Chương 2

Mặc dù quản lý đã dặn Lâm Tử hôm nay tới đây làm quen trước, ngày mai mới xem như là ngày nấu bữa ăn đầu tiên để chính thức nhận chức, nhưng Lâm Tử vẫn cảm thấy có chút áy náy, làm các tuyển thủ buổi tối phải ăn cơm hộp.

Trong căn cứ cũng không có đồ ăn sẵn, lúc cô chuyển sang đây có mang theo một ít đùi gà mà cô đã dự trữ trước đó, cho nên cô bỏ đùi gà ra để nấu bữa tối cho các tuyển thủ.

Lúc Hứa Viễn Trạch đánh xong vòng loại thì phát hiện xung quanh không còn ai cả, anh có chút nghi ngờ bỏ tai nghe xuống, liền thấy Quý Thành ưỡn cái bụng bự chậm rãi đi về, trong tay còn cầm một bát đùi gà, nhìn lại thời gian hóa ra đã chín rưỡi tối rồi, hình như là tâm lý bị ảnh hưởng, anh cũng cảm thấy có chút đói bụng.

"Này, cậu không đi xem thử sao? Em gái này rất được chào đón đó!" Quý Thành quay qua bên trái chu chu môi, cuối lối đi nhỏ bên trái là nhà bếp.

Hứa Viễn Trạch nhớ lại lúc trưa, cảnh tượng khi anh nhìn thấy đầu bếp mới, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mái bằng ngắn ngủn lòa xòa trước trán, đôi mắt to tròn linh động, khi cười rộ lên có hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Giọng cô nhẹ nhàng gọi tên của anh.

Bộ dạng lúc hốt hoảng ôm đầu ngồi xổm xuống tựa như một con thỏ sợ hãi.

Trong nháy mắt đó, tim anh đập thình thịch làm anh có hơi mở cờ trong bụng nhưng lại không biết phải làm sao.

Anh kiểm soát biểu cảm của mình, không biết phải trả lời thế nào để không làm cô giật mình, liền bước về phòng không nói một lời, nhưng ở trước mặt Mập mạp lại không nhịn được mà chia sẻ bản thân vừa thấy đã yêu.

Có lẽ lúc ấy anh nên mỉm cười và trò chuyện với cô ấy nhỉ?

Quý Thành tiến lại gần Hứa Viễn Trạch, thần bí lấy điện thoại di động ra: "Đây, đừng nói ba ba không giúp cậu, cô gái nhỏ này được chào đón lắm. Đầu tiên, cậu hãy đọc trước những công pháp tán gái mà ba ba đã gửi cho cậu đi, sau đó lại đi quyến rũ cũng không muộn, cậu khoan hãy nói, con gái bây giờ đều thích loại hình giống vậy."

Cậu ta nói vô cùng hùng hồn, ngậm nguyên cái đùi gà trong miệng, thỏa mãn thở dài một hơi.

Trên wechat của Hứa Viễn Trạch đã nhận được một tin nhắn từ Quý Thành.

Các tệp txt trên màn hình sáng muốn mù mắt anh:

《XXX của tổng giám đốc bá đạo》,《Thiếu gia bá đạo yêu tôi》...

"Không cần cảm ơn tôi, lát nữa nhớ lấy thêm mấy cái đùi gà đến hiếu kính cha cậu là được."

Mập mạp nhai đùi gà, giọng nói có chút mơ hồ nghe không rõ, đùi gà này ăn thật ngon, cậu ăn chưa được hai miếng đã xong rồi.

"Cậu mau cút đi."

Hứa Viễn Trạch lại cất điện thoại vào túi, chắc đầu anh bị hư rồi mới có thể tin tưởng tên mập mạp này có thể cho ý kiến tốt.

Anh cũng không khách sáo với mập mạp, đưa tay muốn lấy đùi gà trong bát của Quý Thành, nhưng mập mạp chết tiệt này lại rất linh hoạt, vội vàng che miệng bát mình lại, kiêu ngạo nói: "Muốn ăn thì tự đi lấy đi, tôi đã dựa vào bản lĩnh của mình mà giành được!"

"..."

Mặc dù ngoài miệng Hứa Viễn Trạch nói cút đi, nhưng trong lòng lại bị những tài liệu đó làm ngứa ngáy.

Anh chưa bao giờ theo đuổi một cô gái nào, vẫn luôn cảm thấy con gái thật phiền phức, lúc ở chung với con gái anh vẫn luôn giữ bản thân ở giai đoạn gật đầu mỉm cười, lần đầu gặp phải cô gái mà mình thích, vậy mà lại không biết phải làm sao để kết thân với một cô gái.

Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại trốn trong toilet, tùy tiện mở một bộ tiểu thuyết ra đọc.

Tổng giám đốc bá đạo quả nhiên là bá đạo, không chỉ bá đạo, nói chuyện còn phải lạnh lùng, vừa lạnh lùng vừa thâm tình.

Hình như hơi khó khăn.

"..."

Đóng tài liệu, từ bỏ.

