Chương 2

Phó Sương Trì trông như vừa mới ngủ dậy, chỉ mặc một bộ đồ ngủ bước xuống, vừa đi vừa ngáp, đầu tóc hơi bù xù sau một đêm.

Anh cả đi ở bên cạnh nhắc cậu ta chú ý bậc thang, vừa giơ tay dịu dàng giúp cậu ta đè lọn tóc vểnh ở đỉnh đầu xuống.

Phó Sương Trì thoải mái cọ cọ vào lòng bàn tay anh cả, vẻ mặt lười biếng hưởng thụ, giống như một con mèo cao quý.

Anh cả thấy thế, trong mắt không tự chủ toát ra một chút dịu dàng và ý cười.

Yến Thu bị nụ cười trong mắt anh ấy đâm một cái, vội vàng dời mắt đi.

Đây là vẻ mặt anh cả chưa bao giờ biểu lộ với cậu.

Ngày đầu tiên cậu trở về đã nghe nói cậu cả nhà họ Phó, Phó Trầm Trạch yêu thương em trai như mạng.

Dù là sau này biết rằng Phó Sương Trì không phải em trai ruột của anh ấy, chỉ là một cậu chủ giả mạo bị nhận nhầm vào hai mươi năm trước.

Thái độ cũng không hề thay đổi.

Ngược lại, đối với em trai ruột của mình lại càng giống như là người xa lạ hơn.

Yến Thu còn nhớ rõ cậu từng nghe người làm nói qua, ban đầu mẹ sắp xếp cho mình căn phòng ở lầu hai, anh cả và Phó Sương Trì cũng ở nơi đó.

Nhưng chỉ vì Phó Sương Trì làm nũng với anh cả, nói thân phận hai người bọn họ xấu hổ, không muốn chạm mặt nhau mỗi ngày.

Vì thế anh cả cứng rắn đổi phòng của cậu đến lầu một, vốn dĩ là phòng của bảo mẫu.

Yến Thu cũng không phản đối gì, dù sao đây cũng là căn phòng tốt nhất mà cậu từng ở.

Trong lúc cậu đang như đi vào cõi tiên, anh cả và Phó Sương Trì đã đi xuống, Yến Thu vội vàng thôi suy nghĩ, muốn cố lấy dũng khí gọi một tiếng anh cả.

Nhưng mà còn chưa mở miệng đã thấy Phó Sương Trì gọi trước cậu một bước: "Anh."

Phó Trầm Trạch nghe vậy vội vàng lo lắng vươn tay đỡ lấy cậu ta, hỏi: "Sao vậy?

"Không có gì ạ. " Phó Sương Trì nói, đi qua bên cạnh Yến Thu: " Đói bụng."

"Để anh bảo bọn họ đi lấy cho em một cái *bánh Scone."

*Một loại bánh nướng truyền thống của Anh, phổ biến ở Vương quốc Anh và Ireland.

"Không cần đâu, cha nhìn thấy thì không hay."

Tiếng nói chuyện của hai người dần dần đi xa, bọn họ dường như nhìn thấy Yến Thu, lại như là hoàn toàn không nhìn thấy.

Yến Thu đã sớm quen với chuyện bị coi thường như thế này rồi, chỉ là dũng khí nói lời cảm ơn dày công tích cóp từ sáng sớm trong nháy mắt lại tan biến.

Cậu yên lặng đi theo phía sau bọn họ đến phòng ăn, mới vừa ngồi xuống không lâu, đã thấy cửa thang máy trong phòng mở ra, tiếp đó là Phó Kiến Đình và Lục Nhuyễn đi ra.

"Cha, mẹ."

Ba người bọn họ lập tức kêu lên.

Lục Nhuyễn mặc một bộ váy dài màu đỏ rượu, trang điểm tinh tế, nụ cười dịu dàng.

Phó Kiến Đình thì mặc bộ vest màu đen.

Hai người tuy rằng đã gần năm mươi tuổi, nhưng trên người không có chút dấu vết năm tháng lưu lại, trông vẫn trẻ trung như xưa.

"Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá." Lục Nhuyễn vừa ngồi xuống, Phó Sương Trì khen ngay.

Lục Nhuyễn nghe thế, đưa tay lên môi nở nụ cười: "Dẻo miệng."

"Cha, mẹ, sao bây giờ cha mẹ lại mặc quần áo này vậy ạ?" Phó Sương Trì tiếp tục hỏi.

"Chúng ta có thể giống như các con được à? Tiệc rượu hôm nay nhiều người hơn so với năm trước, không thể xảy ra sai lầm nào được, các con cũng đừng quá coi thường, lát nữa ăn xong đi thay lễ phục đi."

"Mẹ, con biết rồi." Phó Sương Trì gật đầu đáp.

Yến Thu nghe đến đó mới phản ứng lại, do dự một chút cũng mở miệng hỏi theo: "Mẹ, lễ phục của con."

Lục Nhuyễn nghe cậu nói dường như hơi ngạc nhiên, sững sờ một chút mới quay đầu lại, sau đó trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt, như là không nghe rõ vấn đề của cậu.

Yến Thu thấy thế, cố lấy dũng khí nói lại một lần: "Lễ phục để mặc trong hôm nay vẫn... vẫn chưa có..."

"Lễ phục của con... " Lục Nhuyễn sửng sốt một lát, tuy rằng đã cố gắng áp chế, nhưng Yến Thu vẫn nghe ra trong giọng nói của bà ấy mang theo mờ mịt.

Yến Thu vừa định nói chuyện, chợt nghe Phó Sương Trì bên cạnh đột nhiên nói tiếp: "Lễ phục của anh đã đưa tới rồi, có điều được đưa tới chỗ em."

