Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Cậu Yến, cậu không sao chứ?" quản gia hỏi.

"Không sao ạ." Yến Thu nói xong nặn ra một nụ cười với ông ấy, một lần nữa ngồi xuống lại.

Tiếp theo là kiểm tra truyền dịch và uống thuốc hàng ngày.

Sau khi mọi việc xong xuôi, quản gia chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Yến Thu đột nhiên gọi lại.

Ông ấy quay lại.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào từ phía sau, toàn thân thiếu niên tựa như đang phát sáng, đôi mắt quản gia híp lại, trong chốc lát có chút không thấy rõ biểu cảm của cậu.

Áo len mỏng màu trắng treo ở trên người thiếu niên, cho dù đã mua size nhỏ nhất nhưng cậu mặc vẫn có hơi rộng.

Quá gầy, quản gia nghĩ thầm.

"Cháu có thể gặp tiên sinh không?" Yến Thu cẩn thận hỏi.

Sợ quản gia nghĩ nhiều, ngay sau đó vội vàng bổ sung: "Cháu chỉ muốn nói một tiếng cảm ơn."

Quản gia nghe vậy, trầm ngâm một lát, xin lỗi nói: "Thật ngại quá cậu Yến, tiên sinh gần đây không tiện tiếp khách, tôi sẽ thay mặt cậu chuyển lời cảm ơn."

Kỳ thật đó là kết quả trong dự liệu, dù từ sau khi tỉnh lại chưa từng bước ra cửa phòng, nhưng từ cách bài trí trong phòng, phong cảnh ngoài cửa sổ, thậm chí đến cả người làm được cử đến chăm sóc cậu, không khó nhìn ra chủ nhân của biệt thự cũng không phải là người bình thường.

Một người như vậy, sao loại người thấp hèn như cỏ rác ở nhà họ Phó muốn gặp là có thể gặp cơ chứ.

Quản gia vốn đã muốn rời đi, lại thoáng thấy vẻ mặt mất mát của cậu.

Như là sợ cậu nghĩ nhiều, vì vậy lần đầu tiên giải thích thêm một câu: "Thật ra cậu Yến không cần để ý."

Yến Thu nghe vậy ngẩng đầu lên, sau đó chợt nghe quản gia nói: "Nơi này vốn là một trong những sản nghiệp của tiên sinh, xảy ra chuyện như vậy, tiên sinh vốn nên có trách nhiệm với cậu."

Nghi hoặc nhiều ngày như vậy vào giờ phút này rốt cuộc biến mất: "Thì ra là như vậy."

Quả nhiên, trên thế giới này nào có nhiều ý tốt mà không có lý do như thế.

Yến Thu ở chỗ này tĩnh dưỡng một tháng.

Trong khoảng thời gian đó nhà họ Phó một người cũng chưa từng tới, Yến Thu vốn tưởng rằng bọn họ đã coi mình chết trong đám cháy đó rồi.

Nhưng sau này nghe người làm chăm sóc cậu nói, thật ra bọn họ đã tới muốn gặp cậu, nhưng đều bị tiên sinh phái người ngăn lại.

"Tiên sinh nói với bọn họ, cậu lúc này không thích hợp gặp khách."

Yến Thu vì... những lời này mà cười cả ngày.

Kỳ thật cái vòng tròn nào cũng không có bí mật, chút chuyện rối ren đó của nhà họ Phó bọn họ, phỏng chừng đã sớm là chuyện ai ai cũng biết.

Nhưng bình thường mọi người đều quen thói đạo đức giả, không ai cố ý vạch trần.

Vả vào mặt bọn họ rõ ràng như thế, "tiên sinh" kia có lẽ là người đầu tiên.

Nhưng mà lời đối phương nói dường như cũng không sai, cậu với nhà họ Phó, có khác gì với khách đâu?

Thật ra thì vết thương trên người đã lành gần hết, nhưng khi kiểm tra thì chuyện cậu bị ung thư dạ dày cũng bị kiểm tra ra.

