Chương 52

Họ đi đến phòng khám mà Địch Thâm đã nói. Cậu đẩy cửa bước vào, cô y tá nhỏ trong phòng khám nhìn thấy Địch Thâm liền cười với cậu, tỏ vẻ rất quen thuộc.

"Anh Địch, hôm nay lại bị thương ở đâu vậy?" Cô y tá hỏi.

Địch Thâm bước sang một bên, nắm lấy cánh tay của Bùi Chinh và đi đến chỗ cô y tá nhỏ: "Hôm nay không phải là em, mà là tới khám cổ tay cho cậu ta."

Cô y tá nhỏ dùng ánh mắt đánh giá nhìn Bùi Chinh một lượt rồi mỉm cười nói: "Đúng là một anh chàng đẹp trai, nhưng mà trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy cả."

Địch Thâm nói "Ừm" một tiếng: "Cậu ta là học sinh mới chuyển trường tới, mà anh trai chị đâu rồi?”

Cô y tá nhỏ xắn ống tay áo đồng phục của Bùi Chinh lên, nhìn vết thương trên cổ tay, cô hơi nhíu mày: "Cái này khá nghiêm trọng đấy, anh trai chị đang ăn cơm ở trong, các cậu chờ một chút nhé!"

Cô y tá vội vã rời đi, Bùi Chinh nhìn xung quanh, trên tường treo vài lá cờ thêu chữ "Khám bệnh cứu người", trong tủ kính bày biện đủ loại thuốc tây, ở góc có một dãy ghế nhựa màu xanh lam, đối diện là một góc được ngăn cách bằng rèm vải.

Nhìn đâu cũng thấy đơn sơ.

Địch Thâm thấy anh nhìn như vậy, liền giải thích: "Mày đừng có nhìn chỗ này không chuyên nghiệp lắm, thực ra bác sĩ ở đây khám giỏi lắm, mở phòng khám cũng được bảy tám năm rồi, chưa từng xảy ra chuyện gì cả."

Bùi Chinh không biết vì sao, nghe lời nói này của Địch Thâm anh lại càng thấy không tin tưởng được.

Chờ khoảng ba bốn phút, thì một người đàn ông mặc áo blouse trắng từ bên trong đi ra, trên chân còn đi dép lê, người đàn ông nhìn thấy Địch Thâm, cười nói: "Nghe em gái anh nói cậu lại tới, anh còn tưởng có thần tài đến đây chứ."

Địch Thâm dựa vào tủ kính, nói chuyện với người đàn ông áo blouse trắng rất đỗi thân quen: "Ngại ghê, dạo này hơi an phận thủ thường quá."

Nói thật, trừ việc mấy hôm trước đi đánh bóng rổ ở trường Trung học số 13 có ra tay một lần, thì mấy ngày nay, cậu hành xử ngoan ngoãn như một học sinh tốt vậy. Hơn nữa, hôm đó đánh nhau ở cổng trường Trung học số 13 cũng không phải do cậu gây chuyện trước, tính ra thì cũng không thể nói là cậu không an phận được.

"Không giống phong cách của cậu nhỉ? Tại sao vậy, đánh nhau cũng có mùa cao điểm và mùa thấp điểm à?" Người đàn ông áo blouse nói với Địch Thâm xong, rồi quay sang nhìn Bùi Chinh đang im lặng đứng bên cạnh cậu: "Lại đây nào thiếu niên đẹp trai, đưa tay ra cho anh khám đi."

Bùi Chinh do dự hai giây, dường như đang đặt câu hỏi liệu người đàn ông trông có vẻ không có y đức này có phải là một bác sĩ nghiêm túc hay không.

Thấy anh không nhúc nhích, Địch Thâm cũng phần nào biết được trạng thái tâm lý của Bùi Chinh, cậu nhớ lần đầu đến đây là do bị thương ở chân, cậu hỏi anh ta có cần chụp x quang không, anh ta đã dùng tay chạm vào chân Địch Thâm một lúc lâu, cuối cùng cũng nhẹ nhàng nói: "Chân của thằng nhóc này khá nhiều lông đấy!"

Địch Thâm bước lại gần Bùi Chinh và nói: "Đồng chí này tốt nghiệp Đại học Y Thủ đô, anh ấy đã làm trong ngành hơn mười năm rồi, chỉ là có chút giang hồ, nhớ phải cẩn thận đừng để anh ấy dê xòm mày.”

Bùi Chinh: "...”

Địch Thâm tựa như đang thì thầm, nhưng thanh âm lại không hề hạ xuống, người đàn ông mặc áo choàng trắng chỉ mỉm cười nghe lời cậu nói, lại quay sang nhìn Bùi Chinh: "Cậu thiếu niên đẹp trai này hãy tin vào sự chuyên nghiệp của anh. Cứ nhìn người bên cạnh em xem, hiện tại vẫn có thể tung tăng bay nhảy chắc chắn có phần công lao của anh."

