Chương 4

“Em muốn ăn cái gì? Anh sẽ nói với đầu bếp.”

Chung Dữ đờ đẫn lắc đầu: “Sao cũng được.”

Tôi nhìn hắn một cái sau đó rời đi.

Mấy ngày nay vì để hắn có thể bồi dưỡng tốt thân thể của tôi, tôi đã xem vài quyển sách.

Sản phụ sau khi sinh nên ăn cái gì thì tốt? Nên uống cái gì thì có lợi cho sữa? Tôi đều ghi nhớ rõ.

Tôi đi vào bếp cùng đầu bếp trao đổi các món ăn buổi trưa.

Ngày thường vào lúc này tôi nên về nhà, nhưng mà hôm nay tôi đột nhiên lại muốn đi thăm con gái của mình.

Nhưng khi tới trước cửa phòng bệnh, tôi lại nghe thấy âm thanh của hai người đang nói chuyện.

Tôi giật mình, là Hồ Duyệt.

Cô ta lén đến đây.

Nhìn dáng vẻ ấy có lẽ cô ta vẫn còn bất an trong lòng, sợ tôi không chịu ly hôn cho nên mới đến ra oai phủ đầu, tiện tay khiến cho tình địch tức giận.

Nghe cái giọng điệu này tôi liền có thể tưởng tượng ra biểu tình của cô ta đang vênh váo tự đắc đến mức nào.

“Sinh con thì thế nào? Người mà chồng cô yêu nhất vĩnh viễn là tôi! Lâm Kiều, tôi đã nói rồi cô vĩnh viễn không thắng được tôi.”

Chung Dữ bất đắc dĩ nói: “Duyệt Duyệt, em không cần tỏ ra ác ý với anh như vậy, nói ra có thể em không tin, nhưng anh thực sự không phải là Lâm Kiều...”

“Cười chết mất thôi!”

Hồ Duyệt cắt ngang lời hắn, cười nói: “Hóa ra A Dữ nói không sai, cô thật sự phát điên rồi.”

“Nếu cô đã điên rồi thì tôi cũng không ngại mà nói thẳng, trước đây tôi luôn cố ý chọc điên cô, cố ý làm cô ghê tởm.”

Ừ ừ ừ, tôi biết mà, đâu cần cô nói làm gì?

Lúc đầu tôi chỉ đứng xem kịch, nhưng giây tiếp theo lại nghe thấy cô ta nói.

“Lần đó sinh non cũng là tôi cố ý ngã vào cạnh bàn, tự làm mình sảy thai.”

Tôi sửng sốt, cô ta vậy mà lại đem chuyện này nói ra?

Chuyện này tôi biết, nhưng tôi rất tò mò khi Chung Dữ nghe thấy những lời này hắn sẽ phản ứng như thế nào?

Trong phòng đột nhiên an tĩnh, một hồi lâu sau mới nghe thấy âm thanh không thể tin được của Chung Dữ vang lên: “Duyệt Duyệt, em tự tay gϊếŧ chết con mình?”

Hồ Duyệt vẫn đắc ý như cũ: “Vậy thì làm sao? Tim thai của đứa bé kia đã sớm ngừng rồi, cuối cùng nó cũng còn chút giá trị để tôi lợi dụng, chết không oan uổng mà. Tôi vốn đang buồn rầu không biết phải xử lý cái thai chết như thế nào, kết quả cô liền tìm tới. Ha ha ha, Lâm Kiều, chỉ trách cô quá ngu ngốc, chính mình đưa tới cửa.”

Chung Dữ khó khăn nói: “Em vì muốn chọc tức Lâm Kiều nên cố ý nói dối đúng không?”

Dường như hắn vẫn muốn giữ lại chút lòng tin về mối tình đầu thanh thuần của mình.

“Tôi nói dối làm gì? Cô đã là người điên rồi, tôi còn phải kiêng kỵ gì nữa? Tôi không ngại nói cho cô biết một tin nữa, đứa bé đã chết kia thật ra là con của chồng trước tôi. Ha ha, tức lắm đúng không? Nếu như cô nói cho A Dữ, anh ấy cũng sẽ không tin đâu, cô đã điên rồi, mỗi một câu cô nói đều sẽ không có ai tin cả!”

