Chương 2

Đơn Luyến cố vươn tay bắt lấy tất cả hình ảnh vỡ vụn và hỗn độn trước mắt.

Cô nhìn thấy mình của những năm tháng đó, thấy cô bé gào khóc bất lực giữa sàn gạch lạnh buốt khi nhận được điểm thi. Thấy nụ cười hồn nhiên sảng khoái trên khóe môi ngày nào dần tàn lụi.

Đơn Luyến năm ấy mang theo kiêu hãnh và hoài bão bước ra khỏi Tô Nguyên không một lần quay đầu. Cũng là Đơn Luyến năm đó, cô mang theo cô đơn và trái tim đầy thương tích bước vào Dụ Nguyên, dùng cả ba năm chỉ để ngoảnh đầu nhìn lại.

“Luyến, Đơn Luyến.”

Phải, cô là Đơn Luyến. Một Đơn Luyến âm u cô độc, một Đơn Luyến giả tạo đầy tham vọng mà bạn bè thường gọi.

“Đơn Luyến!”

Đơn Luyến giật mình, sự đau nhức từ vai truyền thẳng lên não cô.

“Mày tỉnh chưa đó?” Đan Dương đứng bên cạnh cúi người xuống, hai khuỷu tay cô ấy tì vào tay vịn ghế, hai bàn tay Đan Dương đỡ lấy gương mặt trái xoan có đôi mắt to tròn, nhìn thẳng vào Đơn Luyến.

“Hả? Sao cơ?” Đơn Luyến lại nhìn thấy ánh đèn chói lóa ấy một lần nữa, cô dùng những ngón tay che đi ánh sáng, từ từ ngồi thẳng dậy.

Đơn Luyến dụi dụi đôi mắt tìm lại chút tỉnh táo cho mình. Cô quay đầu nhìn cô bạn bên cạnh, thấy đôi má bầu bĩnh của Đan Dương, Đơn Luyến không nhịn được vươn tay nhéo một cái.

“Á. Mày điên hả?” Đan Dương trừng mắt, hất tay Đơn Luyến ra, dùng tay phải xoa xoa “vết thương” của mình.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu ấy, Đơn Luyến phì cười. Cô không hiểu vì sao mình rất thích chọc ghẹo Đan Dương. Có lẽ, sự hoạt bát của cô ấy đã giúp ủ ấm phần nào trái tim cô.

“Mà nè, mày ngủ gì mà say sưa vậy, tao gọi nãy giờ cũng không chịu tỉnh.”

Đơn Luyến ngây người. Chốc lát, cô nhướng mày.

“Mày còn nói nữa, tao đang mơ thấy tụi mình lên sân khấu nhận giải, vừa mới cúi đầu nhận vòng hoa chưa kịp cầm lấy tấm bằng thì bị mày réo rồi.” Vừa nói, Đơn Luyến vừa gấp áo chiếc khoác đắp trên chân lại đặt lên lưng ghế. Cô đứng dậy căng hai tay sang hai bên, vươn vai một cái thật đã.

“Thật hả? Vậy mày thấy tụi mình đạt giải gì?” Đan Dương đứng thẳng người, hớn hở hỏi.

Đơn Luyến mỉm cười, hai hàng mi vừa dài vừa dày rũ xuống, che đậy tất cả cảm xúc trong mắt.

Cô kéo ghế sang một bên, bước ra ngoài phòng học và không quên để lại câu trả lời cho cô bạn Đan Dương.

“Giải Nhất.”

Phải, nhất định phải là giải Nhất.

Đơn Luyến bước đi trên hành lang vắng vẻ, suy nghĩ ấy không ngừng lặp lại trong đầu cô.

Bây giờ là giữa trưa, học sinh trong trường đều đã về, trả lại cho ngôi trường vẻ yên tĩnh vốn có. Chỉ còn đám đội tuyển Học sinh giỏi lớp mười hai bọn cô là được nhà trường cho ở lại.

Đơn Luyến đi một lát thì nhìn thấy bậc cầu thang quen thuộc, cô bước đến, lấy chân gạt đi vài miếng lá khô rồi ngồi xuống.

Mấy năm qua cô dần trở nên khép mình lại. Cô không còn thích hò hét la lối hết mình, không còn thích tụ tập ồn ào cùng đám bạn thân như trước.

Sự vấp ngã năm đó đã dạy cho Đơn Luyến một bài học nhớ đời. Cô không cho mình cái quyền được tự do như thế, không được thật tâm, không được buông thả, cũng không được ngừng lại.

Ba năm, Đơn Luyến đã xây dựng cho mình một hình tượng.

Trong mắt thầy cô, cô là một học sinh ngoan hiền học giỏi, đạt được nhiều thành tích cao. Trong mắt bạn bè, cô là cô bạn đầy tham vọng không từ bỏ bất kì cơ hội nào để có thể giành giật và tranh thủ điểm số, cũng là con người kém hòa đồng, không chịu tham gia hoạt động chung của lớp.

Đơn Luyến rất tự hào hình tượng hiện tại của bản thân. Đây là con người mà năm xưa cô từng ao ước hướng tới. Bây giờ cô đã làm được rồi.

Đơn Luyến nhặt chiếc lá dưới đất lên. Cô xé từng mảnh, từng mảnh lá rồi vo nát nó.

Chỉ là, cô thật sự không còn nhận ra chính mình nữa.

Đơn Luyến đưa mắt nhìn hàng cây đang lay động theo gió. Cô thích khoảng không gian yên tĩnh vắng vẻ này. Nó tạo nên những khoảng lặng trong lòng Đơn Luyến, là nơi duy nhất của có thể trở về làm chính mình.

Là nơi cô có thể thành thật với bản thân.