Chương 15

Lâm Tử bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô nhíu mày, mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại trên bàn, đặt ở bên tai: "Alo?"

Giọng nói mềm mại như bông, Hứa Viễn Trạch ở đầu dây bên kia bất giác cong môi.

"Biết mấy giờ rồi không? Dì ơi*, tôi muốn ăn bữa sáng." Anh cố ý trêu chọc cô.

(*) ở bên trung kêu người nấu ăn là 阿姨 = a di= dì, tại ổng đang trêu ghẹo bả nên tui để dậy cho hợp tình huống, còn bình thường tui để là người nấu ăn.

Lâm Tử còn chưa có hoàn toàn tỉnh ngủ, ý thức mơ hồ mà nhẹ giọng "ừ "một tiếng.

Tối hôm qua chờ Quý Thành trở lại rồi cùng nhau về căn cứ, cô uể oải không nói lời nào, nhưng Quý Thành lại đặc biệt cao hứng, không ngừng lải nhải với bọn họ mình cùng Lê Thanh Dã hợp nhau cỡ nào, cô gái này cậu nhất định phải có được.

Lâm Tử ôm hai con gấu nhồi bông kia, chậm rãi bước theo bọn họ, cúi đầu nhìn đường, chỉ cảm thấy trong ngực dâng lên một cỗ bực bội không thể giải thích được.

Đang đi, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi chân dài.

Cô ngẩng đầu nhìn, Hứa Viễn Trạch lại đang nheo mắt nhìn cô, ánh mắt đầy dò hỏi.

“Anh đang làm gì vậy.” Cô nói năng lỗ mãng.

Chàng trai lại không để ý chút nào, thậm chí còn vươn tay lấy đi con gấu đeo cà vạt trong lòng cô.

“Làm gì vậy?” Cô lại hỏi.

Sức lực của Hứa Viễn Trạch rất lớn, Lâm Tử cũng không thật sự dùng sức, con gấu bông liền bị anh lấy đi, Hứa Viễn Trạch bỏ qua ánh mắt tức giận của Lâm Tử, quơ quơ con gấu nhồi bông trong tay: "Nhìn vật nhớ người."

Có lẽ lời anh nói quá ái muội, làm cô rung động cả đêm, tới khi trời tờ mờ sáng mới vất vả ngủ được, trong mơ cũng không phải rất yên ổn, mặt Hứa Viễn Trạch cứ lúc gần lúc xa, giọng nói cũng khi nhẹ khi trầm, lúc này cô có chút không rõ cái nào là mơ cái nào là thật, lại mơ màng mà thϊếp đi.

Hứa Viễn Trạch tâm tình vô cùng tốt, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô ở bên tai, cảm thấy đáy lòng một mảnh an bình.

Dậy sớm cảm giác cổ họng có chút đau, anh đem điện thoại ra xa mới dám ho nhẹ một tiếng, cô gái nhỏ lại như con thỏ bị chấn kinh lật đật bật dậy.

Điện thoại trượt từ trên gối xuống tay, tên người gọi Hứa Viễn Trạch trên màn hình đang sáng lên, như âm thầm nói cho cô biết tất cả mọi chuyện đều không phải là mơ.

Hứa Viễn Trạch thật sự gọi điện thoại cho cô!

Lâm Tử nhanh chóng nhấc lên: "Hứa Viễn Trạch?"

"Ừm?"

Rõ ràng giọng nói này quanh quẩn bên tai cô cả đêm, hiện tại nghe vẫn cảm thấy dễ nghe không chịu được.

“Sao anh dậy sớm vậy?” Cô dụi mắt, nhìn đồng hồ, mới 7 giờ, tuy rằng trời đã sáng, nhưng đối với đám tuyển thủ chỉ biết nghỉ ngơi và làm việc như bọn họ mà nói đây là thời điểm ngủ say nhất.

"Đói bụng. Tôi ở phòng bếp chờ em, em cứ từ từ tới."

Đầu dây bên kia có tiếng chim kêu, có lẽ là anh đang ở trong sân, Lâm Tử vội vàng đi ra ban công nhìn xuống, từ xa thực sự có thể nhìn thấy một chấm đen nhỏ đang chuyển động.

Hình như anh đang tản bộ, đi không nhanh lắm.

