Chương 4.1: Trừng phạt

Anh tức giận sao?

Chắc là đang tức giận.

Cô đã không trả lời đúng câu hỏi của anh và thậm chí còn nói dối anh.

Nhưng Trần Tư Nhung không biết phải làm gì, cô chỉ có thể trả lời lại C: Tôi xin lỗi.

C: Tôi không cần cô xin lỗi, làm sai thì phải chấp nhận hình phạt, nếu cô từ chối thì chúng ta không cần liên lạc với nhau nữa, nếu cô chấp nhận có nghĩa là cô đồng ý chấp nhận hình phạt.

Da đầu Trần Tư Nhung tê dại, cả người nóng bừng vì xấu hổ.

Cô đã gửi "Tôi đồng ý tiếp nhận trừng phạt" mà không cần suy nghĩ.

Cô cảm thấy một cảm giác áp bức vô cùng, cũng cảm thấy một sức mạnh vô cùng.

Mặc dù đây là cuộc trò chuyện đầu tiên của họ, nhưng có một số điều không cần quá khoa trương để bắt đầu.

Anh có sức thu hút đó.

Loại quyến rũ có thể khiến cô cam tâm tình nguyện vâng lời ngay cả qua màn hình, loại quyến rũ khiến Sara bất chấp gửi ảnh của chính mình cho đối phương ngay cả khi có nguy cơ gặp nguy hiểm.

Sara muốn giữ anh lại, và Trần Tư Nhung cũng vậy.

C: Mua cho cấp trên của cô một tách cà phê.

Cái này cũng được tính là . . . hình phạt hả?

Trần Tư Nhung cau mày, nhưng cô nhanh chóng hiểu rằng đây là một hình phạt thực sự dành cho mình.

Ánh mắt cô liếc về phía người Caesar, chỉ cảm thấy hai chân càng thêm vô lực.

Cô không phải thư ký của Caesar, cũng không có nghĩa vụ mua cà phê cho anh, hơn nữa cô cũng không phải đồng nghiệp thân thiết của Caesar, hay nói cách khác, cô không cảm thấy xung quanh Caesar có bất kỳ đồng nghiệp thân thiết nào.

Với lại, Caesar tới đây làm việc chưa lâu, việc quản lý tiền nhiệm rời đi cũng không phải chuyện thường như cơm bữa, bởi vì hai năm gần đây thành tích của cả đội kém cỏi, nhà tài trợ phàn nàn rất nhiều, nhưng người quản lý trước đó đã làm hết sức mình, và mọi người trong đội đều ngưỡng mộ anh ấy. Anh ấy đã làm việc cho Ferrari trong 8 năm, một khoảng thời gian không hề ngắn.

Đến thời điểm hiện tại, các nhà tài trợ dứt khoát thay Caesar vào vị trí đó.

Thật ra anh cũng không còn trẻ, Trần Tư Nhung nghe nói anh cũng đã ngoài ba mươi, nhưng so với người quản lý trước đó và người quản lý của những đội khác, sự xuất hiện của Caesar đơn giản là một cái tát vào mặt những người có thâm niên khác trong đội.

Hơn nữa, anh còn là một người đàn ông mang trong mình một nửa dòng máu Trung Quốc, đội bóng cũng giống như một xã hội thu nhỏ, và những tin đồn luôn lan truyền rất nhanh.

"Mẹ Caesar đã ly dị cha anh ngay sau khi sinh anh ra."

"Tại sao?"

"Bởi vì mẹ anh đã nɠɵạı ŧìиɧ."

Mọi người để cho những lời đàm tiếu trôi chảy tự do, về cơ bản là ngó lơ sự khinh thường của những người khác đối với đương sự trong cuộc.

"Anh ấy thực sự có một người mẹ như vậy sao, chậc chậc."

Mà Caesar cũng không phải loại người hạ thấp địa vị của mình để cố gắng lấy lòng đồng nghiệp trong đội, anh dốc lòng xây dựng và phát triển vì đội, điều này vô hình chung càng làm trầm trọng thêm "sự bất bình" của mọi người.