Người phụ nữ này ác độc cỡ nào!

Tôi khϊếp sợ mà tiêu hóa những tin tức đó, mặc dù bây giờ tôi đang ở trong cơ thể của Chung Dữ nhưng đáy lòng vẫn ẩn ẩn cảm thấy đau đớn.

Nếu hiện tại tôi ở trong cơ thể của chính mình, chỉ sợ đã tức tới mức bung chỉ vết khâu sau sinh.

“Hồ Duyệt, em… em sao lại ác độc như vậy?” Âm thanh Chung Dữ run rẩy, tràn ngập thống khổ.

Hắn dường như không thể hiểu được, ánh trăng sáng của mình vốn có một tấm lòng thanh thuần như tuyết, như thế nào sẽ lại là dáng vẻ này.

“Ác độc? Ha ha ha, cô muốn nói như thế nào thì cứ nói đi! Tóm lại, A Dữ đã hứa với tôi sẽ ly hôn với cô, còn nữa, anh ấy còn nói sẽ đưa con của cô cho tôi nuôi dưỡng, đến lúc đó cô… Lâm Kiều sẽ im lặng mà biến mất khỏi thế giới này.”

“Tại sao? Em sao lại biến thành bộ dạng như thế này? Hồ Duyệt, em rõ ràng không phải là người như thế!”

“Buông tôi ra!”

Âm thanh ầm ĩ vang lên, hai người hình như đang đánh nhau.

Mắng nhau thì mắng nhưng đánh nhau thì không thể được, nếu đánh bị thương thân thể của tôi thì làm sao?

Tôi vội vàng đẩy cửa vào.

Hồ Duyệt thấy được tôi từ hình ảnh phản chiếu trong gương.

Chỉ trong nháy mắt, từ cô ta đẩy Chung Dữ đổi thành Chung Dữ đẩy cô ta.

“A!”

“Rầm” một tiếng, cô ta ngã thật mạnh về phía sau, gáy đập vào tường.

Tôi nhìn thấy rất rõ ràng.

Nhưng tôi cố tình làm bộ cái gì cũng không biết.

“Duyệt Duyệt!”

Tôi chạy đến vội vàng bế Hồ Duyệt lên.

“A Dữ, em đau quá đi à!” Cô ta ngã vào l*иg ngực tôi, bày ra một bộ dạng như sắp ngất xỉu.

Tôi phẫn nộ nhìn về phía Chung Dữ: “Lâm Kiều!! Cô phát điên cái gì vậy? Em ấy làm gì sai? Sao cô lại đối xử với em ấy như thế?”

Chung Dữ đơ người.

“Em không đẩy cô ấy.”

“Không đẩy? Cô không đẩy chẳng lẽ em ấy tự mình té ngã? Duyệt Duyệt đơn thuần như vậy, em ấy sao có thể nói dối? Lâm Kiều, nếu cô hận tôi thì nhắm vào tôi, đừng làm tổn thương Duyệt Duyệt.”

“Em không có, thật sự không có!”

Chung Dữ nhìn Hồ Duyệt ngã trên mặt đất, hắn há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó lại từ bỏ, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Chung Dữ à, mùi vị không thể phản kháng như thế nào, có phải rất khó chịu hay không?

Tôi bế Hồ Duyệt đi ra ngoài: “Nếu Duyệt Duyệt có chuyện gì, tôi sẽ đem cô chôn cùng.”

Trên đường đi tìm bác sĩ, Hồ Duyệt suy yếu thử thăm dò tôi.

“A Dữ, anh tới khi nào vậy?”

“Vừa nãy anh đột nhiên muốn thăm con gái một chút, đến đây thì thấy em té ngã.”

“À.”

Cô ta nhẹ nhàng thở ra, khóe mắt hiện lên vẻ đắc ý.

Đừng vội đắc ý sớm, Hồ Duyệt, quả báo tới liền thôi.

Hồ Duyệt chỉ bị thương nhẹ, không có gì trở ngại, nhưng cô ta khăng khăng kêu đau đầu muốn nằm viện.

Tôi biết cô ta làm vậy là để làm nghiêm trọng vấn đề lên, khiến cho tôi thiên vị cô ta hơn.