Không khí buổi sáng trong lành, cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy cơ thể thoải mái dễ chịu, khóe miệng bất giác nhếch lên: "Ai bảo hôm qua không ăn đồ tôi làm nên giờ bị đói chứ gì! Hừ."

Cô cảm thấy có chút bất mãn với họ vì ngày hôm qua ra ngoài ăn mà không báo cho cô một tiếng, nhịn không được mà oán trách lần nữa.

"Đúng vậy, một bữa không ăn liền đói đến hoảng rồi." Anh dỗ dành cô, âm thanh ôn nhu như có thể vắt ra nước, giống như tâm linh tương thông, chàng trai cũng ngẩng đầu lên, từ phía xa xa nhìn về hướng phòng của cô

Lâm Tử sợ hãi chạy nhanh về phòng: "Không nói với anh nữa, tôi rời giường đây."

Động tác của cô rất nhanh, một chút liền rửa mặt xong, mới vừa mở cửa chuẩn bị bước ra ngoài, đột nhiên thấy mặt nạ ngày hôm qua Cung Tuyết chuyển phát nhanh đến cho cô đang đặt trên bàn.

——Đừng ỷ vào vẻ đẹp trời sinh mà có thể sống như một đứa con trai, cho dù có thật sự sống chung với một đám con trai thì cũng đừng xem mình như trạch nam, nên dưỡng da thì vẫn phải làm, cho dù cậu không làm cũng đừng làm cay mắt của chồng tớ!

Dùng ngón chân cũng biết "chồng" là ai.

Tuân theo quan niệm tiết kiệm không lãng phí, Lâm Tử vẫn đắp mặt nạ, vừa nằm trên giường vừa đợi thời gian đắp mặt nạ, vừa lướt Weibo.

Điện thoại rung lên, Hứa Viễn Trạch gửi cho cô một tin nhắn.

Hứa Viễn Trạch: Dậy sớm rất thoải mái.

Hứa Viễn Trạch: [Hình ảnh]

Mặt trời đã ló dạng, cây cối trong sân xanh um tươi tốt, anh đứng dưới tán cây ngược sáng, ánh sáng từ phía sau hắt tới phác họa ra đường nét góc cạnh của anh, làm tim cô không khỏi lỡ một nhịp.

Lâm Tử: Hôm nay anh rất khác thường nha?

Hứa Viễn Trạch: Có sao?

Hứa Viễn Trạch: Bắt đầu từ hôm nay, hãy là một người hạnh phúc. Dậy sớm, tập thể dục, quan tâm đến bữa sáng.

Anh bóp méo ý của bài thơ, còn rất vừa lòng nhìn màn hình.

Lâm Tử vừa định trào phúng anh, kết quả không để ý điện thoại trượt xuống đập vào mặt cô, đau đến mức không khỏi "hừ" một tiếng, hít một hơi khí lạnh.

Bữa sáng cô làm bánh trứng với sữa đậu nành, con trai rất dễ nói chuyện, cầm lấy liền ăn.

Anh mua hoa hồng tươi bỏ vào lọ thủy tinh, hoa hồng rất kiều diễm, Lâm Tử không khỏi tò mò liếc anh một cái.

"Khụ...Tôi thấy hoa này cũng không tệ lắm, vừa lúc mấy đóa bách hợp này đã bắt đầu héo, liền thuận tay mua về."

“Oa, vậy thì anh rất tuyệt nha!” Cô thẳng thắn khen anh, ngồi xuống bên cạnh anh, đột nhiên thấp thỏm hỏi: “Anh có cảm thấy...có cái gì khác không?"

Sau khi đắp mặt nạ, Lâm Tử nhìn vào gương, thật sự cảm thấy da mình trắng hơn trước một chút, lại sợ mình bị ảnh hưởng tâm lý nên mới cảm thấy vậy cho nên mới ngượng ngùng hỏi Hứa Viễn Trạch.

Cô có chút khẩn trương, liền hỏi một câu không đầu không đuôi, nói chuyện cũng không được lưu loát như bình thường.

Chàng trai nhìn cô một cái, quai hàm phình phình, lại uống một ngụm sữa đậu nành mới chậm rì rì mở miệng: "Hương vị tinh tế, vào miệng càng mịn màng hơn?"

"..."

Đây là cái hình dung gì vậy!

Lâm Tử trừng mắt nhìn anh một cái, mới hậu tri hậu giác nhận ra anh là đang khen bữa sáng hôm nay cô làm, có chút khoái chí mà phất phất tay.

