần phải giữ gìn sức khỏe.”

Tần Tình rũ mắt, một lúc lâu sau mới thốt ra mấy chữ từ kẽ răng.

Nói xong, nàng lại cảm thấy hơi hối hận.

Với quan hệ của nguyên chủ và Lục đại lão, mấy lời này chẳng khác nào nguyền rủa, giống như đang nói: “Ngươi mà chết, ta lập tức tái giá với Từ Khánh.”

Dứt lời, bầu không khí càng thêm lạnh lẽo.

“Lời của thϊếp thân là từ tận đáy lòng.”

Tần Tình bổ sung một câu. Thôi xong, càng bôi càng đen.

Lục Ngũ nghe không vào, vốn định mỉa mai mấy câu.

Một mình chủ tử nhà hắn phải chịu 80 bản tử, toàn thân không có chỗ nào lành lặn.

Trên đường lưu đày ngài ấy phải chịu đựng biết bao khổ cực, nhưng không hề than thở.

Tần thị nói lời này, thật sự táng tận lương tâm!

“Ngài nghỉ ngơi đi, thϊếp thân còn muốn đi xem nương thế nào.”

Tần Tình đột nhiên nhớ tới một nhân vật mấu chốt, mẫu thân của Lục đại lão, cũng chính là bà bà của nàng, Chu lão phu nhân.

Trong nguyên tác, ở Lục gia Chu thị là người duy nhất đối xử tốt với Tần Tình.

Bởi vì huynh trưởng của Tần Tình là Tần Chiêu đã từng cứu mạng Chu thị khỏi bọn sơn phỉ.

Cũng vì nguyên nhân này Tần Tình mới cướp được mối hôn sự này khỏi tay Vệ Thiên Thiên, thành công gả cho Lục Cảnh Chi.

“Lục Ngũ, ngươi mang ấm nước tới chia cho ta chút nước mật ong.”

Bế thăm bà bà không thể đi tay không, Tần Tình quay lại, quyết đoán nói.

Cái này, Lục Ngũ trừng lớn đôi mắt.

Nhận được tín hiệu của chủ tử, Lục Ngũ rót cho Tần Tình nửa bình nước mật ong.

Tần Tình vừa đi, Lục Ngũ tức khắc kích động: “Chủ tử, sao người lại đáp ứng?”

Phu nhân rõ ràng có ý đồ xấu.

“Nước mật ong nhất định là lấy từ chỗ tên cẩu tặc Từ Khánh!”

Cho chủ tử, rồi lại cho lão phu nhân, đây là muốn đầu độc cả nhà bọn họ đây mà!

Càng quá đáng hơn là, chủ tử thế mà lại đáp ứng.

“Nàng ta không có cái lá gan đó.”

Tuy đầu óc Tần Tình không thông minh, nhưng không phải là người xấu.

Bằng không, Lục gia sẽ không chứa chấp loại người có tâm tư rắn rết.

Nói xong, Lục Cảnh Chi nhắm mắt lại, lần nữa rơi vào trầm tư.

Bên này, Tần Tình bước nhanh đi tìm bà bà Chu thị.

Không thể không nói, Chu thị thật sự là người rất từ ái.

Dọc đường lưu đày, Chu thị lấy tất cả đồ trang sức mình đi cầm cố, mua thức ăn cho mọi người.