Vì vậy tiên sinh kia lại mời chuyên gia về phương diện này đến hội chẩn cho cậu, cố gắng điều trị cho cậu.

Nhưng Yến Thu lại từ chối ý tốt của đối phương.

Quản gia có chút khó hiểu: "Tế bào ung thư của cậu lan rộng quá nhanh, nếu như nói bây giờ còn có nơi nào có thể điều trị, chỉ có thể là ở đây."

Yến Thu lắc đầu, lộ ra một nụ cười ảm đạm: "Cháu biết, nhưng cháu không muốn chữa trị, cháu nhớ nhà, cháu muốn về nhà."

Quản gia chỉ cảm thấy càng thêm nghi hoặc, dù sao cho dù là hiện tại cậu ở chỗ nhà họ Phó hay là chỗ nhà họ Yến trước kia, dường như cũng chẳng có nơi nào xứng để được gọi là nhà.

"Vết thương trong đám cháy đó cơ bản đã khỏi, tiên sinh chịu trách nhiệm đến đây là được rồi ạ."

Yến Thu nói xong, có chút do dự lấy ra từ bên cạnh gối đầu một con chim nhỏ bằng gỗ lê.

Tay phải của cậu bị thương nên khắc rất chậm, dù cho chỉ lớn chừng bằng bàn tay, cũng phải tốn một khoảng thời gian rất dài của cậu, cộng thêm công cụ cũng không đầy đủ, tuy rằng rất khó, nhưng cậu vẫn cố gắng mau chóng khắc xong.

Yến Thu đưa con chim nhỏ trong tay cho quản gia, phiền toái nói: "Đây là quà cảm ơn của cháu, cảm ơn hơn một tháng qua đã chiếu cố, có thể đưa cho tiên sinh giúp cháu không?"

Quản gia nhìn về phía tượng gỗ trong tay cậu, đầu chim nhỏ vẹo về phía sau, đang chải lông vũ của mình, thần thái động tác rất sống động, ngay cả mỗi một hoa văn trên lông vũ cũng có thể thấy rõ, vừa nhìn đã biết tốn không ít tâm huyết.

Bởi vậy ông ấy cân nhắc một lát, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy, trịnh trọng đặt "Chim nhỏ" vào lòng bàn tay.

"Rất tinh xảo, tôi sẽ thay cậu đưa cho ngài ấy."

-

Sau một tháng, Yến Thu rốt cuộc bước ra khỏi cửa phòng.

Nơi này không hổ là nơi đối phương bỏ ra nhiều tiền để xây dựng, đứng ở cửa là có thể quan sát toàn bộ phong cảnh đẹp nhất của sân trượt tuyết.

Những cây tuyết tùng liên tục trải dài dưới tuyết trắng tới tận chân trời, các công trình kiến trúc xen kẽ trong rừng chằng chịt có trật tự, hơn nữa xung quanh bởi vì cao hơn so với mực nước biển mà bốc lên mây mù, tựa như tiên cảnh.

Trước khi lên xe, Yến Thu ngẩng đầu muốn nhìn lại nơi đã ở hơn một tháng để tạm biệt.

Tuy nhiên vừa ngẩng đầu lên, lại dường như thoáng thấy một bóng người phía trước cửa sổ sát đất ở tầng ba.

Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, khi nhìn lại, nơi đó đã là trống không, chỉ có màn cửa sổ màu vàng sậm hơi lay động.

Yến Thu trừng mắt nhìn, còn tưởng rằng là ảo giác của mình, nhưng cũng không để ý, sau khi nói lời tạm biệt với quản gia liền lên xe.

Quản gia không hỏi cậu đi đâu, chỉ sắp xếp xe đưa cậu đi, bảo cậu tự nói cho tài xế biết nơi cần đến.

Yến Thu ngồi ở phía sau xe, ngắm khung cảnh tuyết rơi gần như nối liền với bầu trời bên ngoài cửa sổ, trầm tư hồi lâu, lúc này mới nói ra một địa chỉ.

"Số 33 đường Khang Ninh... nhà họ Phó."
« Chương TrướcChương Tiếp »