Chương 2: Gửi quà xin lỗi

Hôm nay, Tô Miên đã bỏ ra một số tiền lớn để mua một bản nhạc phổ Bác Nhã hiếm có từ lâu. Nàng còn bỏ công học thuộc một đống thơ ca ngợi về nghệ thuật đàn, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Lục Tử Kỳ gật đầu thu nhận nàng làm đệ tử. Nhưng không ngờ, trong số khách hôm nay ở nhạc phường lại có Tiêu Ngôn Du.

“Vị công tử này dáng người nhỏ nhắn, giọng nói cũng ngọt ngào, à, đúng rồi, trên ngực còn phồng lên như giấu thứ gì đó?”

Khi hắn nói ra câu này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Miên. Những người có kinh nghiệm liền nhận ra điều bất thường, lộ ra những nụ cười đáng khinh.

Tô Miên thẹn quá hóa giận, rút kiếm đuổi theo gϊếŧ Tiêu Ngôn Du, tạo nên cảnh náo loạn phố phường, dẫn đến màn mở cửa thả chó.

“Đại tiểu thư, bên ngoài lạnh, ngài nên về đi!” Hộ vệ đứng chờ lâu, van nài khuyên nhủ.

“Ta phải chờ chó của ta trở về. Nếu nó mang theo máu, đó là công thần của ta.” Tô Miên ngồi trên bậc cửa, chống cằm, chờ đợi đầy kiên nhẫn.

“Tiểu thư nên về phủ nghỉ ngơi, nếu chó đã trở lại, bọn thuộc hạ sẽ báo tin ngay.”

Tô Miên chống cằm, cảm thấy đói bụng khi trời đã giữa trưa, nên đành gật đầu, đồng ý trở về phủ.

——*——

Du Dương Cung, đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt vô cùng.

Tam hoàng tử Tiêu Ngôn Du, sau khi bị chó đen của Tô Miên rượt cắn suốt nửa ngày, trở về cung với nhiều vết thương. Để xả giận, hắn lập tức tổ chức yến tiệc, thưởng cung nữ, thái giám và đặc biệt chuẩn bị một bàn thịt chó nấu lẩu cho mình.

Trong chính điện, Tiêu Ngôn Du ngồi một mình bên bàn bát tiên, tay trái quấn băng gạc, bên dưới băng còn lộ ra vết máu.

“Nàng nuôi chó từ khi nào? Sao ta lại không biết?” Hắn hỏi vào khoảng không trong căn phòng vắng vẻ.

Sau khi hắn nói xong, một bóng đen từ trên xà nhà nhẹ nhàng đáp xuống, đầu đội mặt nạ sắt đen, chỉ lộ ra đôi mắt.

“Hồi điện hạ, có lẽ là nửa tháng trước, nhị hoàng tử đã tặng.” Bóng đen cung kính đáp.

“Nhị hoàng huynh thường có những món quà bất ngờ.” Tiêu Ngôn Du lắc đầu, cười nhạt, rồi hỏi tiếp: “Chuyện ta giao cho ngươi điều tra đến đâu rồi?”

“Hồi điện hạ, cầm sư Lục Tử Kỳ ba năm trước đã mắc bệnh, dẫn đến tay run, không còn đánh đàn được. Mấy năm gần đây, những buổi biểu diễn ở nhạc phường đều do đệ tử của ông ta thay thế. Còn nữa… Ông ta giả vờ không gần nữ sắc, thực ra chỉ là để che giấu việc mình là kẻ da^ʍ ô.”

“Đúng là Tô Miên nhìn có vẻ xinh đẹp, nhưng mắt nàng không tinh tường gì cả.” Tiêu Ngôn Du cười nhạo, rồi nói tiếp: “Hãy thu thập bằng chứng phạm tội của Lục Tử Kỳ, đưa đến Hình Bộ.

Còn nữa…

Gửi một xe câu kỷ tử đến Tô phủ, nói rằng nghe nói câu kỷ tử tốt cho mắt, đây là quà của bổn điện hạ để xin lỗi đại tiểu thư, vì… chúng ta đã ăn thịt chó của nàng.”