Chương 28: Nghèo túng

Chương 28 – Nghèo túng

Ta đưa tay vào túi áo, mò nửa ngày, đem túi tiền đều đào phá, cũng không lấy ra tiền.

Lưu mặt rỗ nói "Không mua thì đứng một bên"

Người phía sau bắt đầu ồn ào "Đúng a, đúng a, ngươi không mua thì nhường chỗ cho ta, ta đang vội này"

Nhất thời, biển người bao phủ ta, ta đứng cô đơn ở trong đó, trở nên vô cùng nhỏ bé…

"Nương… Nương… Tiền… Tiền ở trong này…" Trong bể người, một bàn tay trắng noản cố gắng hướng về phía ta, đem một thỏi bạc đưa cho ta.

"Tiểu Thúy, ngươi thật là ân nhân cứu mạng của ta" Ta nghĩ muốn nắm lấy tay nàng, không biết làm gì khi bị bao vây trong đám đông.

"Nhất… Định… Phải… Mua…Được… Bánh… Mè…" Thanh âm của Tiểu Thúy càng ngày càng nhỏ.

"Ngươi nói cái gì, ta nghe không được" Ta lớn tiếng gầm rú.

"Nhất… Định…"

Tiểu Thúy hy sinh, bạc đặt trong tay ta vô cùng nặng nề.

Ta mang số bạc đó lần thứ hai xông vào trong bể người, chen đến vị trí đứng đầu, Lưu mặt rỗ vừa nhìn lại là ta, nói "Còn muốn?

"Lão tử có tiền, số tiền này có thể mua được bao nhiêu bánh mè thì gói lại cho ta" Ta đem bạc đặt trên bàn, số bạc đó làm lòng ta tràn ngập lo lắng, ta có tiền, ta sợ ai.

Biểu tình của Lưu mặt rỗ tạm thời thay đổi, trở nên thực rối rắm, lông mi và ánh mắt nhăn cùng một chỗ, lỗ mũi phóng đại, lông mũi run rẩy, đôi môi mở ra, sắc mặt khi trắng khi hồng sau đó đến tím, đến cuối cùng biến thành màu đen, nhìn không ra vẻ mặt rỗ ngày thường nữa.

Ta bực mình, cho dù mấy thỏi bạc này có hiếm thấy như thế nào đi nữa thì cũng không biến khuôn mặt của hắn biến dạng luôn chứ.

Ta thúc giục hắn "Ông chủ, bánh mè của ta đâu?"

Tầm mắt của Lưu mặt rỗ xuyên qua vai ta, ra tới sau lưng.

Ta quay đầu lại, mới chú ý tới không khí ở đây hoàn toàn không đúng, mới vừa rồi vẫn còn ồn ào như cả bầy vịt đang kêu la, bây giờ lại lặng ngắt như tờ, không ai dám nói chuyện, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Biển người không biết tách ra từ lúc nào, tất cả mọi người tránh ra hai bên, chừa lại một khoảng trống cho người khác.

Một con ngựa cao lớn không biết xuất hiện sau lưng ta từ lúc nào, toàn thân con ngựa trắng muốt, trên dưới không có một chỗ tạp sắc, thân ngựa được treo cờ và lục lạc quý giá, vừa nhìn liền thấy được thần thái sáng lạng.

Trên thân ngựa ngồi một cô nương mặc nam trang, sở dĩ vừa liếc mắt một cái liền biết đó là cô nương là bởi vì mái tóc dài của nàng được búi lên, trên tóc còn cài đầy vàng bạc châu báu rực rỡ muôn màu. Mà y phục người Hồ trên người nàng gọn gàng linh hoạt cũng hoàn toàn là nam trang, bộ ngực đầy đặn bị vải buộc chặt lại, những lúc hít thở, bộ ngực phập phồng giống như sóng biển cuộn trào.

Ta và ngựa, mặt đối mặt.

Lưu mặt rỗ dùng giọng nói nịnh nọt ta chưa bao giờ nghe qua, nói "Cô nãi nãi[1], ngài muốn cái gì, cứ mở miệng, tiểu nhân đều thỏa mãn ngài"

[1] Cô nãi nãi: Bà cô

"Ta muốn ngươi…." Roi chỉ về phía trước mặt Lưu mặt rỗ, Lưu mặt rỗ thở nhanh, gần như sắp ngất xỉu.

"Lấy bánh mè ra đây, có bao nhiêu cứ viếc lấy ra hết, muốn đòi tiền thì đi tìm ca ca ta" Mỹ nhân mặc y phục người Hồ ngồi trên lưng ngựa mở miệng nói chuyện, giọng nói lanh lảnh làm người khác khó mà nén giận.

Bánh mè của ta… Ta trơ mắt nhìn thấy bánh mè quen thuộc bị Lưu mặt rỗ gói lại đưa cho người khác.

