Chương 4

Trong phòng ăn mở điều hòa với nhiệt độ dễ chịu, vậy mà tay của Lâm Tử lại ra mồ hôi.

Đối với sự đánh giá ngoại hình trong lòng cô gái, mọi người đều ngừng thở, chờ đợi câu trả lời của cô.

Lâm Tử cau mày, không biết nên trả lời thế nào, Quý Thành rất nhanh đã phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.

“Chắc là Cố Minh!” Anh nháy mắt cười với Lâm Tử: “Ôi trời, đầu bếp nhỏ xinh đẹp như hoa vừa đến, vậy mà lại có thể làm “thần ngủ” của chúng ta dậy sớm! Mấy người có biết sáng dậy tôi nhìn thấy gì không? Thần ngủ đang trong phòng ăn ăn sáng! Hahaha!

Vừa nói xong, mọi người ồ lên.

Giản Thành Bình: Loạn rồi, tối qua bị Trạch ca trêu chọc hôm nay thần ngủ dậy sớm, em gái ngàn vạn lần đừng để vẻ bề ngoài của họ lừa gạt, đám đàn ông này không có ai tốt đẹp! Trừ anh ra!

Từ Siêu: Thần ngủ bình thường nhìn lãnh đạm, vậy mà cợt nhả.

Từ Dịch người nhỏ tuổi nhất cũng ồn ào theo: Chị, em cũng muốn ăn bữa sáng tình yêu!

Lâm Tử lén nhìn nhân vật chính bị trêu chọc, đối phương vừa cười vừa nhìn cô, con ngươi sâu thẳm, cô nhanh chóng quay mặt đi.

“Cho nên, trong đám người chúng ta ai đẹp nhất?” Hứa Viễn Trạch vẫn truy hỏi.

Lâm Tử thấy phiền chết rồi, nếu như anh không hỏi thì sẽ không bị ồn ào…

Lâm Nguyên: Xong rồi, Trạch ca ghen rồi.

Lý Thành: Xong rồi, Trạch ca ghen rồi +1.

Lâm Tử hận không thể vùi mặt vào bàn, lời cảnh cáo của quản lí ở bên tai vang lên.

— Trong căn cứ của chúng tôi đều là những tên nhóc như sói như hổ, một cô gái như cô có thể sẽ không tiện lắm. Cô có chấp nhận được không?

Hoàn toàn không thể chấp nhận được! Tính cách của đám người này đều là loại chỉ sợ thế giới không loạn!

Hứa Viễn Trạch búng tay một cái: “Được rồi, vui đùa thì vui đùa, đừng dọa đầu bếp nhỏ của chúng ta nữa.”

Anh thoáng nhìn cô gái đang ngượng ngùng, trong mắt cô có làn nước sáng lên, sửng sốt một chút.

“Ayyo, Trạch ca bắt đầu bao che khuyết điểm rồi đấy!” Quý Thành lại bắt đầu ồn.

“Tôi cảm thấy tôi đẹp trai nhất.” Anh tự tin cười, một đám người bắt đầu xuỵt… tuy rằng tất cả mọi người đều thừa nhận ngoại hình anh xuất sắc, nhưng có con gái ở đây, ai cũng không muốn thua kém.

Quý Thành không chỉ một lần thể hiện sự ghen tị với ngoại hình của Hứa Viễn Trạch.

Nếu ông trời cho cậu một gương mặt như thế, cậu nhất định sẽ không phung phí của trời, cái gì mà chơi game, cái gì mà thi đấu, tán gái mới là vương đạo! Cậu đã lớn vậy rồi còn chưa yêu đương lần nào, mà Hứa Viễn Trạch luôn dựa vào vẻ ngoài đẹp trai dễ dàng nhận được sự ưu ái của các em gái.

“Lý Tử Viên, lấy cho tôi một que kem.”

Lâm Tử sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng ra là đối phương đang gọi mình, cô cau mày lần nữa sửa Hứa Viễn Trạch: “Là Lâm Tử!”

“Biết rồi Lý Tử Viên.” Anh nhàn nhạt nhìn cô, sương mù trong mắt cô cũng tản đi.