Đầu óc cô chứa bã đậu mới muốn nói những cái này với thẳng nam!

Hứa Viễn Trạch uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng: "Chơi game không?"

Lâm Tử nghĩ đến trận đấu ngày hôm qua anh chọn LuLu[1], không khỏi hỏi: "Không phải ngày hôm qua anh chơi cho tôi xem rồi sao?"

Hứa Viễn Trạch khịt mũi: "Chỉ muốn chơi cho con gà nào đó xem."

Cô bĩu môi kiên quyết không nhận cái danh hiệu đó, trong lòng có chút hiếu thắng, cô nhanh chóng đáp ứng, cô phải cho anh xem sát thủ cấp ba LuLu của cô, cô mới không chịu thua đâu!

Hứa Viễn Trạch chọn thầy tu mù[2], đây là một tướng đi rừng có nhân khí*rất cao.

(*)Nhân khí: độ nổi tiếng, độ phổ biến, thể hiện qua lượng fan hâm mộ và người cổ vũ

Lúc này lại đang cùng cô tránh ở một bụi cỏ mà múa may.

Tâm tình đùa giỡn của Lâm Tử nổi lên, cô tiến lên một bước ngắn: "Tôi so với anh cao hơn."

Trên màn hình, vì lợi thế khoảng cách, nhìn xa chiếc mũ của LuLu cao hơn đầu của thầy tu mù một chút.

Hứa Viễn Trạch cũng không chịu thua kém, thầy tu mù cũng tiến lên một bước: "Tôi cao hơn em."

Hai người tôi đến cô đi chỉ chú ý vấn đề ai cao hơn mà lại không để ý cả hai đã bước ra khỏi bụi cỏ rồi.

Trong giây tiếp theo, một móng vuốt sắt đoạt mệnh từ đầu kia của bức tường với tốc độ cực nhanh bắt được thầy tu mù tội nghiệp.

Một phát đập chết! Một giây sau-

"First blood!"

Ngay cả thời gian phản ứng Hứa Viễn Trạch cũng không có, đã bị năm tên ở đối diện cùng nhau tẩn chết.

"..."

Một mảnh trầm mặc xấu hổ, phảng phất như có một con quạ đen mang theo cái dấu ba chấm bay ngang qua.

Sau đó, cả hai cùng phát ra tràng cười kinh người.

"Hahaha--"

Lâm Tử lần đầu tiên thấy anh ăn mệt nên cười đặc biệt vui vẻ, lại nhanh chóng điều khiển Lulu lùi lại.

Hứa Viễn Trạch nhìn cô, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng.

Khi anh mang cô carry*, cô không cười.

(*)carry trong LOL: gánh team.

Anh mang cô thắng nhiều trận liên tiếp, cô cũng không cười.

Cô chỉ lễ phép khen anh rất lợi hại, vẻ mặt không mặn không nhạt, như thể nói rằng thời tiết hôm nay rất tốt.

Trên thực tế, khi chơi game các cô gái cũng không quá quan tâm nhiều đến kỹ thuật của đồng đội. Anh nghĩ.

Chỉ là--

Trong hai năm qua, từ khi giành hạng nhất của LPL* đều trải qua thuận buồm xuôi gió, chỉ có nghe thấy những lời tán thưởng, lần đầu tiên trong trò chơi lại bị mắng xối xả.

(*)LPL: giải đấu Liên Minh Huyền Thoại cấp cao nhất của khu vực Trung Quốc.

"Cỏ xanh bên bờ sông": 盲僧你特么的玩个锤子, 他妈的不开红跑去那边浪, 对面有机器人你们打什么一级团!

Lâm Tử vui vẻ chỉ vào màn hình, vẻ mặt có chút hả hê mà nhắc nhở anh: "Này, anh xem người ta đang mắng anh kìa! Là tôi, tôi cũng không nhịn được, ai nha, đường đường là tuyển thủ chuyên nghiệp Hứa Viễn Trạch, cho dù đi rừng cũng vẫn là tuyển thủ chuyên nghiệp! Vậy mà lại bị người qua đường mắng!

Cô nói xong mặt mày hớn hở, lúc đi ngang qua bụi cỏ gần sông, lại bị hai người đối thủ sớm mai phục ở đó bắt được.

"A!"

Lâm Tử cả kinh hô ra tiếng. Thanh máu đang giảm mạnh.