Anh có người bạn tốt nào nguyện ý muốn mua cho anh một tách cà phê không?

Trần Tư Nhung khẳng định: Ít nhất hiện tại là không có.

Cô gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Caesar khi tách cà phê được mang đến cho anh.

Anh là một người đàn ông rất lịch sự, ít nhất là bề ngoài thấy như thế.

Đôi mắt xanh đậm đó sẽ nhìn cô và sẽ nói "Cảm ơn", sau đó kèm theo câu "Nhưng báo cáo của cô viết tệ thật".

Nỗi sợ hãi quen thuộc bị Caesar chi phối còn chưa hoàn toàn biến mất, trong nháy mắt lại hiện lên trong đầu Trần Tư Nhung, cô không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.

Cuối cùng cô cũng lấy lại tinh thần và nhớ ra mình còn chưa trả lời tin nhắn, C đã kết thúc cuộc trò chuyện.

C: "Không cần chụp ảnh chứng minh đâu. Tối mai khi nào cô rảnh?"

C: "Tôi còn có việc phải làm, thế nên vẫn là dự kiến

tám giờ nhé."

Trần Tư Nhung nhanh chóng trả lời: "Được."

Nhưng bên kia không còn động tĩnh nào nữa.

Cầm chiếc điện thoại trên tay, Trần Tư Nhung nặng nề dựa vào ghế sô pha.

Caesar đang nói chuyện điện thoại với ai đó, còn James thì không thấy bóng dáng đâu.

Bây giờ là tám giờ rưỡi, máy bay sẽ cất cánh trong nửa giờ tới.

Cách đó không xa trên quầy bar có một loạt các món ăn và đồ uống tự phục vụ.

Trần Tư Nhung cảm thấy trống rỗng và ngứa ngáy trong lòng, cô nghĩ, tốt hơn hết là tìm chút đồ uống kí©h thí©ɧ làm tinh thần hăng hái lên.

Nghĩ đến đây, cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhưng Trần Tư Nhung không chọn cà phê tự phục vụ, cô nhớ trước cửa phòng chờ có một chuỗi quán cà phê.

Cô không muốn đưa cà phê miễn phí cho Caesar.

Đẩy cửa quán cà phê ra, bên trong không có bao nhiêu người.

Trần Tư Nhung không mặc áo khoác, chỉ cầm điện thoại theo.

Cô đi đến quầy gọi đồ và nói, "Làm ơn cho tôi một ly cà phê Espresso."

Người phục vụ: "Tên gì?"

Trần Tư Nhung: "Grace."

Trả tiền xong, Trần Tư Nhung đi sang một bên và chờ đợi.

Trong quán cà phê yên tĩnh, thỉnh thoảng có người đến người đi, ngoài cửa có một chiếc chuông gió, thỉnh thoảng phát ra âm thanh lanh lảnh.

Trần Tư Nhung dựa vào chiếc tủ thấp bên cạnh, cúi đầu suy nghĩ một lúc làm thế nào để gửi tách cà phê này.

Lúc này Caesar bước vào.

Đèn trong quán không sáng lắm, có lẽ để tạo không gian thư thái, nhẹ nhàng.

Sau đó, đập vào mắt anh là hình ảnh người phụ nữ dựa vào chiếc tủ thấp gần đó.

Chiếc áo len mỏng bó sát người tôn lên dáng người của cô, chiếc váy ôm bên hông khéo léo để lộ những đường cong của mông và chân, bắp chân thẳng tắp, làn da trắng nõn, như ánh trăng trắng sáng mềm mại.

Lúc này, đầu cô cúi thấp, môi dưới hồng hào bị hàm răng trắng tinh cắn chặt.

Muốn nhìn nhiều hơn nữa cũng không được.

Vì mái tóc dài xoăn nhẹ của cô giống như loài tảo xanh tràn đầy sức sống, mềm mại rủ xuống một bên mặt.

—— giống như mẹ anh.