Chương 21

"Cậu không nghe điện thoại à?" Cô gái đối diện thấy cậu chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng từ đầu đến cuối không có động tác gì, hơi tò mò hỏi cậu.

Yến Thu lắc đầu, lấy thẻ sim điện thoại trong điện thoại ra bẻ đôi, sau đó mở cửa sổ ném thẻ ra ngoài.

Tiếp theo tắt điện thoại, tiện tay nhét vào trong ba lô.

Khoảng cách từ thành phố A đến thành phố D hơn một ngàn km, ngồi xe lửa phải mất mấy ngày mấy đêm.

Yến Thu cũng không sốt ruột, mỗi ngày phần lớn thời gian đều mê man, lúc tỉnh táo lại thì tìm chỗ ít người ăn cơm uống thuốc.

Sinh hoạt gian khổ lại đơn giản như vậy đấy, bởi vì trong thuốc có thành phần gây ngủ, Yến Thu ngủ chẳng phân biệt được ngày đêm, có lúc tỉnh lại, trong thoáng chốc cậu cũng không biết đêm nay là đêm nào.

Cũng không biết ở trên xe mơ hồ vượt qua mấy ngày, hôm nay Yến Thu sau khi tỉnh lại theo thường lệ chuẩn bị đi gặm mấy miếng bánh mì sau đó uống thuốc.

Nhưng mà lúc đứng dậy chẳng biết vì sao, lại cảm giác được bên cạnh dường như có người đang nhìn mình.

Cậu quay đầu lại, phát hiện là mấy người đàn ông ngồi bên cạnh.

Thấy cậu phát hiện, bọn họ lập tức quay đầu đi.

Yến Thu có chút khó hiểu, nhưng vẫn đề cao cảnh giác hơn.

Nhưng mà ngay khi cậu đứng ở khoảng trống của toa xe ăn cơm, bên cạnh có người đi qua, tuy rằng cậu gần như là lập tức kéo khẩu trang lên, nhưng người nọ không biết là bởi vì trên mặt cậu có sẹo hay là nguyên nhân gì khác.

Đột nhiên dừng chân nhìn cậu nhiều hơn.

Yến Thu quay lưng lại quay đầu sang phía ngoài cửa sổ, ngón tay cầm bánh mì chậm rãi siết chặt, tuy rằng vẫn chưa ăn no, nhưng cậu lại đột nhiên không có khẩu vị nữa.

Chẳng biết vì sao, cứ thấy có điều gì đó kỳ lạ.

Vì thế cậu cất phần bánh mì còn lại đi, sau đó dùng nước suối uống thuốc.

Sau khi uống xong, cậu lập tức đi về phía chỗ ngồi.

Vừa mới ngồi vào chỗ của mình, đã thấy cô gái trẻ ôm đứa bé đối diện cũng là vẻ mặt nghi hoặc đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

Yến Thu có chút khó chịu kéo khẩu trang, quay đầu ra ngoài.

Nhưng mà lúc này cô gái đối diện lại đột nhiên kéo kéo tay áo của cậu.

Yến Thu bị cảm giác nghi ngờ này làm cho có chút khó hiểu, tức giận, giọng điệu không vui hỏi một câu: "Có việc gì?"

Ai ngờ cô gái lại hạ thấp giọng, đưa điện thoại của mình cho cậu xem, nhỏ giọng hỏi: "Đây có phải là cậu không?"

Yến Thu nghe vậy cúi đầu nhìn, sau đó thì thấy bên trong là một mẫu tin.

Tiêu đề là nhà họ Phó bỏ ra một số tiền lớn để tìm con.

Tin tức chẳng qua ngắn ngủi mấy trăm chữ, nhưng vô cùng giật gân, nói con thứ trong nhà đột nhiên bỏ nhà đi, hy vọng cậu ấy có thể sớm ngày trở về, cha mẹ đều rất nhớ con. Nếu có người có thể cung cấp manh mối, sẽ đền đáp một khoản tiền lớn.

Phía dưới còn kèm theo một bức ảnh.

Là lúc cậu mới về nhà họ Phó ông nội đề nghị chụp một tấm ảnh gia đình, đó là ảnh chụp chung duy nhất của Yến Thu và bọn họ, cũng là ảnh chụp duy nhất bọn họ có với Yến Thu.

Bức ảnh này được cắt từ bức ảnh gia đình.

Thời gian mới trôi qua một năm, so với hiện tại, tất nhiên sẽ không có thay đổi gì quá lớn.

Chẳng qua khi đó mình ngây ngô non nớt hơn mà thôi.

Yến Thu nhìn tin tức này, đột nhiên hiểu ra những ánh mắt vừa rồi, chắc hẳn là đã nhận ra mình rồi.