ADC phe cô mới từ phía dưới tháp chạy đến, Lâm Tử luống cuống tay chân ấn bàn phím loạn xạ, trong lúc bối rối đánh bậy đánh bạ trúng ADC của đối phương, làm suy yếu lực sát thương của ADC đối thủ, coi như ngăn được một đòn, nhưng vẫn không thể giải quyết được sự thật cô liên tục bị đối thủ đánh.

“Ngọn thương ánh sáng* của em đâu?” Hứa Viễn Trạch ở một bên nhắc nhở cô.

(*)Là một kĩ năng mà Lulu và Pix( là một tinh linh linh đồng hành cùng LuLu) sẽ thay nhau bắn ra các tia chớp làm chậm những kẻ địch trúng phải.

Đúng ! Còn có ngọn thương ánh sáng!

Lâm Tử vội vàng ấn kỹ năng ngọn thương ánh sáng, nhưng cô còn chưa chọn được phương hướng, Lulu trên màn hình đã chiếu thẳng vào tường, bởi vì khoảng cách không đủ nên không thể xuyên tường, nên chỉ đơn giản đánh vào tường, sau đó liền bị hai người của đối phương đánh chết.

"..."

Hứa Viễn Trạch nhanh chóng gạt cảnh đó qua mắt mình, vì thầy tu mù của anh đã sống lại.

Trận đấu mới bắt đầu được hai phút, đầu của hai người cứ như vậy bị chém rớt, đều bị ADC của đối thủ chém, anh nhanh chóng chạy tới phía nhà mình rút thanh kiếm ra chuẩn bị chiến đấu.

ADC bên mình bắt đầu mắng người.

“Bình tĩnh không được run.” Anh thấp giọng an ủi Lâm Tử.

Lâm Tử biết kỹ thuật của anh rất tốt, thuần thục mà bảo vệ đồng đội, cô dần dần cảm thấy trò chơi này cũng không còn nhàm chán nữa, cô gái nhỏ quay qua phía anh cười vô cùng xinh đẹp rung động lòng người: "Cho nên đây là câu chuyện của người đi rừng rác rưởi mang theo Thần cấp phụ trợ gank đồng đội!

"..."

Nắng không quá gay gắt, thời gian vẫn còn sớm, bọn họ cũng không kéo rèm, vì cửa sổ thông gió mở, nên trong phòng sáng trưng.

Anh chưa từng thấy cô hoạt bát như vậy, chỉ thấy cô dù đứng hay ngồi đều là một bộ dáng an an tĩnh tĩnh, ngẫu nhiên sẽ oán giận anh trêu đùa cô, thẹn thùng lại ngoan ngoãn, cho nên anh đều không nhịn được muốn trêu cô đến khi phồng má tức giận mới thôi.

Lần đầu tiên cô vui vẻ hoạt bát như vậy, anh không thể không chăm chú nhìn cô thêm hai lần.

Lâm Tử vốn đang mặt mày hớn hở mà BB anh, lại cảm giác được ánh mắt sáng quắc của Hứa Viễn Trạch, bỗng nhiên giống như người câm nhập vào người, yên lặng mà nhìn cô.

Cơn gió nhẹ thổi qua, làm lay động vài sợi tóc trên trán của chàng trai, ánh mắt anh vẫn chuyên chú và nóng bỏng như vậy.

"Em hôm nay thật xinh đẹp."

"So với trước kia đều xinh đẹp hơn."

Dù sao anh cũng buông lời trêu ghẹo rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều làm tâm người ta hoảng loạn không yên.

Lâm Tử thầm nghĩ cái mặt nạ này dùng thật sự tốt như vậy sao, cảm thấy tâm tư vừa nãy của mình không nói ra được đột nhiên bây giờ lại bị nhìn thấu, khuôn mặt trắng nõn trong nháy mắt ửng đỏ: "Mới không có đâu."

"Cũng miễn cưỡng xem như đẹp giống tôi."

Quả nhiên, anh không bao giờ nói ra được lời tốt đẹp mà!

Lâm Tử nhìn Hứa Viễn Trạch kiêu ngạo hất cằm lên, thật sự muốn đạp cái người đáng ghét này một cái.

[1] LuLu Đội Trưởng, Đưa Tôi Đi Thi Đấu - Chương 15

[2] Thầy tu mù là Lee SinĐội Trưởng, Đưa Tôi Đi Thi Đấu - Chương 15