Chương 1

Đã hai năm trôi qua kể từ lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, gương mặt anh ấy trông sắc sảo hơn rất nhiều, đôi lông mày rậm, ánh mắt tinh tường.

Điều duy nhất ở anh ấy thay đổi là anh ấy đã trở nên… đẹp trai hơn.

C.h.ế.t t.i.ệ.t.! Nếu biết hôm nay gặp lại bạn trai cũ thì tôi đã đi giày cao gót mười phân rồi.

Tôi tự nhủ với bản thân, phớt lờ anh ta, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực dứt khoát bước vào bên trong.

Khi tôi đi ngang qua anh ấy, tôi nghe thấy một vài cảnh sát đứng bên cảnh gọi anh: “Đội trưởng Giang.”

Lòng tôi thầm cảm thán không ổn rồi, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Chẳng lẽ tôi phải đến đây và làm việc chung với người yêu cũ?

Tìm thấy cảnh sát đón mình, định mang chứng minh thư ra giới thiệu mình là cảnh sát do cục phái đến thì nghe thấy giọng nói già dặn từ phía sau: “Cô là cảnh sát Tang do cục phái đến phải không?”

Tôi quay người lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi đang mỉm cười hiền hậu.

Do thói quen nghề nghiệp, tôi nhanh chóng đánh giá ông ấy. Sắc mặt ông ấy vàng vọt, tay cầm bình giữ nhiệt, những cảnh sát xung quanh đều lặng lẽ đi theo sau ông ấy. Chắc hẳn là một người có chức vụ không hề thấp.

Nở một nụ cười nhẹ trên môi, tôi khẽ cúi người đáp lời: “Chào anh, tôi là Tang Du.”

“Chà, cục vừa mới gọi cho tôi, không ngờ cô đến nhanh như vậy. Nào nào, Tiểu Dương, rót cho cảnh sát Tang một ly nước.” Người đàn ông vừa nói vừa ra hiệu lệnh.

Viên cảnh sát họ Dương cũng rất nhanh nhẹn, lập tức rót cho tôi một ly nước.

Tôi theo chân người đàn ông đến văn phòng của ông ấy. Trên cửa phòng viết "Thủ trưởng", tôi đã đoán trước được điều này, nhưng không ngờ ông lão ấy lại đích thân ra đón tôi.

Trong phòng làm việc, tôi và sở trưởng Lưu đang trao đổi về công việc sắp tới và tình hình thành phố Giang Thành, hoàn toàn không biết bên ngoài đã ầm ĩ, xôn xao.

“Trời ơi, sở ta có nữ cảnh sát mới rồi kìa!” Lâm Chí nhìn về phía văn phòng và nói với giọng đầy hào hứng.

“Nghe nói là Cục cảnh sát thành phố cử về, không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp như vậy.” Tô Uy Chu cũng nói xen vào.

“Thật hay giả vậy?”

…..

“Các cậu rảnh rỗi quá à? Không có việc gì làm hả?”

Vừa nãy còn tụ tập đông người, vừa thấy Giang Thời Vũ đến, mọi người liền tản ra về chỗ ngồi của mình.