Tôi cũng chiều cô ta.

Vậy mà mới ở một ngày cô ta liền đòi xuất viện.

Tôi hỏi vì sao, cô ta chỉ nói: “Vẫn là ở nhà thoải mái hơn.”

Nhưng mà tôi biết, thật ra là buổi tối cô ta nằm viện, Cát Dã đã đến tìm cô ta.

Ngay từ đầu, cô ta chỉ muốn vì tương lai tươi sáng của chúng tôi mà hy sinh một chút.

Nhưng cô ta lại không biết, Cát Dã kia không phải là giám đốc cấp cao gì cả mà là tên lưu manh đầu đường tôi bỏ ra 100 vạn để thuê.

Sau khi Hồ Duyệt bị thương, tôi không còn đi thăm Chung Dữ nữa.

Khoảng một tuần sau, tôi sắp xếp cho hắn xuất viện.

Tuy rằng trở về chính nhà của mình, nhưng lại không có ai hoan nghênh hắn.

Mẹ Chung đối xử với hắn lạnh nhạt, đều là do tôi ở phía sau nói vài lời không hay.

Hắn trở thành nàng dâu nhỏ đáng thương.

Tôi vốn còn cảm thấy hắn đáng thương, nhưng buổi tối hôm ấy hắn lại đột nhiên nói với tôi: “Anh có thể cùng em đến tòa nhà bị cháy của công ty một chút được không?”

Tôi nháy mắt liền hiểu, hắn đã hồi phục lại tinh thần sau thời gian sinh.

Yêu cầu tôi cùng với hắn đi đến tòa nhà bị cháy là vì muốn thử xem có thể hoán đổi lại thân thể hay không?

Nhưng tôi sẽ không dễ dàng nhường lại thân thể này.

“Hiện tại tinh thần em không ổn, sao anh dám tùy tiện đưa em ra ngoài?”

Hắn sốt ruột: “Tinh thần em đã ổn định rồi.”

Tôi lại gần hắn: “Vậy em hiện tại có phải Lâm Kiều hay không?”

Hắn ngơ ngác, hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Em chính là Lâm Kiều!”

“Anh không tin, bình thường Lâm Kiều không phải như thế này.”

“Vậy thì như thế nào?”

Tôi nghĩ một chút, liền gọi bảo mẫu trong nhà tới, bảo bà ta: “Nói với cô ấy trước kia cô ấy thường phải làm gì.”

Bảo mẫu cúi đầu cẩn thận nói.

“Thiếu phu nhân trước kia là một nàng dâu dịu dàng biết săn sóc, buổi sáng 5 giờ rời giường, làm một bàn ăn sáng thật ngon miệng cho cả nhà.”

“7 giờ giúp phu nhân chọn váy, sau đó đưa phu nhân đi khiêu vũ.”

“8 giờ giúp ông chủ ủi phẳng tây trang, sau đó tiễn ông chủ ra cửa đi làm.”

“8 giờ rưỡi giúp Chung thiếu gia mặc quần áo, sắp xếp lại tài liệu rồi đưa cậu đến nhà xe.”

“9 giờ cùng tôi giặt quần áo trong nhà, dọn dẹp phòng ốc.”

“10 giờ chuẩn bị cơm trưa cùng những món sẽ nấu vào buổi tối, sau đó đi chợ mua đồ ăn, thuận tiện đón phu nhân về nhà.”

….

Chung Dữ nghe xong sững sờ: “Trước kia Lâm Kiều phải làm nhiều việc như vậy sao?”

Chứ sao nữa, dân thường gả vào hào môn nếu không làm việc thì còn làm gì nữa?

Lúc đó còn đắm chìm trong tình yêu với Chung Dữ, tôi cảm thấy những khoảnh khắc đó thật ngọt ngào.

Hiện tại nghĩ lại giống như làm osin không công.

Tôi nhìn Chung Dữ: “Đúng vậy, bình thường em phải làm những công việc đó.”

Hắn khẽ cắn môi: “Được, em sẽ chứng minh cho anh thấy là em đã khôi phục như bình thường.”

Vậy thì dễ dàng cho hắn ta quá!