Hai người kẻ xướng người họa, giống như đang song ca vậy, nhưng Bùi Chinh vẫn bước tới, giơ tay về phía trước.

Người đàn ông mặc áo blouse trắng dùng ngón tay thon dài mò mẫm cổ tay một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Thiếu niên đẹp trai à, cậu có thích đàn ông không?”

Bùi Chinh giật mình, sau đó cổ tay đột nhiên đau nhức khiến anh suýt rút tay lại.

Người đàn ông mặc áo choàng trắng cười nói: "Chỉ là trật khớp thôi. Được rồi, anh mới bẻ lại cho cậu đấy."

“Cổ tay cậu ta sưng tấy lên như vậy thì có sao không?” Địch Thâm nhịn không được hỏi.

Người đàn ông mặc áo blouse trắng nhìn Địch Thâm một cách khinh thường: "Anh thấy cậu đang nói nhảm rồi đó. Bàn tay trắng nõn sưng tấy đến như vậy chẳng lẽ không được xoa thuốc à?”

Địch Thâm đã quen với những lời nói công kích của người đàn ông mặc bộ áo blouse trắng, cậu xua tay: "Nhanh xoa đi."

Người đàn ông áo blouse trắng xoa thuốc mỡ cho Bùi Chinh một lúc rồi mới buông tay, vừa lau thuốc mỡ trên tay mình bằng khăn giấy vừa nói: "Trưa mai đến đây một lần nữa là được rồi."

Trả tiền thuốc xong, hai người lại đội cái nắng chói chang của trưa hè đi về. Giờ nghỉ trưa đã trôi qua hơn một nửa, Địch Thâm luôn sống theo đồng hồ sinh học của mình đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt rồi.

Một số học sinh trong lớp đã ăn cơm trưa và quay lại, Bùi Chinh đi đến cửa thì đột nhiên dừng bước, đi về hướng ngược lại. Địch Thâm nhìn thấy anh đi đến cửa nhà vệ sinh, cậu thong thả quay lại chỗ của mình, gục đầu xuống ngủ.



Trong nhà vệ sinh, Bùi Chinh xác nhận không có ai xung quanh, thì anh mới móc điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy một vài cuộc gọi nhỡ hiện trên đó, là vài phút trước vừa gọi đến.

Anh lướt ngón tay trên màn hình, cuộc gọi được kết nối, tiếng chuông điện thoại sôi nổi vang lên năm, sáu tiếng, người bên kia mới bắt máy: "Alo anh Bùi, buổi trưa anh có đi học không?"

Bùi Chinh mím môi, dựa vào vách ngăn bằng gỗ, một tay kéo dây quần, tay còn lại cầm điện thoại nói: "Nói chuyện chính đi, tiền điện thoại đắt lắm."

Người bên kia cúp máy, rồi ngay lập tức gọi lại: "Anh Bùi à, nghe điện thoại thì không mất tiền đúng chứ?"

"Mất tiền, gói cước cũ, hai phút rồi." Giọng Bùi Chinh lạnh lùng, rõ ràng là không kiên nhẫn.

Đối phương có vẻ không ngờ hiện nay còn có gói cước điện thoại tính phí nghe gọi, nhất thời không biết nói gì.

"Không có việc gì thì tao cúp máy đây." Bùi Chinh không nghe thấy đối phương nói gì, cầm điện thoại lên định cúp máy.

"Này, này, đừng có cúp, cái câu lạc bộ Taekwondo anh đã từng đi dạy ấy, giờ họ mở chi nhánh ngay gần trường anh, anh không phải đang thiếu tiền sao? Có muốn đi làm tiếp không?" Người bên kia nói.

Bùi Chinh không hề ngại chuyện người bạn biết được quá khứ của mình, anh lên tiếng: "Biết rồi.”

"Ông chủ nhớ anh lắm, còn hỏi em xin số điện thoại của anh, em nghĩ anh năm sau thi đại học nên không cho. Anh cứ suy nghĩ xem sao nhé, đã bốn năm tháng trôi qua rồi, tay anh chắc cũng đã gần hồi phục hoàn toàn. Với lại đi làm huấn luyện viên kiếm tiền nhanh hơn làm quản trị mạng nhiều." Đối phương tiếp tục nói.

Bùi Chinh dùng vai kẹp điện thoại vào tai, còn hai tay chỉnh sửa quần áo: "Được, vậy gửi địa chỉ cho tao đi."

Lời tác giả:

Địch Thâm: Tôi nói đưa cậu ta đi phòng y tế trường mà cậu ta không chịu, lúc đó tôi liền bẻ gãy tay cậu ta...