Buổi chiều, các đội viên cũng bắt đầu huấn luyện, Lâm Tử không có việc gì làm, lấy ra một tập phác thảo ngồi vẽ ở phòng ăn.

Qua bữa cơm chung này, cô đại khái có thể so sánh diện mạo của các tuyển thủ với tên của họ.

Vẽ dễ nhất không ai qua được Quý Thành, cái đầu đáng yêu, cái bụng mập mạp, chỉ chốc lát sau, trên giấy bỗng chốc xuất hiện cậu bé mũm mĩm đầy miệng bánh quy phiên bản chibi, một tay cậu còn đặt trên bụng, thoải mái mà nhàn nhã.

Support Từ Siêu là một cậu con trai mặt vuông, để đầu đinh, mắt không to nhưng rất có hồn, Lâm Tử cố ý phóng to khuôn mặt và ánh mắt cậu, nhìn vào rất có tinh thần.

Từ Dịch-em trai của Từ Siêu là dự bị của cậu, hai anh em có vài phần giống nhau, em trai mới 16 tuổi, chưa hết trẻ con, Lâm Tử vẽ nét mặt của cậu ấy nhu hoà hơn một chút.



Người khiến cô khó vẽ nhất lại là Hứa Viễn Trạch.

Vẽ rồi xóa đi trên giấy, không vẽ ra được cái gì cả.

Anh lớn lên quá đẹp trai, cô thử vẽ mấy cái tạo hình phiên bản chibi khác nhau của anh, luôn cảm thấy không bắt được tinh hoa, không giống với con người thật của anh.

Cô có chút nản lòng xóa đi nét vừa vẽ xong, nhìn ảnh của Hứa Viễn Trạch trên màn hình điện thoại, thở dài một hơi.

Sao anh ở đây cũng làm cô thấy phiền lòng!

Hôm nay, Hứa Viễn Trạch cảm giác rất tốt, liên tục thắng mấy trận, cho dù là đánh với top sever của Hàn, đánh cũng không xi nhê gì, cảm giác vai hơi đau, chuẩn bị đứng lên đi lại một chút.

Bất tri bất giác đi đến phòng ăn rồi. Đầu bếp nhỏ của họ đang nằm sấp trên bàn vẽ cái gì đó.

“Hóa ra cô yêu thầm tôi?”

Lâm Tử đang tập trung vẽ, bị dọa một cái, thấy người đến, mau chóng dở đến mấy trang trắng, có chút chột dạ tắt màn hình điện thoại: “Anh đói bụng à?”

Nhưng mà Hứa Viễn Trạch lại không chuẩn bị tiếp lời cô: “Yêu thầm tôi bao lâu rồi?”

Cô vẽ cũng không tồi, vẽ ảnh năm ngoái anh đạt quán quân giải đấu All-Star, phác thảo bằng bút chì nhàn nhạt, phác họa ra hình dáng của anh, anh trên đấu trường rất khoa trương, lông mày ánh mắt đều rất kiêu ngạo.

“Ai yêu thầm anh!”

Cô gái bĩu môi, đỏ mặt nhanh lật tới trang trước để chứng minh cho anh thấy: “Tôi đều vẽ mỗi người trong đội rồi!”

“Ồ? Vậy vì sao tôi không phải là bản chibi?”

Da mặt của cô dường như rất mỏng, động tí là đỏ mặt, anh rất thích nhìn lúc cô đỏ mặt, ánh mắt rủ xuống, lông mi dài cụp xuống, ngoan ngoãn giống như một con búp bê.

“Bởi vì không vẽ được!” Lâm Tử tức giận trả lời anh, không thể nói cho anh biết vì anh quá đẹp trai nên mình không vẽ giống được! Cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của anh!

Chỉ cần có anh ở đây là không có chuyện gì tốt.

Cô muốn đuổi người đi: “Anh đói à?”

“Không.”

Lâm Tử cảm thấy trước mắt tối sầm, một bàn tay to lớn đặt lên đầu cô, cảm giác ấm áp làm tóc cô dựng đứng lên, nhanh chóng bỏ bàn tay anh ra: “Làm gì vậy!”

