Chương 3: liệu em có đồng ý

Anh để cậu lên xe lăn rồi đẩy cậu vào nhà. Thấy mẹ cậu dọn đồ ăn anh liền chạy tới phụ.

- Hôm nay ở lại ăn với nhà bác một bữa nha.

Tuy anh mừng nhưng vẫn nhìn coi cậu có đồng ý không.

- Nó không có ý phản đối điều bác muốn đâu.

- Vậy thì làm phiền bác rồi.

Cả ba người ăn một bữa ăn vô cùng ấm cúng, bà thấy anh ân cần gắp đồ ăn cho cậu liền cảm thấy hài lòng.

- Lâu rồi bác mới thấy nó ra ngoài chơi vui vẻ như thế đấy là nhờ công của cháu rồi.

- Có gì đâu bác điều cháu cần làm mà.

- Có cháu ở đây lo cho nó bác cũng thấy yên lòng.

Được sự tin tưởng của mẹ Khiêm anh đã ở bên cậu hơn 3 năm qua chăm sóc cậu lo lắng cho cậu, còn giúp cậu tập vật lý trị liệu để hồi phục đôi chân.

Sơn tốt bụng, ân cần, chu đáo thế mà Khiêm đều biết rõ và cậu biết trái tim mình đã mở cửa để đón nhận hạnh phúc mà Sơn mang đến.

Nhưng hơn 3 năm qua chưa có ai nói ra việc mình đã có cảm tình với đối phương. Cậu rất muốn nói nhưng cậu không thể..

- Chúng ta là bạn của nhau cũng đã hơn 3 năm nhưng chưa bao giờ thấy anh nhắc tới chuyện có người yêu hết…

- Cậu quan tâm chuyện đó làm gì?

- Tôi sợ anh dành thời gian cho tôi quá bạn gái của anh sẽ…

Sơn gấp gáp đáp:

- Tôi chưa có bạn gái với lại cậu cần được chăm sóc.

Trong lòng Khiêm vui như mở hội khi nghe Sơn nói thế nhưng cậu vẫn khuyên nhũ:

- Lúc trước tôi chỉ có 1 mình cũng đâu có sao. Thay gì dành hết thời gian cho tôi thì anh nên đi hẹn hò đi.

- Tôi sẽ hẹn hò khi cậu đi lại được bình thường.

- Nếu tôi không đi lại được thì sao?

- Thì tôi sẽ ở bên cậu suốt đời coi như cậu bù đắp tuổi xuân của tôi.

Khiêm buồn bã:

- Tôi đâu có nhờ anh ở bên…

- Tôi chỉ nói đùa thôi. Tôi chỉ muốn ở bên người mà mình thích dù người đó có ra sao tôi vẫn muốn bên cạnh người đó. Ngày mai tôi có buổi biểu diễn ở nhà hát đấy tới xem nha.

Khiêm gật đầu. Rồi cậu lăn bánh xe vô phòng.

Chiều hôm sau. Anh đưa cậu tới nhà hát mà anh sẽ biểu diễn xếp chỗ ngồi cho cậu, đem những thứ cần thiết để bên cạnh cậu không khỏi dặn dò.

- Tiết mục của tôi ở phân đoạn giữa nên tôi sẽ ngồi với cậu cho tới lúc đó nếu có cần gì thì cứ…

- Được rồi tôi biết mà anh lo việc của mình đi.

- Được. Vậy cậu cẩn thận.

Buổi trình diễn bắt đầu. Sơn vẫn thấy lo nên ở trong cánh gà cứ nhìn ra chỗ hàng khán đài coi cậu thế nào. Nhân viên hậu đài thấy anh cứ thờ ơ liền nhắc nhở:

- Sơn! Sắp tới cậu rồi đấy nhanh chuẩn bị đi.

- Ok.

Khiêm không thể nào tin được vào mắt mình người mà Sơn đàn để nhảy là người yêu cũ của mình. Buổi trình diễn rất hoàn hảo cả phần âm thanh đến phần nhảy. Khi nhảy xong y cứ nhìn Khiêm rồi buồn bã chào rồi đi vào trong cánh gà.

Khi buổi hòa nhạc kết thúc. Khiêm vẫn ngồi ở đó khuôn mặt lộ rõ sự hoang mang khi gặp lại người yêu cũ người mà cậu phải mất rất nhiều thời gian để quên đi nhưng chính hôm nay đã gặp lại.

Cảm xúc yêu thương người cũ vẫn còn nguyên khiến cậu rất rối bỗng Sơn đặt tay lên vai cậu khiến cậu chợt tỉnh.

- Về thôi.

Sơn biết bây giờ cậu đang nghĩ gì và buồn thế nào. Anh đẩy xe lăn nhưng vẫn không thôi suy nghĩ cậu sẽ quyết định thế nào.

Bỗng anh dừng lại. Chính anh và cả Khiêm đều bất ngờ khi Hoàng (người yêu cũ của Khiêm) đứng tại xe của Sơn để đợi hai người.

- Chúng ta nói chuyện được chứ?