Ta cầm mấy cái bánh còn lại nhét vào trong túi, đem bạc đưa cho Lưu mặt rỗ rồi nói "Ông chủ không cần thối tiền dư, coi như là phí nhỏ đi"

Ta cầm bánh mè liền chạy thật nhanh, nhưng mà ta chạy chưa được bao xa thì đã bị một nhóm người bao vây lại.

Một người mặc áo giáp, trên người mang theo trường đao, bề ngoài là dấu hiệu quen thuộc của binh lính triều đình cho người chặn đường ta lại, người trên lưng ngựa nói với ta "Tiểu ca, lá gan của ngươi cũng lớn lắm, dám lấy đồ của cô nãi nãi ta"

"Ta tới trước, huống chi ta đã tính tiền xong, thứ này cũng không phải là thứ của ngươi" Ta ngẩng đầu nói với nàng.

Ta thấy rõ ràngmặt của cô nương kia, khuôn mặt non nớt trắng noản động lòng người, thoạt nhìn giống một pho tượng búp bê sứ, làm ta nghĩ đến Dương quý phi nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng mà cách ăn mặc của nàng không thể làm ta biết được nàng là người thế nào, trên đầu trâm cài rậm rạp, trên người cũng là một bộ y phục nam tử, nhưng trên thắt lưng lại đeo dao găm, và vài con dao nhỏ được cắm xung quanh giày.

Nàng vuốt ve roi da cười rộ lên, nhìn Lưu mặt rỗ nói "Ngươi tới đây phân xử, bánh mè này là của ai?"

"Là của cô nãi nãi ngươi" Lưu mặt rỗ cười như hoa nở.

Ta buồn nôn đến toàn thân nổi da gà.

"Mọi người nói nói xem, thứ này là của ai?" Nàng lại hỏi mọi người.

"Là của cô nãi nãi" Mọi người trăm miệng một lời đều nói như vậy.

Ta thất thần, vòng vo tại chỗ một hồi, nhìn thấy mọi người đều có biểu tình sợ hãi.

Người nọ vươn tay, quất roi ngay tại trước mắt ta, nói "Tiểu ca, hiện tại ngươi đã biết rõ chưa vậy, bánh mè này là của cô nãi nãi ta, ngươi cầm đồ của ta chính là ăn trộm, ngươi trộm đồ của ta thì phải bồi thường"

"Thường cái gì?" Ta hỏi lại.

"Một người a. Nhà ta còn thiếu một tên cu li làm trâu làm ngựa, cũng thiếu một gã sai vặt quét tước phòng ở cho lão bà bảo bối của ta, không bằng đem ngươi bồi thường cho ta"

"Ai là lão bà bảo bối của ngươi?"

Người nọ vuốt thân con ngựa trắng, nói "Nàng a, nàng chính là lão bà bảo bối của ta, có phải rất giống cô nãi nãi ta không?"

"Ngươi thích người khác nói ngươi giống một con ngựa?" Ta đem ý nghĩ đầu tiên trong đầu nói ra.

Kết quả người nọ biến sắc, quất roi như một trận gió, quét đến trước mặt ta.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, trong lúc đao quang kiếm ảnh [2], có người ra tay, bắt lấy roi da của nàng.

[2] Đao quang kiếm anh: Tàn sát khốc liệt.



… Tất cả mọi người đều nín thở.

Ta nhìn thấy Tiểu Thúy xanh biếc trước mặt, chậm rãi thở ra.

Tiểu Thúy, ngươi lại cứu ta một mạng.

Tiểu Thúy đứng trước mặt ta, nắm trong tay roi của nàng, nói "Ngươi có biết người này là ai không?"

"Ai? Còn có thể là ai. Không phải là một tên công tử bột sao, so với mấy công tử ca khác thì nhìn sạch sẽ một chút, thanh tú một chút, đâu phải là con trai của Lý Cương, ta trừng phạt không được sao?"

"Nàng là…" Tiểu Thúy sắp lộ tẩy, ta bật người đem nàng ôm lấy, nói "Ở bên ngoài tốt nhất là không nên nói ra"

"Nương nương, yên tâm, cứ để cho ta tới" Tiểu Thúy nói bên tai ta.

Ta bán tín bán nghi buông nàng ra, Tiểu Thúy đi đến bên cạnh người nọ, ý bảo nàng khom người xuống nghe tiểu Thúy nói nhỏ, người nọ mới đầu không chịu, sau lại thấy Tiểu Thúy kiên trì, cuối cùng cũng khom người xuống nghe Tiểu Thúy nói.

Tiểu Thúy chỉ nói một câu nói, người nọ liền thay đổi vẻ mặt vui sướиɠ, lập tức đến ngay trước mặt ôm cổ ta.

