Chương 5.2: Chị dùng nước hoa gì vậy

Anh đứng trước căn bếp nhỏ mở, nhìn về phía cô, cười rất tự nhiên rồi chào hỏi một tiếng: "Chào chị dâu."

"Xin chào… Anh trai của em đâu?"

"Anh ấy nói sẽ ở lại công ty qua đêm, sáng mai liền trực tiếp đến sân bay. Vé máy bay của anh ấy xem ra là chuyến bay sáng sớm, rất sớm."

Trần Lộ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đây quả thực là phong cách làm việc của Thạch Duệ, về mặt công việc anh ấy thực sự rất nghiêm túc.

"Anh trai nói để em đến ở trước, cho nên em mới đến đây, anh ấy còn dặn em, nói em nấu cơm cho chị."

Trần Lộ: "..."

Đừng nghĩ rằng cô không biết Thạch Duệ đang nghĩ gì! Khi cặp kè với một người đàn ông bên ngoài, hành vi cố gắng làm cho cô trở nên luộm thuộm sẽ càng rõ ràng hơn, cho dù phải đi công tác cũng không quên đem chuyện biến cô thành heo giao cho Thạch Trạch Dương, trờ sau khi quay về sẽ cười nhạo cô vì béo lên, là phụ nữ mà không biết giữ dáng, thật độc!

Trần Lộ đột nhiên không còn hứng thú ăn tối, ngay cả chuyện gọi đồ ăn bên ngoài cũng không muốn.

Cô xua tay nói: "Chị đang giảm cân, em tự ăn đi."

“Như vậy không được, nếu chị không ăn, anh trai nhất định sẽ trách em, ít nhiều chị cũng ăn một chút thôi.” Thạch Trạch Dương từ phía sau bếp bứng đồ ăn đi tới, đứng trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô một lúc.

Trần Lộ vì ánh mắt của anh mà có chút căng thẳng, nghe anh đột nhiên nói: "Chị dâu hôm nay đi làm tóc?"

"A? Làm sao em biết?"

“Em ngửi thấy mùi thuốc làm tóc còn sót lại sau khi cắt tóc ở tiệm hớt tóc.” Thạch Trạch Dương ngước mắt lên nói: “Trông rất đẹp.”

Trần Lộ không để ý đến ý tứ sâu xa trong mắt anh, chỉ lấy một ít tóc rồi đưa lên mũi ngửi, tự hỏi không biết có phải mùi thuốc lưu lại quá nồng hay không.

Đột nhiên, bóng người đổ xuống trước mặt, Thạch Trạch Dương tiến đến gần cô, chóp mũi chạm vào những sợi tóc rơi trên vai cô, hai người gần đến mức thân thể Trần Lộ cứng đờ, cô không dám thở mạnh: "Sao, có chuyện gì vậy?"

"Ngửi có mùi thơm dễ chịu, chị dùng nước hoa gì vậy? Em muốn hỏi một chút, hôm khác em cũng muốn mua thử để tặng người ta." Thạch Trạch Dương nói rồi lại đứng dậy, nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào khuôn mặt đang đỏ bừng lên của Trần Lộ.

Trần Lộ đã cảm thấy xấu hổ, luôn cảm thấy trên người cậu em chồng này, có một cảm giác nguy hiểm, nói đúng ra là cảm giác nguy hiểm muốn dụ dỗ cô “phạm tội”.

Cô không khỏi nghĩ tới chuyện ngày hôm nay mà Thạch Duệ đã nói, muốn tác hợp cho mình và Thạch Trạch Dương.

Không phải chứ! Có phải là vì muốn tác hợp cho hai người bọn họ, cho nên Thạch Duệ mới rời đi sớm như vậy?

Tại sao trước đây cô không cảm thấy được, dáng vẻ của cậu em chồng này rất được, dáng người cao ráo, dáng người… Giống như cũng rất có thể.