Quả nhiên, cậu vừa ngẩng đầu thì thấy mấy người vừa rồi nhìn chằm chằm cậu vẫn đang nhìn mình.

Bọn họ nhìn vẻ mặt Yến Thu là biết có lẽ đã bị phát hiện, dứt khoát cũng không trốn, cứ như vậy nhìn thẳng vào cậu.

Yến Thu nhìn ánh mắt bọn họ là biết bọn họ chắc là đã thông báo cho nhà họ Phó.

Thế nhưng nơi này cách thành phố A đã rất xa, cho dù bọn họ ngồi máy bay tới tìm cậu cũng sẽ không đến nhanh như vậy.

Thế nên cậu vẫn còn cơ hội đi xuống sớm.

Song xét tình hình, những người đó chắc chắn sẽ không dễ dàng thả cậu rời đi như vậy được.

Cô gái thấy cậu thật lâu không nói lời nào, hỏi: "Là cậu, đúng không?"

Yến Thu nghe vậy không lên tiếng, chỉ ngước mắt nhìn cô ấy một cái, cười hỏi: "Chị cũng muốn nói cho bọn họ biết tung tích của em sao?"

Cô gái vừa nghe, lập tức lắc đầu: "Cậu không muốn trở về đó mà!"

Yến Thu không hiểu mục đích của cô ấy, không nói gì.

Sau đó thấy cô gái lấy lại điện thoại, tiếp tục hạ giọng: "Mấy người đàn ông bên cạnh nhìn chằm chằm cậu rất lâu rồi."

"Em đã phát hiện ra rồi." Yến Thu trả lời.

"Nếu cậu muốn xuống xe sớm, tôi có thể giúp cậu."

Yến Thu có chút kinh ngạc nhìn về phía cô gái.

Cô gái lắc lắc con chuột nhỏ được chạm khắc từ gỗ lê trong tay, nở nụ cười với cậu: "Coi như trả ơn cho cậu."

Yến Thu sững sờ chốc lát, cảm kích nói một tiếng cảm ơn với cô ấy.

Rất nhanh, đã đến trạm kế tiếp là huyện Đồ.

Yến Thu ôm túi vào trong ngực nhắm mắt lại chợp mắt, thả lỏng cảnh giác của bọn họ, đợi đến khi xe lửa hoàn toàn dừng lại, bấy giờ mới mở mắt.

Bọn họ dường như cũng ý thức được gì đó, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cậu.

Nhưng đúng lúc này, cô gái ôm theo đứa bé kia đột nhiên đi về hướng mấy người đàn ông

Sau đó, không hề báo trước khóc lên.

Mấy người đàn ông nọ còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra? Cô gái lại đột nhiên đứng lên gào về phía bọn họ: "Mấy người làm gì vậy? Có phải bọn buôn người muốn bắt trẻ con không?"

"Cô nói bậy bạ gì thế?" Mấy người đó cũng không cam chịu yếu thế, lập tức phản bác.

"Tôi nói bậy? Sao tôi lại nói bậy? Con của tôi đang yên lành ở chỗ tôi, sao đột nhiên lại chạy đến chỗ các anh? Nhân viên phục vụ đâu?"

"Cô nói nhảm nữa thử xem?!"

"Tôi nói nhảm? Chả phải anh còn muốn đánh người đấy à!"

Nhìn bọn họ cãi nhau càng ngày càng dữ dội, những hành khách khác cũng vội vàng khuyên can, trong lúc nhất thời trong toa xe rối loạn một phen.

Yến Thu đứng dậy, cảm kích nhìn cô gái một cái, sau đó xoay người đi về phía cửa xe.

Mấy người đàn ông kia thấy thế lúc này mới ý thức được chuyện gì, muốn đuổi theo.

Cô gái thấy thế, nhào thẳng về phía bọn họ, khiến tình hình càng thêm hỗn loạn.

Rất nhanh, cửa xe lửa đóng lại, bọn họ cuối cùng vẫn không thể đuổi theo.

Yến Thu rũ mắt thở phào nhẹ nhõm, kéo khẩu trang lên, sau đó nắm chặt ba lô vội vã đi ra ngoài.

Cậu ở ven đường tìm ghế dài ngồi xuống, xác định vị trí của mình.

Nơi hiện tại cậu đứng gọi là huyện Đồ, cách thị trấn Thiển An còn chưa tới trăm dặm*.

*dặm: đơn vị đo chiều dài, bằng 1,6 km.

Yến Thu biết nhà họ Phó rất có bản lĩnh, nếu đã biết vị trí của cậu, nói không chừng sẽ chờ cậu ở các nhà ga đường sắt cao tốc, trạm xe lửa.

Vì thế dứt khoát không ngồi xe nữa, định từ từ đi bộ về.

Đó là đường về nhà, cậu không ngại xa.