Ta bị nàng ôm lấy thật chặt, nhất thời biến thành kẻ ngốc trong ngực nàng.

Mọi thứ thay đổi, vô số ánh mắt sắp lọt xuống mặt đất, cằm mọi người cũng muốn rớt xuống.

Cô nương kia vui rạo rực nói với mọi người "Mọi người giải tán đi, chuyện cái bánh mè không truy cứu nữa"

Mấy tên bao vây bắt đầu đuổi người, đám người chen chúc dần dần tan đi.

Mà ta thì vẫn còn bị nàng ôm.

Cô nương, à không, cô nãi nãi quay người lại lên lưng ngựa, lôi kéo theo thắt lưng của ta đem ta bắt lại, ta ở trong tay nàng xoay người một cái, cuối cùng nằm sắp trên lưng ngựa.

Nàng kêu một tiếng giá, ngựa giật chân lên chạy về phía trước. Phía trước có một đội quân thay nàng mở đường.

Ta nằm trên lưng ngựa, bụng bị cấn khó chịu sắp nôn ra ngoài, bánh mè ta nhét trong người cũng tan nát, nhưng mà tạm thời thì sinh mạng ta mới là nguy cấp, không quan tâm đến mấy cái bánh kia nữa.

Ngựa chạy một lát, tới một nơi, cánh cửa rách rưới rộng mở trước mặt ta. Trước cửa có một con chó già nằm úp sắp, có người đi ngang trước mặt nó, con chó kia chỉ ai oán một tiếng, đầu càng gục xuống thấp, tiếp tục ngủ.

Cô nương lập tức kéo ta xuống, chân vừa chạm đất ta liền bắt đầu nôn, bánh mè trong ngực cũng rớt ra.

Cô nãi nãi kia nhìn ta chán ghét, ả nắm lấy y phục của ta, nói "Ngươi không thể đợi đến tối nay hãy nôn ra không được sao? Ngươi nhìn đi, làm giày của ta đều bẩn hết!"

Lúc này từ cánh cửa rách nát kia đi ra một người, tay trái cầm một cái sạn, tay phải cầm chổi, trong miệng thì cằn nhằn "Thời buổi gì không biết a, chuyện gì cũng một mình ta làm, nấu cơm quét dọn vệ sinh giặt quần áo…"

Ta hỏi hắn "Cho ta hỏi đây là đâu vậy?"

Hắn nhìn ta xem thường, chỉ vào cánh cửa bạt màu kia nói "Ngươi không tự mở mắt to ra mà nhìn à?"

Cánh cửa sơn màu đỏ sặc sỡ bị phai màu loang lổ, lộ ra màu gỗ bên trong, dán đầy các loại quảng cáo, bên dưới viết toàn là chữ, xuống chút nữa có hàng chữ viết bằng nước sơn đen, Quốc cữu phủ, đơn vị bảo hộ quan trọng của triều đình, một người đi tham quan tốn hai mươi văn tiền.

Quốc cữu phủ?

Ta sửng sốt.

Cô nương dùng sức đá cánh cửa một chút, trên cửa rớt xuống vô số sơn hồng, cửa kia cũng lung la lung lay, phát ra một tiếng 'chi nha', như sắp sụp xuống. Giống như nàng cũng rất chán ghét cánh cửa này, nói "Đáng chết, ta không thể hủy cánh cửa này. Miễn cho mặt mũi của ta không còn chỗ để"

"Này này, cô nãi nãi, ngài đá nhẹ một chút, cửa này chính là bất động sản trong phủ, sau này sẽ là một món đồ cổ. Ngài đá rơi cánh cửa này chính là đá rớt bạc trắng nha" Một người phía sau cửa khiêng cánh cửa sang một bên, cửa mở ra, bên trong trong sân trồng đầy rau xanh và củ cải, trên nóc nhà bò đầy dây mướp xơ xác, còn có mấy dây mướp già mắc trên giá đỡ.

"Quác quác…" Trong góc truyền đến tiếng gà mái kêu, nếu ta không thấy chữ viết trên cửa, ta còn nghĩ nơi này là nông trại sinh thái.

Cô nương lôi kéo ta đi vào trong phòng, dọc theo đường đi làm ta mở rộng tầm mắt, nơi này dung hợp vẻ đẹp tự nhiên vô cùng tinh xảo, một không gian sáng tạo đạt hiệu quả và lợi ích kinh tế nhất, nếu ta là bộ trưởng Bộ tài chánh, ta sẽ phát động toàn dân học tập gia đình này.

Ta bị dẫn tới đại đường, nơi này so với ngoài cửa tốt hơn, ít nhất nóc nhà cũng đầy đủ, đồ dùng trong nhà cái thì thiếu tay, cái thì thiếu chân, cái thì lồi đinh, nhưng mà cũng có thể tạm sử dụng.