Chương 1: Anh tên gì?

Lâm Bội Hàn vội vàng chạy đến tiệm thú cưng của cô dưới sự tấn công dồn dập của những cuộc điện thoại thúc giục của Lâm Mạn Mạn.

Cửa xe mở ra, một đôi giày cao gót tinh xảo đặt xuống đất, Lâm Bội Hàn mặc một chiếc váy xếp ly màu vàng đen, chiếc áo hai dây bằng vải sa tanh được phối với áo hở cổ màu trắng, cô vươn tay che ánh nắng chiếu đến, chiếc nhẫn kim cương hình con bướm trên ngón trỏ tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Mọi người xung quanh cửa hàng đều nhìn về phía Lâm Bội Hàn.

Lâm Bội Hàn cầm túi xách miệng nhai kẹo cao su đi vào, khí thế của cô quá mạnh, San San là nhân viên cửa tiệm nhất thời không biết phải phục vụ cô như thế nào, vì vậy họ nhìn về phía Lâm Mạn Mạn.

Lâm Mạn Mạn cau mày hỏi: “Không phải tớ đã bảo cậu mặc đơn giản thôi sao? Cậu đi catwalk à?”

Lâm Bội Hàn hỏi ngược lại: “Vậy còn không đơn giản sao?”

“Cậu xem lại cậu mặc vậy là đến làm việc sao?”

“Phiền chết được, đừng lèm bèm nữa. Giúp cậu làm việc cũng không thấy cậu phát tiền lương cho tớ, còn kén cá chọn canh.” Lâm Bội Hàn liếc cô ấy.

Lâm Mạn Mạn không còn gì để nói, đúng lúc này người của công ty chuyển nhà cũng đến.

Lâm Bội Hàn buồn chán đi vòng quanh, mở một cửa kính của cửa tiệm, lấy tay xoa đầu con mèo con, nó ngoan ngoãn cọ vào người, còn vươn lưỡi liếʍ ngón tay Lâm Bội Hàn.

Cô cười: “Con mèo thật dễ thương.”

Đột nhiên trong tiệm có rất nhiều người đến, hầu hết đều là đàn ông, ánh mắt của họ không hẹn mà đồng loạt đều nhìn về phía Lâm Bội Hàn.

“Cô chủ cho hỏi, thức ăn cho mèo này bán như thế nào vậy?”

Lâm Bội Hàn trêu đùa con mèo, không nhìn anh ta, chỉ giơ chân, chỉ vào tấm bảng giá: “Bán như vậy đó, tự xem đi.”

Người đàn ông có ý đồ xấu tiếp tục nói: “Cô gái, thái độ phục vụ của cô thật không tốt nha.”

Lâm Bội Hàn từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Lâm Mạn Mạn đứng cầu thang thấy một màn này, vội vàng chạy xuống, kéo Lâm Bội Hàn đứng sau mình, mỉm cười nói: “Vị khách này, tôi sẽ bảo người khác đến giới thiệu sản phẩm cho ngài.”

Nói xong liền bảo San San qua, sau đó dẫn Lâm Bội Hàn lên lầu.

“Đây là bản vẽ thiết kế, cậu hướng dẫn họ dựa theo cái này đặt đi.”

Lâm Bội Hàn lười biếng ồ một tiếng: “May là cậu đến kịp lúc, nếu không tớ đã gϊếŧ tên đàn ông đó rồi.”

“...”

Lâm Bội Hàn ôm con mèo con và chơi với nó ở cầu thang, con mèo con mới hai ba tháng tuổi, bàn chân của nó vừa mềm vừa mịn.

“Xin lỗi, có thể nhường đường một chút không?”

Một giọng nói trầm ấm phát ra từ phía sau.

Người đàn ông thân hình cao lớn vạm vỡ, một tay vác nhà cây hai tầng cho mèo, những gân xanh trên cánh tay rắn chắc giống như những chiếc sừng rồng đan xen vào nhau, cơ bắp phát triển, cơ thể bắp thịt cuồn cuộn là do làm việc chăm chỉ trong một thời gian dài.

Lâm Bội Hàn nhướng mày, cô mang giày cao gót, đã cao hơn một mét bảy, nhưng người đàn ông này vẫn cao hơn cô một cái đầu.

Anh trông cương nghị và cứng rắn, vẻ mặt lạnh lùng, nước da màu lúa mì càng hiện rõ vẻ cường tráng và to lớn của anh, lực căng mạnh mẽ của cơ bắp mơ hồ di chuyển trong không khí.

Cô lùi lại hai bước, người đàn ông đi ngang qua cô, anh mặc một chiếc áo phông không tay màu trắng, cô có thể nhìn rõ cơ bắp săn chắc ở phần bụng của anh.

Công nhân ở đây chỉ có ba bốn người, bọn họ đều thỉnh thoảng nhìn trộm Lâm Bội Hàn, họ chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy, nhìn cách ăn mặc trang điểm của cô, rõ ràng là một người giàu có.

Chỉ có người đàn ông này vùi mình vào công việc, dường như rất muốn nhanh chóng hoàn thành công việc.

Ánh mắt của Lâm Bội Hàn đầy sự suy tư.

“Mọi người vất vả rồi, tôi đi mua chút gì cho mọi người uống.”

Các công nhân vừa mừng vừa sợ, lần lượt cảm ơn.

Lâm Bội Hàn nhìn thấy người đàn ông đó không có phản ứng gì, ngồi lắp ráp nhà cây cho mèo, vì vậy cô đi về phía anh.

Tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất vang lên âm thanh trong trẻo, khi cô bước đi, dường như trong không khí tràn ngập hương thơm, hướng đến chỗ anh ta.

Cô nghiêng mắt nhìn, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Còn anh, anh muốn uống gì?”

“Không cần, cảm ơn.”

Lâm Bội Hàn khẽ cười: “Anh tên gì?”

Người đàn ông cuối cùng cũng ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, một đôi chân trắng nõn đứng trước mặt anh, vẻ ngoài của cô xinh đẹp, biểu cảm cười như không cười, chỉ nhìn anh như thế.

Tưởng Khôn xiết chặt con ốc vít cuối cùng, đặt những ngôi nhà cây cho mèo ngăn nắp, công việc của anh đã hoàn thành, thời gian cách công việc tiếp theo của anh không còn nhiều, anh cần phải gia tăng tốc độ, càng không có thời gian cho những chuyện vặt này.

“Xin lỗi.”

Anh xoay người bàn giao công việc cho những công nhân khác, rồi đi xuống lầu.

Lâm Bội Hàn nhìn bóng lưng anh rời đi, khinh thường hừ một tiếng.

*******

Editor: Hãy đề cử để có chương nhanh hơn!!