Làm bad boy quả thực cũng rất bá đạo, không chỉ bá đạo mà còn rất hư, phải xông lên tức giận vì người đẹp, hơn nữa động một chút lại nói ra mấy lời cợt nhả như cô lại đây tôi muốn hôn cô.

"..."

Có lẽ có thể tham khảo cách này được, anh nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi của cách này.

Anh cho rằng mình đã chuyên tâm nghiên cứu rất lâu, mãi cho đến khi bị đồng đội đập cửa "bang bang".

Tay Hứa Viễn Trạch theo tần số của âm thanh mà run lên một chút, anh ngẩng đầu lên nhìn bản thân mình trong gương, cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Cuối cùng thì anh đang làm gì vậy?!

Cửa vẫn còn bị đập mạnh, tiếng kêu của Quý Thành vang dội: "Ai ở trong mau ra đi, Bàn gia tôi mắc tiểu!"

Hứa Viễn Trạch nhanh chóng cất điện thoại, thản nhiên như không có việc gì mà đi ra ngoài, Quý Thành kéo anh ra khỏi toilet: "Sao cậu lại chậm chạp như vậy, tên gay chết tiệt cậu xem GV sao!"

Các đội viên đều nói anh là gay.

Mỗi lần mọi người cùng bàn luận xem nữ diễn viên nào đẹp, cô gái nào xinh, anh chưa bao giờ tham gia thảo luận, khi được hỏi thì anh lại tỏ vẻ dửng dưng không quan tâm, khiến nhiều trạch nam phải thở dài, lớn lên đẹp trai thì sao, Trạch ca chắc không phải X lãnh đạm đâu, chính là tên gay chết tiệt mà thôi.

Hy vọng lời nhận xét này đêm nay có thể được phá vỡ.

Hứa Viễn Trạch sờ mũi, hít một hơi thật sâu rồi bước đến phòng ăn.

Hầu hết mọi người trong đội đều tập trung tại phòng ăn, tất cả mọi người đều rất nhiệt tình với cô gái mới tới này, có chỗ ngồi thì không ngồi, đều đến bên cạnh cô mà khoác lác.

Cô mỉm cười dịu dàng, mặc một chiếc tạp dề hình dâu tây, nhìn qua chính là người hiền lành.

Lâm Nguyên: Em gái, sau này anh trai sẽ dẫn em bay, đêm nay anh sẽ là người đầu tiên lên quốc phục!

Giản Thành Bình: Cậu thôi đi, em gái đến chơi với tôi, thằng này đánh như đánh rau dại, anh trai sẽ cho em nhìn xem cái gì mới gọi là quốc phục Vong Linh đầu tiên.

Từ Siêu: Hahaha, nhất định đừng lên xe của cậu ta, xe cậu ta lái chính là xe tang!

Giản Thành Bình: Di chuyển chết chóc cậu có hiểu không, loại thao tác như vậy cậu không học được đâu!

Trong không khí vui vẻ, Hứa Viễn Trạch bưng một cái bát đi tới, quả nhiên là rất thơm, anh không nhịn được hít một hơi.

"Cho tôi một cái đùi gà."

Lâm Tử nghe tiếng thì quay đầu lại, thấy là Hứa Viễn Trạch, đột nhiên có chút xấu hổ.

Lúc chiều khi nhìn thấy Hứa Viễn Trạch, cô chỉ tùy tiện chào hỏi, phản ứng lạnh lùng của người này khiến cô cảm thấy có chút bẽ mặt, trong lòng lại thêm vài phần sợ hãi, không dám nói lung tung, sợ anh lại đối xử lạnh nhạt với cô nữa, chỉ có thể tiếp tục mỉm cười để bản thân bớt cứng nhắc.

Quả nhiên những anh chàng đẹp trai đều rất lạnh lùng.

Qua điện thoại, Cung Tuyết đã phấn khích kể cho cô nghe Hứa Viễn Trạch cưng chiều fan như thế nào, dịu dàng với fan thế nào, nhưng bản thân cô ở đây lại hoàn toàn không nhìn ra một chút nào.

Lâm Nguyên vừa đi rừng vừa vội vàng giới thiệu cho cô: "Đây là đội trưởng của chúng tôi, Trạch ca, người trong giang hồ gọi là Lý Tuyết Lệ!"

Một đám người cười phá lên, Hứa Viễn Trạch vỗ vỗ Lâm Nguyên, nhưng anh cũng không tức giận.

Biệt danh này đã có từ lâu, nó bắt nguồn từ ID Leisurely của anh ta, có nghĩa là nhàn nhã, nhưng lại không nghĩ tới, bởi vì phát âm mà xuất hiện một biệt danh như vậy.

Ban đầu, Hứa Viễn Trạch còn có hơi bực, nhưng khi fan hâm mộ cũng lấy biệt danh đó để gọi anh thì anh cũng thản nhiên chấp nhận.

Cô gái trước mặt cũng mỉm cười như các đồng đội, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào cực kì dễ nghe, nghiêng đầu chào anh: "Chào anh Trạch."

Những lọn tóc vén ra sau tai vì cử động của cô mà rủ xuống, cả người cô nhìn qua lại dịu dàng hơn rất nhiều, Hứa Viễn Trạch nhìn cô, cuối cùng anh cũng tin rằng tình yêu sét đánh thực sự không phải là điều quá khoa trương.