Sơn thấy ánh mắt của Hoàng đang nhìn Khiêm liền lên tiếng.

- Có gì thì cậu nói đi.

Hoàng cười nhẹ:

- Cảm ơn mấy năm qua anh đã chăm sóc cho em ấy giờ đã tới lúc tôi thực hiện bổn phận của mình.

Sơn đứng lên phía trước đối mặt với Hoàng:

- Không phải cậu với em ấy đã chia tay rồi hay sao còn bổn phận gì chứ.

- Lúc tôi với Khiêm quen nhau tôi chưa hoàn thành trách nhiệm bảo vệ em ấy nên tôi muốn bù đắp cho…

Khiêm cảm thấy khinh tởm khi nghe Hoàng nói vậy liền lạnh lùng đáp:

- Tôi không cần sự bù đắp của anh. Sơn em muốn về anh đưa em về đi làm ơn.

- Em không thể cho chúng ta cơ hội để ở bên nhau hay sao?

- Không còn cơ hội nào hết, lúc trước em ấy đã tin cậu và cho cậu cơ hội để chứng minh tình yêu mình nhưng đổi lại là gì…

Hoàng tức giận nhìn Sơn bảo:

- Anh biết gì mà nói chứ? Điều em cần là gì hả? Nói anh nghe đi.

Hoàng định tiếp cận Khiêm nhưng đã bị Sơn cản lại, Khiêm không thèm nhìn Hoàng lấy một lần, chán ghét nói:

- Điều tôi muốn… anh không làm được cho tôi đâu.

Y lập tức chỉ vào anh quát:

- Em nghĩ Sơn sẽ mang hạnh phúc cho em sao?

- Hoàng!

Khiêm đã ngăn Sơn lại:

- Bây giờ tôi đang rất hạnh phúc thì anh xuất hiện trước mặt tôi! Ngoài việc mang đến cho tôi sự đau khổ thì anh làm được gì chứ?

- Sự hạnh phúc bây giờ của em chỉ là sự thương hại… Lúc trước em còn lành lặng con không có được hạnh phúc em nghĩ bây giờ sẽ có sao?

Sơn không muốn Khiêm phải nghe những lời khó nghe đấy liền khó chịu:

- Đủ rồi Hoàng! Dừng lại đi.

- Sơn chúng ta đi đừng ở đây nghe cậu ấy nói bậy.

- Bậy hay không rồi thì em sẽ biết. Hắn thấy em thú vị nên tiếp cận khi em hết giá trị lợi dụng rồi thì chỉ có vứt thôi.

Sơn bế Khiêm đặt vào ghế ngồi đàng hoàng rồi lái xe đi. Trên xe Khiêm cứ khóc anh cũng không có cách nào để có thể dỗ dành nên đành để cậu khóc.

- Anh xin lỗi! Đáng lẽ anh không nên đưa em tới đây. Nếu em không tới thì sẽ không phải nghe những lời Khiêm nói.

- Không Sơn! Dù sớm hay muộn em cũng phải nghe những lời đó không từ Khiêm thì cũng từ người khác. Khiêm chỉ muốn nói cho em hiểu dù có ở bên anh thì em cũng không được hạnh phúc. Đó là lí do mà anh không mở lời nói thương em suốt 3 năm qua đúng không?

Sơn không nói gì càng khiến Khiêm thêm buồn bã.

- Không trả lời có nghĩa điều em nghĩ là đúng.

Anh liền nắm lấy tay cậu vội trấn an.

- Anh sẽ không cho điều đó xảy ra 1 lần nào nữa đâu.

Bỗng Khiếm trả nên cáu gắt.

- Sơn! Không có gì là chắc chắn cả. Điều mẹ anh suy nghĩ có thể đối lập với anh đấy.

Thấy cậu vì tổn thương của quá khứ mà có ý từ chối mình, oanh chỉ càng thấy thương cậu hơn mà ôm lấy Khiêm vào lòng.

- Mẹ anh không giống mẹ Khiêm. Anh sẽ thuyết phục mẹ chấp nhận em.

Khiêm đã yếu lòng mà khóc nức nở trong lòng của anh.

- Anh đừng làm em hy vọng em sẽ không hy vọng điều đó đâu.

Anh nhẹ vuốt lấy mái tóc đen nhánh của cậu, nhỏ nhẹ nói:

- Khiêm… nếu anh nói yêu em ngay lúc này thì…

Nghe vậy Khiêm liền đẩy anh ra:

- Thì em sẽ không chấp nhận. Tới nhà rồi anh đưa em lên xe lăn đi…

Sơn bế Khiêm ra khỏi xe đặt lên xe lăn rồi đẩy tới trước nhà cậu.

- Anh về đi! Cảm ơn vì đã đưa em về nhà.

Sơn chợt thở dài thì nhìn Khiêm vào nhà rồi quay đầu đi về nhà mình. Anh vừa mở cửa đã thấy mẹ mình ngồi ở Sofa phòng khách.

- Mẹ! Sao mẹ về mà không báo?