Cô gái hờn dỗi mềm nhũn, trong lòng Hứa Viễn Trạch quả thực muốn tan ra, anh không để ý thu tay lại.

“Vẽ rất đẹp, tôi rất thích.”

Giọng nói anh trầm ấm nghe rất hay, bởi vì được thừa nhận, trong lòng Lâm Tử có chút vui mừng nho nhỏ, nhưng vẫn nghiêng đầu mạnh miệng: “Tôi vẽ đương nhiên phải đẹp rồi.”

“Thực ra người tôi đẹp hơn.”

Thực sự là chưa từng thấy ai tự luyến như vậy! Lâm Tử khép tập phác thảo lại, cố tình đặt hộp bút chì ở trên, đứng dậy gọt hoa quả cho anh, mong có thể đuổi anh đi.

Buổi sáng cô mua khá nhiều hoa quả, bày trên đĩa tốn chút tâm tư.

Hứa Viễn Trạch đứng sau lưng cô, nhìn cô phí công tốn sức đặt đi đặt lại, nhẹ nhắc nhở: “Thực ra đám người kia ăn một tí là hết.” Vậy nghĩa là cô không cần tốn công như thế.

Lâm Tử không thèm để ý đến anh, trong lòng cũng lo bản thân giày vò quá lâu sẽ làm mất đi độ ẩm của trái cây, bày qua loa theo tạo hình mình hài lòng, nếu Hứa Viễn Trạch đã đứng bên cạnh liền bắt anh đem về.

Đối phương cầm lấy một múi cam lại không nhận lấy cái đĩa trong tay cô.

“Ừ, ngon lắm.”

Môi của anh dính một chút nước cam, nhìn càng tươi đẹp hơn rồi.

Thực ra anh rất đẹp trai, Lâm Tử đột nhiên thấy khát, vừa hay trên miệng có một múi cam, cô chưa nghĩ gì đã ngậm vào, ừm… cam này vỏ mỏng nhiều nước, quả là lựa chọn đúng đắn.

Đối phương nhẹ cười một tiếng: “Cô không ngại nữa à?”

Anh vẫn nhớ cô gái này trưa nay bị trêu đùa mấy câu đã đỏ mặt rồi mà.

Lâm Tử lúc này mới phản ứng được anh đang nói gì, Hứa Viễn Trạch thật phiền!

Ngay lập tức thu dọn tập phác thảo và hộp bút chì, thở hổn hển cầm đồ dùng của mình đi về kí túc xá.

Nhìn bóng lưng tức giận của cô, Hứa Viễn Trạch sờ mũi, lại ăn một miếng dưa.

Rất ngọt.

Đầu bếp nhỏ của họ, rất thú vị đấy.

Những thiếu niên nghiện internet không có giờ ăn cơm cố định, chơi game hứng thú đến nỗi mất ăn mất ngủ, sau khi Lâm Tử nấu cơm tối xong chỉ có hai người ngồi.

“Họ đâu rồi?” Buổi chiều cô nấu một ít canh đậu xanh ở trong tủ lạnh, đang lấy cho mỗi người uống một chén.

Lâm Nguyên và Giản Thành Bình đã bắt đầu xới cơm ăn: “Đừng quản họ làm cái quái gì, đến trước ăn trước.”

Hứa Viễn Trạch và Quý Thành là người ăn cuối cùng, hai họ chung đội, giai đoạn đầu Quý Thành bị bắt bài nhiều lần, tình thế không thuận lợi lắm, hai người sử dụng hết vốn liếng để lội ngược dòng, mặt mày Quý Thành hớn hở cùng với Hứa Viễn Trạch vừa thảo luận vừa đi vào.

Lúc này trên bàn ăn đã không còn nhiều thức ăn nữa rồi, Lâm Tử đan ngón tay, có chút ngại, có phải cô làm ít quá hay không…

Mau chóng ân cần bưng canh đậu xanh lên.

“Em gái à, cô vậy mà không để lại cho chúng tôi ít thức ăn nào!” Quý Thành đau lòng múc đầy bát cơm, lại ấn ấn, thêm một thìa lớn, thức ăn không còn nữa đành ăn cơm thôi.

