Chương 3

Thực ra, trong ký ức của tôi, Giang Thời Vũ không hề có vẻ ngoài lạnh lùng như vậy.

Tôi và anh ấy quen nhau từ bốn năm trước, khi tôi đang học năm nhất trường Đại học Cảnh sát Hoài Thành. Lúc đó, tôi gặp anh ấy, là sinh viên năm hai, và tôi là người theo đuổi anh ấy. Tôi phải thừa nhận rằng lý do là vì khuôn mặt anh ấy, anh ấy thực sự rất đẹp trai!

Một lần đi ăn tối với bạn thân của mình, tôi tình cờ gặp anh ấy. Dưới sự cổ vũ của bạn thân, tôi đã vô cùng xấu hổ bước đến chủ động xin wechat của anh. Thời gian trôi qua, cuối cùng đoá hoa cao ngạo ấy cũng thuộc về tôi, chúng tôi gắn bó suốt hai năm trời. Tôi rất thích anh ấy, mà anh ấy cũng đối xử với tôi rất tốt và dịu dàng.

Thế nhưng vào cuối năm ba đại học, anh ấy đột ngột biến mất, sau khi trở lại thì mọi thứ dường như đều đã thay đổi.

Tôi thường xuyên gọi điện cho anh ấy nhưng không thể liên lạc được. Tôi hiểu rằng có thể anh ấy đang bận rộn vì sắp tốt nghiệp. Nhưng anh ấy thường xuyên mất liên lạc mà không hề nói cho tôi biết lý do.

Lần cuối cùng tôi gặp anh ấy là ở quán bar. Một tháng sau khi anh ấy biến mất, tôi tìm đến bạn thân than thở, thế là bạn kéo tôi đi bar.

Vừa bước vào quán, tôi đã ngay lập tức nhìn thấy Giang Thời Vũ. Anh ấy đang ngồi ở khu vực dành cho khách VIP, xung quanh là vài người đàn ông lạ mặt với trang phục kỳ lạ. Một vài người trong số họ đang tán tỉnh những người phụ nữ bên cạnh, trực giác mách bảo tôi rằng đây không phải là những người tốt.

Anh ấy mặc chiếc áo khoác đen, lười biếng ngồi đó, châm một điếu thuốc, rồi nhả khói, hết điếu này đến điếu khác.

Giang Thời Vũ của tôi không hề biết hút thuốc.

Tôi chỉ đứng lặng người nhìn anh ấy, anh ấy cũng nhìn thấy tôi, cau mày, nói gì đó với người bên cạnh, rồi đi đến kéo tôi đến cửa nhà vệ sinh.

“Em đến đây làm gì?” Giang Thời Vũ dập tắt điếu thuốc, giọng khàn khàn, có chút bực bội.

Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại tức giận, rõ ràng người nên tức giận là tôi.

Mắt tôi hơi đỏ, tôi chất vấn anh ấy: "Những người đó là ai?"

“Bạn bè.” Anh ấy giải thích, rồi nói thêm: “Em đừng lo lắng, anh sẽ giải thích với em sau.”

Được thôi, tôi có thể bỏ qua những chuyện này.

“Sao bỗng dưng anh lại biến mất, em gọi điện thoại cũng không nghe?”

Tôi muốn nhịn, nhưng nghĩ đến những ngày tủi thân vừa qua, mũi tôi cay xè, nước mắt không nhịn được trào ra: “Anh nói cho em biết, những ngày vừa rồi anh làm gì? Có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau đối mặt, có được không?”

Nhìn thấy tôi khóc, ánh mắt anh hiện lên sự hoảng loạn. Anh nâng khuôn mặt tôi lên, dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên má, nhẹ nhàng nói: “Đợi anh thêm một thời gian nữa được không?”

Tôi tin anh ấy có nỗi khổ riêng, rúc vào vòng tay anh ấy, tôi lặng lẽ gật đầu.