Lúc nói chuyện, cô gái gắp cho anh một cái đùi gà còn không quên dặn dò một câu: "Ăn xong nhớ rửa tay trước khi chạm vào bàn phím nhé!"

Hứa Viễn Trạch cong môi, nhớ tới nội dung cuốn tiểu thuyết vừa xem, anh rất nhanh đã phản ứng lại, thoáng cái liền hiểu được: "Cô rửa cho tôi sao?"

Đúng vậy, phải bá đạo, phải trêu ghẹo, phải thu hút sự chú ý của các cô gái.

Anh đều làm được.

Các đồng đội cũng ồn ào nhốn nháo lên.

Lâm Nguyên: Ngọa tào anh Trạch 666! Em gái, em thật tuyệt vời, ngay cả gay khi nhìn thấy cũng phải rung động!

Từ Siêu: Đây mới là tài xế già! Lúc trước thì giả vờ cái gì cũng giống nhau, kết quả khi thực sự có em gái đến, thì trêu người ta còn siêng hơn ai hết!

Từ Dịch nhỏ tuổi nhất cũng học vẹt theo: Em gái, tôi cũng muốn em rửa tay cho tôi!

Nhóm người đặc biệt thích xem náo nhiệt này cũng không sợ to chuyện, ồn ào cả buổi, Lâm Tử không ngờ Hứa Viễn Trạch lại có thể nói ra những lời như vậy, gương mặt trắng nõn liền đỏ lên, kéo dài tới tận bên tai, giật giật môi, lại không nói ra được câu nào.

Rõ ràng buổi chiều anh ta vẫn lạnh lùng, tại sao bây giờ lại đột ngột nhảy ra... nói một câu không hợp với lẽ thường như vậy.

Cô cắn môi dưới, cực kì ngại ngùng, vì xấu hổ nên cô chỉ có thể cúi đầu, nhìn thấy chân dài của người kia bước một bước, biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Tâm trạng của Hứa Viễn Trạch rất tốt, bước ra ngoài.

Anh giải quyết đùi gà một cách nhanh gọn, căn bản nó cũng không đủ nhét kẽ răng, anh còn chưa thỏa mãn mà muốn ăn thêm một cái nữa.

Trong nhà ăn bị anh khơi lên một trận tiết tấu hiện giờ đã nổ tung rồi, dường như chỉ nghe được tiếng đồng đội hú hét, không còn nghe được tiếng cười như chuông bạc của cô gái nhỏ nữa.

Chẳng lẽ... anh nói sai rồi sao?

Cũng không đúng, con gái bình thường đều sẽ thẹn thùng.

Anh thoải mái tìm cái cớ cho hành động của mình, nhưng cũng ngại quay lại nhà ăn, vốn định đến chỗ Quý Thành chiếm tiện nghi một chút, nhưng mập mạp kia giống như hóa thân của Bát Giới, một bát đầy đùi gà mà chưa được 10 phút cậu ta đã giải quyết sạch sẽ rồi.

Được rồi.

Anh đặt bát xuống tự an ủi mình, thật ra cũng không đói đến vậy.

Lâm Tử rất hài lòng với ngày đầu tiên đi làm của mình, mọi người ở đây đều rất nhiệt tình, khen cô nấu ăn ngon, cô nghe vậy cảm thấy tâm hồn lâng lâng, vui vẻ nằm trên giường lăn qua lăn lại.

Lúc trước làm thiết kế, ông chủ luôn nói, ở đây cảm thấy không tốt, chỗ đó không tốt lắm, cô sửa theo ý muốn của anh ta, nhưng vẫn có thể tìm ra chỗ xấu. Mà ở đây, cô được làm những gì mình thích, được một đám người tán thành tài năng nấu nướng, những lời khen này làm cô có thêm tin tưởng với bản thân mình.

Đang suy nghĩ miên man, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt của một người.

Người nọ gương mặt tuấn tú, nhướng mày hỏi cô, cô rửa cho tôi sao?

Cô nhanh chóng lắc đầu, cố gắng gạt khuôn mặt của Hứa Viễn Trạch ra khỏi đầu mình. Cô không phải là fan của anh, tại sao phải nhớ anh!

Cô phiền muộn nằm trên giường một lúc lâu, cố gắng để mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng càng không muốn nghĩ đến anh thì hình ảnh người đó trong đầu cô càng hiện rõ.

Có lẽ cô tạo ra tiếng động quá lớn, vách tường truyền đến tiếng động đùng đùng đùng, cô nhanh chóng nằm xuống không nhúc nhích, đây đều là tuyển thủ cấp quốc gia, cô không thể ồn ào quấy rầy đến họ!

Lại không nghĩ tới phòng bên đang thảo luận sôi nổi về kỹ năng anh hùng mới ra, Lâm Nguyên kể một câu chuyện cười, chọc cho mọi người bật cười haha, Quý Thành ôm bụng vừa cười hahahaha vừa đập vào tường...

Đi ngủ sớm? Không tồn tại!