“Hay là tôi làm thêm thức ăn cho các anh nhé?” Lâm Tử rất ngại.

Quý Thành uống một ngụm lớn canh đậu xanh, lập tức cảm thấy sảng khoái.

“Lạnh quá rồi, anh uống chậm chút.” Trong căn cứ từ sáng đến tối đều mở điều hòa, Lâm Tử hơi hối hận, không nên cho vào tủ lạnh.

“Không sao mà, cô đừng lăn tăn nữa, ra đây ngồi đi!” Quý Thành vẫy tay với cô, Hứa Viễn Trạch ở bên cạnh uống hết ngụm canh trứng cà chua cuối cùng, Quý Thành tiếc hận kêu rên một tiếng: “Em gái tôi không nói với cô nữa! Ăn cơm quan trọng hơn!”

Hai người bước vào cuộc tranh đấu bữa cơm…

“Em trai!”

Một tiếng hô, từ hành lang truyền tới tiếng giày cao gót “cộp cộp”, Lâm Tử tò mò nhìn ra cửa.

Cô gái bước vào vô cùng xinh đẹp, nhan sắc rất kiều diễm, hai hàng lông mày hớp hồn có vài phần giống với Hứa Viễn Trạch, cô ấy đi tới như một trận gió, nhanh nhẹn ngồi vào bên cạnh Hứa Viễn Trạch, giống như chốn không người mà xoa đầu Hứa Viễn Trạch.

“Nhớ chị không? Ôiiii, tiểu mập cũng ở đây à!”

Quý Thành bận ăn cơm, mơ hồ ừ một tiếng.

Cô ấy tiếp tục bừa bãi xoa đầu Hứa Viễn Trạch: “Buổi sáng chị cũng không lừa em, đồng nghiệp cứ quấn lấy chị bảo chị giới thiệu em cho cô ấy, vì em công việc hôm nay của cô ấy đều không làm, kết quả em thì tốt rồi, gặp người ta một cái liền đi về? Em có biết làm như vậy khiến chị của em rất khó xử đấy!”

Hứa Viễn Trạch lười nhấc ánh mắt: “Em không có hứng thú.”

Một bên Quý Thành vội oán trách một lần: “Chị biết sáng nay anh ấy ồn ào như thế nào không? Em gái tốt như vậy mà chị không giới thiệu cho em! Thật không thể tha thứ!”

“Được thôi, lần sau có ai đẹp chị sẽ giới thiệu cho cậu!” Hứa Viễn Ninh cười tủm tỉm, mập mạp lập tức cười theo, luôn miệng nói chị thật tốt.

Thấy em trai mình ăn xong cơm, Hứa Viễn Ninh lập tức đòi hỏi: “Em hại chị khổ vậy, tối nay dẫn chị đi chơi game đi!”

Hứa Viễn Trạch nhăn mày: “Sau này đừng giả vờ bị bệnh rồi lừa em đi gặp bạn chị được không?”

Hứa Viễn Ninh lè lưỡi, không nói chuyện với em trai mình nữa, quay sang nhìn Lâm Tử: “Ý, em gái! Em mới đến đúng không? Sao chị chưa từng thấy em nhỉ?”

Trên người cô ấy có mùi hương hoa hồng rất dễ ngửi, khi ngồi cũng cao hơn Lâm Tử một cái đầu, đang chống cằm nhìn Lâm Tử, ánh mắt sáng ngời.

Lâm Tử bị cô ta nhìn hơi ngại, nói chuyện nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Em tên Lâm Tử, là đầu bếp mới đến.”

Chưa kịp đợi Hứa Viễn Ninh nói, Hứa Viễn Trạch trào phúng nói chen vào: “Chị xem đầu bếp nhỏ của chúng em bị dọa sợ rồi, lúc trước giọng nói cũng không nhẹ nhàng như vậy.”

Hứa Viễn Ninh không để ý tới anh, không hiểu sao rất có thiện cảm với cô gái trắng trẻo mềm mại trước mặt này, cô đặc biệt muốn có một cô em gái dễ thương, vì vậy lúc nói chuyện với Lâm Tử giọng nói cũng có chút dịu dàng.

“Em gái, em biết chơi LOL không?”