Chương 9.2: Đến ngày hẹn với đối tượng trên mạng, Thạch Trạch Dương xuất hiện trước mặt Trần Lộ

Đúng thật là cô mới xuống xe không bao lâu, vốn dĩ cô đã nói trước là tới để đi dạo phố, chưa đi được nổi một vòng bên trong đã nói mình rời đi rồi cũng khiến người ta dễ nghi ngờ.

Trần Lộ chỉ có thể cắn răng trả lời, bị bắt đồng ý chuyện hỗ trợ giao hàng hóa: “Chị uống cà phê ở trong Starbucks, chờ sau khi dạo xong sẽ chuẩn bị đến chỗ khác hẹn cùng mấy người bạn, cái điện thoại kia của em giao mất bao lâu thế? Em chỉ giao điện thoại cho chị rồi rời đi đúng không?”

“Đúng, em đã quay trở về, hai phút nữa sẽ đến, vậy chị ở Starbucks chờ em đi, phiền chị dâu giúp em giao hàng, em mang điện thoại cho chị rồi đi luôn, cũng khó dừng xe.” Đây không phải là đã hỏi được vị trí của cô hay sao…

“Được được.” Trần Lộ nhanh chóng trả lời, vươn cổ ra bên ngoài nhìn xung quanh, vừa tìm kiếm trong đám người xem ai tương đối giống đối tượng hẹn hò của cô, vừa chờ Thạch Trạch Dương đưa điện thoại cho cô, sau đó nhanh chóng chuồn đi.

Chờ sau khi lấy được điện thoại rồi hỗ trợ mang điện thoại đưa cho khách hàng, cô cảm thấy vẫn nên đổi địa điểm hẹn hò thì tốt hơn.

Lỡ như bị khách hàng bắt gặp cô với người đàn ông khác ở cùng nhau, vậy không phải cũng có nguy cơ bị lộ sao?

Trần Lộ vừa nghĩ vừa nhắn cho đối tượng hẹn hò trên mạng: “Anh đã đến chưa?”

Nếu người kia còn chưa tới thì cô sẽ kêu anh ta đến địa điểm khác trước.

Tin nhắn gửi đi không nhận được câu trả lời kịp thời, cô vừa nóng vội, chống cằm tỏ vẻ nhàm chán, lật xem trang cá nhân chỉ đăng duy nhất một bài của đối phương.

Bài trên trang cá nhân của anh ghi lại tâm trạng trước hai ngày bọn họ quyết định hẹn hò, anh nói anh rất vui vẻ, gặp được một người khiến anh động lòng.

Trần Lộ chỉ mới thiết lập cho anh ta quyền “Chỉ nói chuyện”. Cô nghĩ nếu sau buổi gặp mặt hôm nay cả hai bên đều hài lòng thì sẽ mở quyền hạn trang cả nhân cho anh ta.

Cô đang suy tư thì điện thoại trong lòng bàn tay chợt rung lên, là tin nhắn của đối phương gửi tới: “Tới rồi, tôi đang tìm em, tôi sắp đi tới gần đài phun nước rồi.”

Trần Lộ vừa thấy như vậy, sống lưng lập tức dựng thẳng lên. Cô nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài, muốn xem có ai đang tới gần đài phun nước ở quảng trường bên này với tư thế đang tìm người.

Tầm mắt cô lướt qua từng người đi đường một, bất chợt nhìn thấy trong đám người có một người đàn ông rất cao đang đi tới, dáng người thon dài thẳng tắp…

Ánh mắt lập tức ngưng lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, cảm giác rung động biến thành chột dạ trong nháy mắt.

Suýt nữa thì cô quên mất, Thạch Trạch Dương muốn cô hỗ trợ giao điện thoại.

Trần Lộ đang vươn cổ ra lập tức rụt về, nhìn anh đi thẳng đến Starbucks, đẩy cửa ra tiến vào sau đó lướt nhìn xung quanh, cuối cùng xác định được vị trí của cô, đi thẳng tới chỗ cô.

“Chị dâu.”

Trần Lộ gần như rụt cả người lại, vẻ mặt cứng đờ: “Ha ha, điện thoại đâu? Chị cũng sắp đến giờ hẹn với bạn rồi, đợi một lát nữa chị cũng phải đi.”

“Vậy có cần em lái xe đưa chị dâu đi không?” Thạch Trạch Dương thản nhiên ngồi xuống trước mặt cô, nhìn vị trí cô chọn lựa, anh thầm nhủ trong lòng, may là anh có phương án dự phòng.

Góc mà Trần Lộ ngồi có vách tường che, từ bên ngoài nhìn vào bên trong đúng thật là khó tìm, nếu mở cửa tiến vào thì chắc chắn sẽ bị cô nhận ra ngay lập tức, cũng rất biết chọn vị trí trốn.

“Không cần, bạn chị sẽ đến đón chị, xe chị sau khi dùng xong cứ lái về là được, không cần phải để ý đến chị, lúc về bạn chị sẽ chở.” Trần Lộ lập tức từ chối, lòng mong ngóng Thạch Trạch Dương đi nhanh hơn chút: “Điện thoại của em đâu?”

Nhìn đôi tay trống rỗng của anh, cô hơi ngơ ngác.