"À." Lục Nhuyễn dường như thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm trên mặt một lần nữa sinh động lên, nói với Phó Sương Trì: "Ở chỗ của con thì tốt rồi, mẹ còn tưởng là bọn họ đã quên."

Từ "bọn họ" nói rất trơn tru, bởi vì nó nghe giống như "Mẹ tưởng mình đã quên rồi."

Nhưng Yến Thu cũng không để ý.

Đúng lúc này đồ ăn cũng đã mang lên đầy đủ, theo một tiếng ra lệnh của Phó Kiến Đình, mọi người bắt đầu ăn cơm.

Nhà họ Phó chú trọng ăn không nói ngủ không nói, bởi vậy lúc ăn cơm không ai phát ra âm thanh.

Yến Thu cúi đầu, tập trung chiến đầu với dao nĩa trong tay, cố gắng cắt miếng trứng chiên trước mặt không phát ra tí âm thanh nào.

Nhưng mà lúc này lại nghe bên phải "Kít" một tiếng, đó là tiếng dao Tây cắt ngang đĩa ăn.

Tiếng này thật sự rất ấn tượng, bởi vậy Yến Thu sợ tới run lên, dao nĩa trong tay cầm không vững, "Keng" một tiếng rơi trên mặt đất.

Ánh mắt mọi người trong nháy mắt dồn trên người cậu và Phó Sương Trì.

Phó Sương Trì nở nụ cười, không quá để ý nói: "Trượt tay rồi."

Lục Nhuyễn bất đắc dĩ nở nụ cười với cậu ta, nói một tiếng: "Con đó." Sau đó không nói gì.

Sau đó ánh mắt rơi xuống trên người cậu, khoan dung phân phó nói: "Đổi cho Tiểu Thu một bộ dao nĩa nữa."

"Vâng, bà chủ."

Dao nĩa rất nhanh được thay đổi, Yến Thu lại không còn tâm trạng ăn nữa.

Sau một lúc mới cảm nhận được sau lưng hơi lạnh, lúc này Yến Thu mới phát hiện trong nháy mắt ngắn ngủi vừa rồi, trên lưng của cậu lại chảy một lớp mồ hôi lạnh.

Trong đầu không khống chế được nhớ lại lại cảnh tượng một năm trước cậu vừa được đón về nhà họ Phó.

Không có vui mừng đến rơi nước mắt hay ôm hôn dịu dàng như trong tưởng tượng của cậu, ánh mắt mọi người nhìn cậu khách sáo mà xa lạ, thậm chí lộ ra vài phần xấu hổ.

Cậu còn chưa bắt đầu nói chuyện, thì Phó Trì Sương ở phía sau bọn họ đã chạy ra ngoài.

Sau đó, trong nhà nháy mắt rối loạn một phen.

Hồi lâu Phó Sương Trì mới được đưa về.

Người cha thoạt nhìn cổ hủ nghiêm túc nhưng vẻ mặt lo lắng, mẹ dịu dàng hiền lành đang ôm cậu ta khóc, anh cả không dễ tiếp cận trong mắt đau lòng ngồi xổm ở trước mặt cậu ta, kéo tay cậu ta nhẹ nhàng an ủi cậu ta.

Yến Thu xách hành lý đứng bên cạnh nhìn bọn họ.

Rõ ràng chỉ cách bọn họ vài bước, nhưng dường như giữa họ có cách một rãnh trời vô hình.

Không vượt qua được, không sờ được.

Thật vất vả dỗ dành được Phó Trì Sương, mọi người cuối cùng cũng cùng nhau ăn bữa cơm.

Trên bàn bày ra thức ăn tinh xảo cậu chưa thấy bao giờ, trước mặt đặt dao nĩa và một miếng bít tết sườn.

Yến Thu nhìn bọn họ tao nhã cầm lấy dao nĩa đưa thịt đã cắt xong vào trong miệng, chính mình cũng muốn nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo*.

*Nhìn rồi bắt chước theo.

Nhưng bởi vì động tác không chuẩn, dao nĩa xẹt qua đĩa, phát ra âm thanh chói tai.

Ánh mắt mọi người trong nháy mắt nhìn về phía cậu.

Lục Nhuyễn thấy thế, có chút xin lỗi nói: "Xin lỗi con, Tiểu Thu, mẹ... mẹ không nghĩ đến con không biết dùng dao nĩa."

Nói rồi, đưa phần đã cắt xong trước mặt cho cậu.

Phó Kiến Đình nghe vậy, đột nhiên nói: "Nếu đã trở về, thì không thể lấy họ Yến, không bằng..."

Lời của ông ấy còn chưa nói xong, chợt nghe "Kít" một tiếng, dao Tây xẹt qua chén sứ trắng noãn, phát ra tiếng vang bén nhọn, hấp dẫn tầm mắt tất cả mọi người.

Yến Thu theo ánh mắt của bọn họ nhìn qua, sau đó thì thấy Phó Sương Trì ngồi tại chỗ, không nói một lời, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Tiểu Trì." Lục Nhuyễn lập tức đau lòng: "Sao lại khóc? Con nói mẹ nghe có chuyện gì vậy?"

Phó Sương Trì ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua bàn ăn dài hẹp, trực tiếp nhìn về phía cậu: "Lấy tên của con cho anh ấy đi, cho anh ấy hết, dù sao đều là của anh ấy. Con không phải con của hai người. Anh ấy mới đúng, con trả lại hết cho anh ấy."

Phó Sương Trì nói xong, đột nhiên tay phải cầm lấy con dao Tây rạch mạnh lên cổ tay mình.

Không sâu, nhưng máu vẫn lập tức chảy ra.